Chưa một lần bạn đến thăm Cao Lãnh,
Tôi hỏi đùa :'Bạn có rảnh hay không?
Bận hai tay nhưng xin chớ bận lòng,
Khép lại nhé? mình cùng đi tiễn bạn.
Trong cuộc sống bộn bề,trăm...muôn ..vạn..
Chỉ một lần duy nhất bạn hiểu cho,
Ta sang sông dẫu chẳng bước chung đò
Thôi đứng đó ta chào người sang bến,
Cùng một bến, dẫu rằng chưa đi đến...
Ta cũng về nơi cuối nẻo mù khơi,
Bạn chúng mình đã lìa bỏ cuộc chơi,
Về nơi ấy chơi vơi nghìn nỗi nhớ
Nghìn năm nữa cũng không sao gặp gỡ,
Một lần này đa tạ mọi yêu thương
Hãy cùng nhau đưa bạn đến cuối đường,
Bạn thanh thản ,nghĩa tình ta trọn vẹn
Đi với bạn như chúng mình đã hẹn,
Nhớ ngày nào cũng mùa lũ lên nhanh ,
Bọn mình về quê bạn nước bao quanh,
Chiều êm ả và lòng vui rộn rã.
Bạn đón đưa bạn dành cho tất cả,
Ân tình này xin nhớ mãi không quên,
Đêm thật buồn ôn ký ức mông mênh
Trăm tiếc nhớ chân thành trao về bạn.
Nụ cười hiền nay đã là dĩ vãng,
Đất Tháp mười sen nở bốn mùa thơ
Gió mơn man trong câu hát mong chờ,
Ngày nước lớn...vỗ về ru giấc ngủ..
Bạn gối đầu lên trang thơ ngày cũ..
Trang vô thường nên bạn đã mau quên...
Chúng tôi về chốn cũ bỗng buồn tênh,
Đâu còn bạn ôm đàn say sưa hát
Để từ đây chỉ còn nghe tiếng hạc.
Kêu lạc loài trong sương lạnh ngoài sông....
Bàng bạc mênh mông trắng xóa ruộng đồng,
Yêu thương lắm....VÀNG ƠI....ngày vô vọng.........
HUONGTRA