F 2011 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Bài Viết Cuối Năm

          Khi tôi vào blog hocsinhchinhtâm thì thấy 5 con số 1, số lượt người vào xem blog. Mấy hôm nay tôi thấy số người vào blog tăng vọt, ngày càng có nhiều người vào xem hơn. So với trước đây bình quân 50 người vào xem mỗi ngày. Nhớ hôm tôi vào xem thấy con số thứ 10 ngàn, tôi trông chờ hiện ra trước mắt làm tôi bồi hồi xúc động. Biểu hiện blog hocsinhchínhtâm trưởng thành có sức sống mạnh. Nhưng chỉ nói lên số lượt người vào xem nhiều. Thật ra người viết còn ít, bài vở chưa phong phú, như công chúa còn ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến đánh thức.
          Có người bạn hỏi: - anh lúc này còn viết cho báo không? Tôi trả lời thành thật : - từ khi có blog hocsinhchinhtâm, tôi chỉ viết cho blog không hà!
          Bạn nói : - anh viết cho blog đâu có người đọc bao nhiêu! Đâu có tiền nhuận bút.
          Thật ra viết cho blog được nhiều người đọc hơn, nhanh hơn ra tận nước ngoài cấp kỳ. Nhất là những người bạn thân của mình được đọc, được hiểu những gì mình muốn nói về diễn biến trong nước. Ở đó hiện diện cuộc sống niềm vui nổi buồn, mất mát, sẻ chia, an ủi, động viên giúp nhau vượt qua lúc khó khăn nhất của những người bạn tốt chúng ta.
          Tôi làm việc này cảm thấy rất vui nhiều hứng thú, nó tuôn ra tự nhiên, như mình ngồi trước những người thân của mình rồi thốt ra nổi lòng, nói xong mình cảm thấy nhẹ nhõm. Còn viết chờ báo đăng hả ? dạ thưa nó nguội rồi không thấy đã. Còn tiền ư? dạ thưa thường thì nhà văn nhà thơ chết rồi mới giàu!
          Còn hơn một tiếng nữa hết năm cũ, bước qua năm mới 2012. Tôi xin chúc blog hocsinhchinhtâm, cùng các bạn chúng ta năm mới Nhiều thắng lợi mới- Sức khỏe đầy tràn- An khang thịnh vượng!
       NTH
   31-12-2011

Happy New Year

Chúc các bạn năm mới sức khỏe, hạnh phúc và thành đạt

LOI VAN NGAN

           XỨ  NGHÈO  GIÀU 

        Gần ngày Noel ở xứ Mỹ, tại Newyork những người nghèo sắp hàng đứng 18 giờ đồng hồ dưới cái rét lạnh run để được mua những đồ hạ giá, cái đêm Noel cũng tại Newyork để được mua một đôi giầy Nick 198 usd mà phải tranh giành đạp đầu chen lấn làm bao người trong đêm đó phải cấp cứu. Đó xứ Mỹ!
        Xứ Anh, tại London đúng 12 giờ đêm những Ông Già Noel đi phát quà cho những người không nhà sống vỉa hè, thật tội nghiệp những người nghèo xứ Anh.
       Tại xứ ta, xứ Việt với chuyện đêm Noel người nghèo không nhà, ngủ vỉa hè là chuyện bình thường, phát quà cho người nghèo là chuyện phải xảy ra trong đêm Noel, tất cả không có gì cho một đất nước nghèo, ngược lại những đất nước lớn từng giúp đỡ, viện trợ hy sinh cho những đất nước nghèo thế mà những đêm Noel lại thế sao? Hãy đánh dấu hỏi nếu là một người tốt bụng giàu có, sao không lo cho Con chính họ đi mà đi lo người khác, đó là điều coi lại?
       Có câu chuyện thực cuộc sống Châu Âu xảy ra: Ở tại thành phố lớn trời bắt đầu vào đông, không khí năm nay chuyển đột ngột, thật lạnh hơn mọi năm thế mà đã lạnh thấu xương rồi, lại nghe dự báo thời tiết thông báo năm nay rất lạnh phải âm độ nên mọi mua bán đồ ấm năm nay đã hết.
       Tony thất nghiệp đã sống lang thang gầm cầu, vỉa hè hai năm nay, ban ngày đi lượm lon bán, đủ sống khi dư vài đồng thì vào Casino đánh bạc hy vọng gặp may trúng lớn đổi đời, tối về gầm cầu mà ngủ chứ đâu có tiền mà thuê mướn phòng trọ, đang lo nghĩ do mới biết năm nay cái lạnh cắt xé da thịt nên muốn tìm cái mùa đông tá túc ở đâu, nơi nào cho qua cái lạnh rét năm nay. Nghỉ vậy nên quyết định đến một Nhà Hàng sang trọng ăn một buổi cho thật ngon đã đời, không trả tiền để vào khám trốn qua mùa đông này, nghĩ rồi đi đến một Nhà Hàng sang trọng, vừa bước vào người coi Nhà Hàng  liền  chận lại, nhìn Anh từ trên xuống rồi mời ra do Anh nghèo mặc dù cố lựa một bộ đồ đẹp nhất, riêng chỉ có đôi giầy há mồm. Không được thì tìm nơi khác, lần này tìm một Nhà Hàng nhỏ hơn, bước vào cố tạo nét mặt cùng phong cách đi đứng thật tự tin, ngồi vào bàn cầm thực đơn gọi món ăn ngon và lạ nhất, để ăn cho đã cho biết. Thật vậy, Anh ăn thật ngon miệng đầy bao tử để chờ Cảnh Sát vì không tiền trả, đã chuẩn bị tư thế đó, nhưng không ngoài dự kiến của Anh, sau khi ăn xong không tiền trả lẽ ra phải bị Cảnh Sát đến đưa về “Bót” nhưng không, người của Nhà Hàng cho Anh ăn thêm một trận đòn lại no nê rồi đuổi đi như Anh đã ăn uống no nê. Thật đau đớn thân xác, mệt mõi tâm hồn muốn vào “khám” sao khó khăn quá nên tiếp tục lang thang mà đầu óc nghĩ lung tung nhiều chuyện một con người vô gia cư không nghề nghiệp. Bỗng nghe tiếng chuông Nhà Thờ đâu đó reo vang cùng lúc đang bước gần đến một Thánh Đường, nhìn vào thấy hình ảnh Chúa Jésu chấp nhận, hiền lành, tha thứ, chịu đựng cho nhân loại mà đã phải chịu đóng đinh trên thập giá, là một sự hy sinh to lớn, còn Anh có gì là hy sinh, có gì là chịu đựng, là phải sợ này lo kia nên tự dưng tâm hồn Anh hạ xuống, nhẹ nhàng hơn, cần sự vươn lên của chính mình nên tìm cửa bước vào với Chúa, tìm mãi không thấy cửa mở nên leo vào Nhà Thờ để cầu nguyện tâm tình với Chúa, vừa vào trong thì tiếng còi Cảnh Sát thổi lên, người Cảnh Sát xuất hiện bắt Anh. Giờ thì Anh phải vào khám.
        Khi muốn thì không được và khi không muốn thì lại được, thật khó cho loài người Con của Chúa.

         Phan Thiết, Ngày 31.12.2011
               NGUYENTIENDAO

   @ Chúc người Việt Nam thoát cảnh nghèo như người  Châu Âu
                      (Một người Anh  khi đến Việt Nam)

Tin Vui Đầu Năm

Rốt cuộc Cường cũng đã tìm được một nửa của mình. Cô nhân viên tên An làm chung công ty, trắng trẻo dễ thương nhỏ hơn Cường 7 tuổi. Cường tuổi dậu, An tuổi thìn. Thầy coi nói hai tuổi rất hạp, nên vợ thành chồng hạnh phúc bên nhau.
Tôi với Liên đang tiến hành ngày hôn lễ cho hai con. Lễ thành hôn sẽ diễn ra vào lúc 17 giờ, ngày 10-1-2012, nhằm 17-12 âm lịch tại nhà hàng Callary,123 Lý chính Thắng, Q.3, Tp. HCM.
Đây là niềm vui của gia đình chúng tôi. Tôi xin thông báo tin này với các bạn thân hữu gần xa.

NTH
28-12-2011

Cảm Xúc Hai Mùa

(Thân tặng Hàn Thu)

Tên em hai tiếng báo thu đông
Sinh ngày giá lạnh đó phải không
Ờ nhỉ mưa thu còn phản phất
Lưu luyến mơn man lá cuối cùng

Chiếc lá cuối cùng cũng bay đi
Để lại trong ai nuối tiếc gì
Cúi người nhặt lá nào đâu biết
Cất trong cặp sách để làm chi ?

Làm chi ai biết làm chi nhỉ ?
Chỉ thấy hơi buồn lúc chia ly
Thu đi rồi cho đông lại đến
Lạnh lắm lòng ai phút khắc ghi

Thu đã chần chừ có phải không ?
Gieo nhớ thương ai nổi ngập lòng
Tương tư sầu muộn còn đang sóng
Tuyết đổ bên thềm gọi nhớ mong !

NTH
27-12-2011

Mừng sinh nhật

Chúc bạn Hàn Thu sinh nhật 28/12 vui vẻ, hạnh phúc

Phải Chi...


Có mặt ở Kanu lúc này

Uống cùng các bạn chút men cay

Cho ấm lòng mình đêm giá lạnh

Rất thèm những lúc muốn được say !

NTH

Gặp nhau đêm Giáng Sinh tại Kanu






Đêm Noel Đến Với Tôi...


Năm giờ sáng chuông Nhà thờ Tân-định vang lên như mọi ngày đều đặn. Tiếng chuông thân quen đi vào cả trong giấc ngủ còn mơ màng, bình thường tôi không chú ý. Nhưng hôm nay lại khác, tiếng chuông được chờ đợi nghe rõ mồn một. Tiếng chuông nghe lạ, như thôi thúc vui hơn, chắc do tâm trạng người nghe, người kéo chuông cùng hướng về ngày lễ Giáng sinh sắp đến. Âm chuông nghe ‘’kính cung…kính cung’’ rõ ràng. Như muốn báo tin: Kính mừng Đức Chúa ra đời, Cung chúc mọi người bằng an !
           Mỗi dịp giáng sinh về đều làm lòng tôi vui, phấn chấn, lạc quan, rộn lên tình yêu thương giữa con người, bác ái, vị tha. Lúc nhỏ tôi học trường thầy dòng. Tới giáng sinh thầy cho học trò tập tô màu vẽ hình Chúa, thiên thần, nhà tiên tri, máng cỏ, lạc đà, dê, cừu, bò, lừa. Cùng làm hang đá, treo đèn chớp tắt trang trí cây thông Noel. Bóng đèn lớn hơn ngón tay cái nhiều hình, trái dâu tây đỏ, trái châu xanh, trái thông nâu, mặt ông già Noel có râu trắng, ngôi sao màu vàng, chùm nho màu tím… Nhấp nháy làm bọn học trò thích thú, cùng nhau hát ‘’ Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời...Chúa sinh ra đời...nằm trong hang đá nơi máng lừa…’’. Nhớ nhất, tôi xin má vài quần áo cũ đóng góp để thầy đem cho người nghèo…
           Đường qua Xóm-đạo quận 8 tới cầu Chà-và đã đông nghịt người xe, chúng tôi cố gắng đừng lạc nhau. Xoay xở cũng tới được cầu Nhị-thiên-Đường, trên dốc cầu phóng tầm mắt tôi thấy cả một vùng sáng trưng với dòng người san sát hướng về đường Phạm- thế-Hiển. Tìm được một nơi gởi chiếc xe rất mừng, rồi lại lo không biết có an toàn không, khi chỉ cầm chiếc vé nguệch ngoạc. Trong một rừng xe, tôi cố gắng nhớ chổ gởi, còn giá gởi ‘’đụng trần’’. Thấy mọi người nô nức, ào ào đổ vào như thác làm cho chúng tôi không còn đắn đo rồi ‘’liều mạng’’ ra sao thì ra, cùng tham gia vui chơi trước đã. Tôi dẫn đầu như tàu phá băng đi trước, Liên, Thuần ở giữa, còn anh Kiếm bọc hậu. Chúng tôi đi xem lễ Giáng sinh như bọn con nít sắp hàng chơi rồng rắn. Đèn giăng mắc chớp tắt đủ màu phía trên, dòng người nối nhau đi bên dưới. Tiếng nhạc giáng sinh, tiếng chuông nhà thờ, tiếng hát thánh ca, tiếng người cười nói vui đùa rộn rã. Trên gương mặt ai cũng tỏ vẻ thích thú, thích bắt chuyện nói với nhau như thể có quen nhau từ trước. Đoạn đường Xóm-đạo dài hơn cả cây số, cùng vài Nhà thờ lớn, tất cả đều được trang trí hang đá đèn hoa sáng rực trước mặt tiền nhà, sát lề đi bộ, dễ dàng chiêm ngưỡng chụp ảnh kỷ niệm. Chúng tôi thay phiên chụp ảnh cho nhau bên hang đá, bên Chúa hài đồng, bên Ông già noel, bên chú nai kéo xe trượt tuyết, bên thiên thần dang đôi cánh trắng…và bên nhau. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thật gần gũi được vui vẻ hết mình như vậy. Chúng tôi mỏi chân mà đi chưa hết thấy xa xa có chiếc cầu. Người ta nói đó là cầu Bà Tàng đi về Bình Chánh...
              Sáng nay cũng ngày giáng sinh, tôi cùng Liên đi họ đám cưới nhà trai rước dâu tận Sông Ray tỉnh Đồng Nai. Trên đường trở về bỗng tôi nhớ Thuần với anh Kiếm. Mỗi năm tới đêm giáng sinh, vợ chồng tôi đều có mặt tại nhà Thuần ăn réveillon cùng gia đình, hát karaoké vui quá, nhớ mãi. Rất tiếc năm nay Thuần kẹt với Kanu ở Phan Thiết rồi. Phải chi….

           NTH viết trong đêm Giáng Sinh
           Sài-gòn, 24-12-2011

KÝ ỨC MÙA GIÁNG SINH


Merry Christmas


          Sáng thức dậy ra khỏi nhà, thời tiết đã bắt đầu lành lạnh phải mặc thêm áo, chợt nhận ra mùa đông đã đến, tuy không có những trận rét đậm lạnh thấu xương như miền Bắc nhưng cũng đủ nói lên tiết trời đã chuyển Đông. Trên đường đi những hang đá đã được dựng lên trước nhà với những đèn hoa giăng quanh, các cây thông cũng được trang trí, những dây kim tuyến đủ màu sắc, cờ hoa lộng lẫy giăng đầy sân các nhà thờ. Mùa Giáng sinh đã đến.

          Ngày xưa lễ Giáng sinh chỉ gói gọn trong nghi thức của Tôn giáo để mừng ngày Chúa ra đời. Ngày nay đón chào Giáng sinh là dịp lễ của mọi người, không phân biệt thành phần trong xã hội, không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ; là dịp để mọi người có một đêm vui chơi thỏa thích, là dịp để bạn bè, người thân gặp nhau, cầu chúc cho nhau được an lành, khỏe mạnh, thành đạt trong cuộc sống…

          Hồi ấy, cứ mỗi độ Giáng sinh về, cái không khí náo nức, nôn nao bao trùm gia đình tôi, cả nhà xúm nhau làm hang đá, bên trong có tượng Chúa hài đồng nằm trong máng cỏ, Đức mẹ Maria, Thánh Giuse, những người mục đồng, những con chiên, bò, lừa, tượng ba Vua; trước hang đá là hai Thiên thần đứng loan báo tin mừng Chúa cứu thế. Những bức tượng được nắn bằng đất sét, sơn màu nhỏ tí, chỉ lớn gấp đôi ngón tay cái. Một ngôi sao chổi năm cánh cũng được treo lên, hướng chổi chiếu về hang đá, ngôi sao làm bằng những thanh tre vót nỏng, dán bằng giấy kính màu, những dây đèn đủ màu được giăng chớp chớp cả tuần lễ Giáng sinh. Mô hình diễn tả đêm Chúa sinh ra đời được thu nhỏ trong không gian ấm cúng, đầy màu sắc, lung linh, huyền ảo thật đẹp. Sau khi dự lễ tại nhà thờ, thường thì sau 10 giờ đêm, cả nhà quây quần vừa ăn uống, vừa ngắm hang đá cho tới gần nửa đêm mới đi ngủ.
 

          Rồi nghề nghiệp bận rộn cuốn hút, có những năm không còn thời gian để chuẩn bị cho bữa ăn nửa đêm mừng Chúa Giáng sinh, vì mãi tất bật với công việc của thời điểm cận Noel nên sau Thánh lễ mệt lữ, cả nhà lặng lặng mỗi người mang một tâm trạng đi ngủ…Biết thế, năm sau và những năm tiếp theo, cứ những ngày giáp Noel má tôi lại đến, thức ăn cứ mua sẵn để trong tủ lạnh. Cả nhà cứ lo công việc, rồi tham gia hoạt cảnh, múa hát tại nhà thờ, tham dự Thánh lễ, về nhà bữa tiệc nửa đêm đã được má tôi chuẩn bị đầy đủ, nhiều món rất hấp dẫn nhưng không thể thiếu món chè trôi nước vì cả nhà đều thích món này. Gia đình lại có đêm Noel vui vẻ, ấm cúng, tràn đầy tiếng cười và hạnh phúc…

          Khí trời ngày càng lạnh, ký ức của những đêm Noel xưa như hiện rõ trong tôi. Kỷ niệm đã xa nhưng mỗi năm lại về theo tiết trời đông giá./.

Lời văn ngắn .

    Xà HỘI  TRONG  ĐIẾU  THUỐC

      Không biết điếu thuốc lá bắt đầu từ đâu, lúc nào và trong đó có hợp chất gì ghê gớm đã làm bao người phải một đời vì nó “Bỏ Vợ, bỏ Con chứ không bỏ thuốc lá” .
      Sáng sớm mới ngủ dậy, cầm liền điếu thuốc đốt hút, xong điếu thuốc mới đi đánh răng ra khỏi nhà đến quán café, bỏ gói thuốc cùng hột quẹt lên bàn gọi ly café, vài phút sau có ly café trước mặt,  trộn điều đưa lên uống một ngụm, “café thì phải thuốc lá” lấy một điếu thuốc lá đốt lên, rít một hơi dài của thuốc lá chưa kịp nhả khói đưa ly café lên miệng ngốp một ngụm thứ hai, ém hơi thuốc lá còn trong họng, nước café chảy xuống hơi thuốc lá bay lên từ mũi miệng thở ra thật dài của người Café Thuốc Lá thật điệu nghệ khói thuốc bay cả trời mà chẳng cần biết ai hít thở ra sao thế nào ? Với cách hút này nếu người hút thuốc nặng quá không khéo sẽ ngã ngửa do say phê thuốc lá . Ngồi uống café, hút tới hút lui, hút không làm chủ, hút theo quán tính, hút để có khói rồi xong buổi sáng uống café, đứng lên ra về nhìn dưới ghế ngồi thấy liền 8 cái đầu tàn thuốc mà trên tay vẫn còn cầm một điếu thuốc phì phào, đó là buổi sáng .
        Bước về nhà, gặp liền khách hàng mua bán, bặt thiệp móc ngay gói thuốc mời khách rồi cũng một điếu đốt cùng khách phì phà thở ra, làn khói cứ bay bổng đâu đó biến mất, không cần biết miễn sau nhà không có khói là được rồi, nói qua nói lại, tới lui xong một khách hàng, đưa tiễn khách ra về lại mời khách cùng đốt một điếu thuốc lá nữa .  Cứ thế khách đến đi đều mời thuốc lá, lắm khi khách không hút thì vẫn hút và không có khách vẫn hút thuốc lá như một thoái quen quán tính gây nghiền gì đó . Cứ thế mà luôn nói với mọi người, hút thuốc để giao tế, kinh doanh chứ có nghiền ngập gì đâu, bỏ hút thuốc lá thì dễ dàng, nói vậy mà từ sáng đến giờ gần hết gói thuốc thứ hai mà Y là thủ phạm chính . Ăn cơm trưa xong hút một điếu do tanh cơm cá, ngủ trưa dậy cầm liền điếu thuốc và cứ thế lai rai điếu thuốc đến mãi chiều, xong buôn bán ra quán nhậu làm vài chai mà cứ luôn cầm điếu thuốc thật sung sướng . Về nhà  dọn cơm ăn đại để ngủ, ăn xong làm một điếu thuốc để khỏi tanh miệng khó chịu, ra salon ngồi uống trà xem tivi, đoạn tivi hay,  đã, hấp dẫn lại một điếu, hút hết đứng lên vào phòng nằm, mơ mơ nghĩ nghĩ liền cầm một điếu hút để suy nghĩ, xong điếu thuốc dụi tàn trong cái gạt trên đầu gường mà đã đầy tàn thuốc lá, lại ở trong cái phòng luôn nghe mùi tàn thuốc,  nằm ngủ mà hít vô thở ra cái đựng tàn thuốc lá không quá 1 mét cùng khói thuốc lá đeo bám bao lâu nay khi hút trong căn phòng này, mà chịu được thật hay, sáng hôm sau thức dậy tiếp tục và cứ thế, thuốc lá hỡi ơi !
        Hút thuốc, ngủ hơi thở hít vô thở ra vẫn nghe mùi thuốc lá nặc nồng, hút thuốc khi thổi ra khói thuốc bay bổng nguyện vào căn nhà thẩm thấu nhiều nicôtine mà không thấy nên người thân phải chịu đời . Hút thuốc được đánh giá thấp trong xã hội nhất là phụ nữ, thấy họ hút không nói nhưng trong tâm coi thường người cầm điếu thuốc lá, hút sẽ bị mất nhiều sắc tố cộng của con người, làm da không trong sáng, ung thư tỷ lệ cao, môi miệng hôi hám khi nói, răng đen do thuốc lá bám, trí nhớ giảm, tiểu đường và có thể gây teo não . Hút thuốc lá do trong khói thuốc có chất nicotine làm tai biến mạch máu não , sảy thai, liệt dương . Hút thuốc lá sẽ chết sớm hơn người không hút 20 năm và hút thuốc lá không phải ung thư phổi mà còn gây các bệnh tim mạch, đường hô hấp . . .v. . .v. .
         Cuối cùng trong xã hội phải tích cực với thuốc lá . Vậy ai đó đang cầm điếu thuốc lá hãy bỏ đi để mọi người noi theo, vì nó không lợi cho tất cả hôm nay và mai sau .  
         
          Phan Thiết, Ngày 22.12.2011
              NGUYENTIENDAO

 @ Không ai có thể cho Bạn lời khuyên hay hơn ngoại trừ chính Bạn
                      Cicero

Silent Night

Chúc các bạn mùa Giáng Sinh an lành và hạnh phúc

Lời văn ngắn .

           BÚN  BÒ  SẠCH  

       Đã du lịch đến Mũi Né Phan Thiết xứ Biển mà không một lần ghé ăn Bún Bò Sạch là điều  rất tiếc lớn.
       Bún Bò Sạch , là cái quán bán bên lề khiêm tốn  bình dân, bún bưng ra nước trong, mỡ béo nhè nhẹ vàng vàng  quanh tô, người ăn tự đổ dấm vào tô rau răm rồi lặt rau  bỏ vào  trộn  rau trong tô cho tai tái rau răm một tí, cùng những cục thịt, gân, sụn bò bốc khói thơm, gắp bún rau thịt vào miệng, hương vị món ăn tỏa ra, ... đã! nhai nuốt, gắp thêm cục gân bò đưa vào cùng cắn tí ớt xiêm rồi nhai, cay, béo, chua, râm râm và ngọt ngọt của nước xương bò, thật tuyệt! cùng lúc mồ hôi tuôn lấm tấm mà không hay biết do cái ăn ngon miệng lấn chiếm, lần nhai khác lại có cục sụn bò mềm nhai rào rạo, cũng đã cái miệng kiểu khác! Tô bún hết còn lại nước húp luôn, mà còn nhìn tô bún, muốn nữa.
       Đó là Quán Bún Bò Sạch chưa nói đến  Chủ Quán, tóc dài rất nghệ sĩ một con người tuổi U60 vui vẻ bặt thiệp luôn tạo cho người ăn có nụ cười và rất tếu... gặp mới biết. Đã lắm! Đừng để hối tiếc vì du lịch đến Mũi Né Phan Thiết mà không biết Bún Bò Sạch là điều rất tiếc. Đến đi, Bạn sẽ có cảm giác nhiều hơn.

       Phan Thiết, Ngày 21.12.2011
           NGUYENTIENDAO 

  @ Ăn khỏe, ngủ ngon, làm việc khỏe.
      Trần mà như thế, kém gì Tiên!
               Hồ Chí Minh

Thương Một Màu Hoa

Đông sang héo hắt nụ cười
Đơn côi chiếc bóng bên đời đắng cay
Một ngày nồng ấm men say
Bỗng đâu gió cuốn anh bay phương nào


Cả đồi vắng lặng xanh xao
Em rơi nước mắt bay vào hư không
Buồn lòng dõi mắt xa xăm
Dã quỳ lại nở khóm gần khóm xa

Một màu rực rỡ vàng hoa
Một màu anh thích xít xoa vô ngần
Màu vàng bội bạc tình nhân
Phải chăng em đã nghĩ lầm về anh ?

Dã quỳ khi đã xa cành
Hoa buồn héo rũ tàn nhanh cuộc đời
Thân hoa quay quắt rã rời
Do đâu gió cuốn lìa đôi hai đường ?

Lưng đèo muôn nẻo yêu đương
Cũng hoa vàng ấy vô thường tim em !

NTH viết về loài hoa nở khi sang đông.
10-12-2010

Lời văn ngắn .

   MỘT  ĐỜI  BÊN  ANH  EM

      Tôi nhận tin mà không biết giúp gì cho Anh, chỉ cầm viết ngoặc ngạch cho tan biến cái trong Tôi về Anh. Khi Tôi viết thì Anh có lẽ đang quanh quẩn đâu đó, vậy Anh hãy nhận những lời viết của Tôi mà hãy vui rồi ngày nào đó sẽ gặp nhau nói hơn là viết, giờ Tôi viết về Anh.
        Ba Mẹ 2 bên muốn làm Sui Gia gọi Anh về để coi mắt Vợ, trong lúc Anh mới lớn chưa biết yêu, biết thương là gì mà lại là Sỹ Quan mới tốt nghiệp đang nhiệt huyết. Rồi Anh Chị nhìn nhau cả 2 đồng tình mà không một tí tìm hiểu Tình Yêu. Đám cưới đầu tiên Gia Đình nên tổ chức long trọng thật lớn cả Tỉnh chưa bao giờ có cái đám cưới 7 ngày 7 đêm, do Ba Anh đang giữ chức Quan lớn của Tỉnh. Đám cưới to lớn như thế, vậy mà Anh Chị về sống chung 4 năm, sanh 3 Con rồi không hạp đành chia tay, từ đó Anh bỏ mặc cuộc đời, trác táng rong chơi trong Trai Gái Rượu Bia cấp Sỹ Quan.
         Hết Chiến Tranh, Anh cải tạo thời gian dài những người tình trăng hoa ong bướm ngày xưa nay biến mất. Xong cải tạo, căn nhà đầu tiên Anh bước vào là nhà Vợ Con, nhưng không chấp nhận, giờ chỉ còn con đường duy nhất về với Anh Em. Cả một đời người có lẽ Anh sống với Anh Em nhiều hơn cả, rồi Chết về với Anh Em trong mước mắt yêu thương huyết thống.
         Thôi ! Về đây đi Anh, về để cùng mang dép nhựa, cùng mặc áo đen, cùng chăn nuôi vài con gà, cùng trồng trỉa những luống khoai cây mì mà sáng tối ăn những sản phẩm chính Anh Em tạo nên, thật ấm cúng Hạnh Phúc tình Anh Em yêu thương, về đi Anh... về đi Anh  Andrew Su Nguyen. Vừa chấm hết bài Lời Văn Ngắn, bỗng đâu đó văng vẳng lời hát:
         ... Rồi tìm nhau như tìm xót xa trong lúc lệ đá đầy vơi ...
        
              Phan Thiết, Ngày 20.12.2011         
                    NGUYENTIENDAO


   @  Tôi đánh giá Con Người Bạn khi Bạn cư xử với Anh Em Bạn
                         NTD

Em Người Công Nhân Cây Xanh Tao-Đàn

Bách bộ thanh nhàn giữa công viên
Ngàn cây cao vút nhánh nghiêng nghiêng
Biết bao lá vàng rơi trên cỏ
Em quét sáng ngày vẻ tự nhiên

Đêm qua mưa gió nổi bảo bùng
Lá xanh cành gãy vãi tứ tung
Mong sao bây chừ cây mưa cuối
Lầy lội chân em khổ quá chừng

Màu xanh áo em lẫn với hoa
Dậm lại hàng cây đã nhạt nhòa
Mồ hôi ướt đẩm lăn trên má
Đâu quản nắng mưa được mặn mà

Khoảnh đất sáng nay cũng có em
Trồng hoa trồng cỏ điểm tô thêm
Hoa xuân ngày tết chờ đua nở
Hương tỏa bây giờ ở tay em.

NTH
4-11-2010

Công Viên Đẹp Trong Lòng Người Thành Phố

          Mỗi sáng sớm tôi đến dượt chim tại Câu lạc bộ nghệ nhân Tao-đàn phía cổng đường Cách mạng tháng tám. Ngồi uống cà-phê cùng các bạn mang chim đến treo nghe hót. Sau đó tôi dành một tiếng đi bộ thể dục buổi sáng, đi ba vòng quanh công viên. Do vậy diễn biến trong công viên mỗi sáng tôi đều biết rõ.
          Tôi đi qua hết những con đường ngoằn ngoèo, ngắm từng cây bông mới đưa về trồng, biết chu kỳ xén cỏ cắt cây. Biết từng anh bảo vệ đạp xe rảo quanh kiểm tra nhắc nhở. Không cho mấy người nằm trên ghế đá ngủ bụi, bán hàng rong, ăn uống xả rác, giăng bẫy bắt chim, dắt chó vào phóng uế, chạy xe vào công viên, ăn mặc hở hang làm mất thuần phong mỹ tục, kể cả người lang thang mất trí, tìm cách tự tử. Từ khi có lệnh mở rào công viên, tôi thấy các anh cực hơn, cố gắng đem lại an toàn, thoải mái cho tất cả mọi người đến với công viên.
          Tôi cũng quen từng anh chị công nhân quét rác quét lá, trồng cỏ trồng hoa, cắt kiểng, làm hồ dậm vá sửa chửa. Nói chung làm mọi việc trong công viên của mình. Mỗi lễ hội qua đi, thảm cỏ xanh chết hết do các gian hàng và người đi xem dẫm lên. Các anh chị phải trồng mới lại, tiếp tục chăm sóc, thật cực khổ, công cả năm chỉ chơi có mấy ngày. Thấy họ quét lá rất cực, nhất mùa lá rụng ngày mưa dầm sình lầy. Một việc làm thấy đơn giản mà tốn nhiều công sức, không phải ai làm cũng được. Quét lá trên thảm cỏ phải hất lên từng chiếc lá gom lại mất nhiều thời gian.
          Có dịp tôi hỏi bạn Phán ở Mỹ, bên ấy cắt cỏ quét lá như thế nào, bạn nói chỉ ngồi lên máy cắt cỏ lái. Cỏ đã cắt, lá, rác đều được máy hút cho vô bao rất gọn. Mấy hôm sau đang đi bộ trong công viên tôi gặp anh sáu Dĩ, anh thường đi họp trên ủy ban. Anh nói với tôi, tay chỉ một chị đang quét lá cây… ông Hùng ơi, có máy gì làm thế cho họ đỡ cực… tôi mới nói chuyện tôi hỏi người bạn cho anh nghe. Tôi nghĩ cũng có nhiều người trăn trở như anh với tôi.
          Tôi thấy mỗi ngày, một người phụ nữ luống tuổi cho chim ăn làm phước. Chị xách túi gạo, chuối chín vào để nhiều nơi cho chim gáy, sáo, sẻ, sóc bu lại ăn. Chúng quen chị càng tụ về nhiều, mỗi khi thấy bóng dáng chị là chúng sà xuống để đón nhận những hạt gạo trắng trong, những trái chuối thơm lừng. Bây giờ chị đổi qua xe đẩy mang được nhiều thức ăn cho chúng hơn.
          Hòa cùng những người đi bộ tập thể dục, đá cầu, đánh cầu lông, nhảy theo nhạc, múa thái cực quyền. Mỗi buổi sáng, tôi đều thấy có thay đổi mới, có sắp xếp mới, có cái vui mới từ những sinh hoạt của nhiều người đến đây. Tôi thích cứ như vậy, bình thường như vậy, tôi cảm thấy tâm hồn mình luôn được an ổn. Tôi nhận thấy mọi người đến đây cũng có cùng tâm trạng như tôi. Có nhiều người ở rất xa nhưng cũng ráng đến đây để tìm cho mình chút thư giản.
          Ở một thành phố lớn lâu đời như Thành phố Hồ-chí-Minh có được một công viên sạch đẹp, an toàn cho người dân đến vui chơi hít thở bầu không khí trong lành, cũng nhờ sự chăm lo của lãnh đạo thành phố. Công viên văn hóa Tao-đàn nơi tổ chức hội chợ, sinh hoạt của các hội đoàn học sinh, hát ca cổ, ca nhạc thiếu nhi, các trò chơi, đọc sách, tập múa, tập hát, tập diễn kịch, tập dưỡng sinh...
          Đặc biệt Công viên văn hóa Tao-đàn mở Hội hoa xuân vào dịp tết cổ truyền hàng năm. Hơn 30 năm qua, Hội hoa xuân được đồng bào cả nước mến mộ tụ về xem kỳ hoa dị thảo. Thi chim hót, cá biển, bonsai, kiểng cổ, đá cảnh, cây khô nghệ thuật, cây hoa cây đào xứ lạnh, mai vàng quí hiếm trổ bông, phong lan ngạt ngào khoe sắc, nhiều giống hoa mới lạ nước ngoài tham gia triển lãm làm phong phú thêm. Đông nhất rộn rịp nhất nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp lịch lãm dạo chơi xuân.
           Công viên văn hóa Tao-đàn nơi bảo tồn nhiều cây cổ thụ tuổi ngoài ba trăm năm. Nhiều cây xoài rừng, nhiều giống chim thiên nhiên như cu rốc họ gỏ kiến của rừng nguyên sinh xa xưa trước khi có thành phố này. Nói đúng nó là buồng phổi của thành phố thanh lọc nhiều ồn ào khói bụi. Một công viên đẹp trong lòng người thành phố cần được mỗi người chúng ta giữ gìn sạch sẽ xanh tươi.
Ngô Tấn Hùng15-12-2011

Lời văn ngắn .

            TÌNH  YÊU  CƠM  TRƯA  VĂN  PHÒNG
           Tại một nơi ăn cơm trưa văn phòng của Thành Phố lớn, tình cờ có Anh Chàng và Cô Nàng bước vào mỗi người tìm một chỗ để ăn, vô tình Anh Chàng ngồi một mình đối diện cái bàn chỉ một mình Cô Nàng mà cả 2 cứ nhìn nhau lấm lét, có lúc 4 com mắt gặp nhau rồi chạy trốn, rồi nhìn nhau như kẻ trôm mà không nói nhau lời nào, chỉ bủm bỉm thay lời nói qua cái miệng cùng đôi mắt khi nhai hay trợn lên xuống và cái mũi, nói chung Anh Chàng Cô Nàng diễn tả bằng ánh mắt rồi cái mặt thay lời muốn nói.
        Một ngày rồi 2 ngày và ngày thứ 3 Anh Chàng lịch sự đến xin phép được ngồi cùng bàn ăn, cũng bằng hành động, bằng ngôn từ tay chân mắt miệng. Cô Nàng gật đầu, Anh Chàng ngồi xuống lịch sự yên lặng ngồi ăn mà chẳng nói nhau lời gì.
        Qua ngày sau tức ngày thứ 4, Anh Chàng đến cùng Cô Nàng ngồi ăn, nhìn thẳng Cô Nàng, Cô Nàng nhìn thẳng lại, Anh Chàng quẹo cổ phải Cô Nàng quẹo cổ trái, nhìn như tìm hiểu rồi ai nấy cầm  cơm ăn khi cơm đem ra, Cô Nàng nhai Anh Chàng nhìn, Anh Chàng nhai Cô Nàng nhìn rồi  ăn xong chào biệt ra về.
       Ngày thứ 5, Anh nhìn Cô Nàng ăn mà hỏi bằng những gì trên nét mặt Cô gật đầu. Anh Chàng liền đổi cơm cho nhau ăn, một lúc sau cả hai đều gật đầu như thể hiện món ăn ngon của nhau và đứng lên ra về.
        Ngày thứ 6, Anh Chàng ngồi vào bàn ấy, cái bàn mà đã 6 ngày 6 lần ngồi ăn mà lần này ngồi ăn một mình không có Cô Nàng nên thấp tha thấp thỏm chờ đợi và chờ mãi không thấy, ăn không ngon, không vui ra về.
        Ngày thứ 7, cũng đúng vào cái giờ nghỉ trưa Anh đến ăn cơm, đến mà phập phòng âu lo, không biết Cô Nàng có đến không? Anh Chàng vừa bước vào liền thấy Cô Nàng chạy đến ngồi vào bàn lấy tờ giấy cùng cây viết, viết lên thật lớn I  LOVE  YOU, I  NEED  YOU.
           Cô Nàng mở to tròn đôi mắt rồi thốt lên: OH!  MY  GOD. Trong âm điệu không rõ lắm.
          Không biết Cô Nàng có đồng tình,  mừng vui khi đọc  I love you, I need you hay ngạc nhiên vì Anh Chàng này “Câm” không nói được nên viết. Và cũng có thể Cô thốt lên như ngạc nhiên “Lại cũng có người làm việc nơi này  “Câm” giống mình” Oh! My God. Lạy Chúa Tôi!

         Phan Thiết, Ngày 15.11.2011
              NGUYENTIENDAO
  
@ Tình yêu là Hạnh Phúc cả ngoài mặt lẫn trong tâm hồn
                        Pascal

Lời văn ngắn .

                       OH!  MY  GOD 
           Tại một gian hàng Hội Chợ của Công Ty Y Tế có tiếng ở Thành Phố bán hàng chất lượng, có 3 Cô gái xinh đẹp đang loay hoay dọn hàng để bán. 3 Cô đưa ra những dụng cụ y tế của Công Ty mà Cô nào cũng hí hửng, ẻo ẻo, chảnh chảnh . . . vì đây là một cơ hội để quản bá hàng hóa của hãng cùng nét đẹp tự có của quý Cô nên nhìn cái phong cách đi đứng cầm nói trả lời của 3 Cô thật mệt cho người bình thường.
        Đang loay hoay dọn hàng, bán hàng, trả lời với khách bỗng 1 Ông Nông Dân tay xách giỏ lát đi đến gian hàng nhìn qua lại có vẻ ngơ ngơ ngác ngác, nhìn biết ngay là Nông Dân, mà thật tâm cả 3 Cô không muốn tiếp nhưng vì đây là Hội Chợ nên phải đành cả 3 vui vẻ cùng tiếp khách.
        Ông rụt rè bước đến gian hàng Công Ty của 3 Cô. Nhìn, cầm coi các đồ bán của gian hàng nhất là những dao cắt, mổ . . . mà e ngại, thụt thò. Sau đổi cầm coi cái dao mổ tỉ mỉ đưa qua lại rồi diễn tả bằng hành động tay chân, muốn mua cái dao lớn hơn cái dao cắt mổ này mà phải thật bén.
        Cả 3 Cô nhìn trố mắt không hiểu Ông Nông Dân muốn nói gì diễn đạt gì, cứ mãi thế, Ông khách hàng Nông Dân bực bội trợn tráo mắt rút từ trong giỏ lát ra 1 con dao phay chặt thịt heo đưa lên.
         Cả 3 Cô mở to mắt cùng thốt lê :
      -  OH !  MY  GOD . . . 
       Rồi thoát chạy còn Ông Nông Dân tay trái cầm dao mổ, tay phải cầm dao phay lúc này mới nói ú ớ trong âm điệu Người Câm mà nét mặt tươi vui đúng nghĩa Con Người Nông Dân, thật thà chất phác.

             Phan Thiết, ngày 14.12.2011
                 NGUYENTIENDAO
   @ Hãy sống thật và vui vẻ, đó là niềm vui Hạnh Phúc đích thực. 
                                                                        Platon

Lời văn ngắn .

            CON  NGƯỜI   CON  ĐƯỜNG
           Tôi biết Anh thường viết những bình luận ngắn, suy nghĩ ngắn... gởi các báo không đề tên đích danh, tên tuổi mà ghi nhiều bút danh khác nhau để khỏi ai biết. Nhưng người đọc để ý một tí sẽ biết những bình luận, suy nghĩ... của  những tác giả đó là một, do cách hành văn và dùng từ ngữ rất là Anh. Mỗi bài viết gởi báo nhận 50 hay nhiều hơn nhưng Anh rất khiêm tốn, viết không phải là kế sinh nhai mà viết vì niềm vui và cũng phản ảnh góc nhìn sai trái, tư duy nào đó để mọi người cùng có ý hướng cái đẹp cái hay cho thế hệ đang lên, đó do những yếu tố trên, Anh viết rất thật, rất gần cuộc sống. Nhưng người đọc dửng dưng với những bài viết của Anh, mà không hiểu, không biết tại sao?
       Có thể cái viết không đi vào Công Chúng, lối hành văn thô sơ. Có thể những ý tưởng viết lên đã có, cũ kỹ. Có thể suy nghĩ viết lên non nớt, thấp kém. Có thể cái bình luận thường, không sâu sắc...v...v... Hay cũng có thể, có nhiều bài văn, bài thơ, bài nhạc, ý tưởng hay, đẹp... đồng tình với người đọc nhưng vì sự ích kỷ nhỏ mọn nào đó đã hạ bệ đưa bài khác lên do sự quen biết đâu đó, tạm thời xếp những cái hay trên vào một góc, lắm khi vô tình mở coi rồi trả lại đó, mà không một ai thèm đá động nhìn ngó đến.
        Đó là những bài thơ, bài nhạc, bài văn hay, có ý tưởng đẹp mà khi tác giả đương thời thì bị bỏ ngỏ nhưng khi không còn tác giả thì lôi ra ỳ xèo, ca ngợi, tưởng niệm 5, 10 năm của nhà văn thơ ca ấy. Tưởng niệm làm gì, ca ngợi làm chi. Khi tác giả còn sống bằng xương bằng thịt sao không học hỏi các bậc ấy cái hay cái đẹp để không bị mất, chắc chắn những bậc ấy đã mang đi những điều mà không ai hỏi và những bậc ấy cũng rất tiếc đã không ai hỏi hay chịu nghe. Giờ phải chăng lật lên để kinh doanh người cầm viết thì thật tội nghiệp, mà thương trường thì lắm cái kinh doanh, cần chi phải kinh doanh người cầm viết lại quá cố nữa chứ, thật tội Họ!
        Cầm viết cũng là lao động, cũng là cày, cũng là đóng góp mà đóng góp nào cũng phải hy sinh, mà đã hy sinh thì không kể ơn nghĩa không nghĩ cho mình, có thể như vậy hướng đi sẽ khá hơn.
         Ở vào cái thập niên nào, ở vào cái giai đoạn nào. Đất nước luôn đối đầu khó khăn, nên xã hội bế tắc tiếp nối nhiều vấn đề ai cũng thấy cũng nhìn mà không góp nhặt 1 viên sỏi xây dựng thì khó cho đất nước, mỗi người 1 viên sỏi, hơn 80 triệu viên sỏi thì đâu phải nhỏ, đâu cần phải đóng góp cái to lớn, nhiều người muốn đóng góp cái lớn nhưng vì không có lớn nên không đóng góp mà khi không có  thì lại đứng nhìn phê phán, tại sao phải kêu la đất nước lo lắng cho mình, mà mình có lo lắng cho đất nước dù một việc nhỏ, viên sỏi nhỏ không?  Nếu có ý tưởng đó thì có kéo dài 100 năm sau vẫn 100 năm không hơn.
         Có ý tưởng thì phải nói lên, viết lên cùng nhau xem xét để có cái đẹp nhất rồi cùng nhau làm. Có một Công Ty, Họ muốn làm điều đó, nên tất cả những người có trách nhiệm đều phải tìm kiếm đưa ra ý kiến của mình, giải thích rõ ràng và bảo vệ ý kiến của mình, hết mình không e ngại, lớn tiếng để được chọn, rồi ý kiến được đồng ý, tất cả mọi ý kiến kia bỏ hết để tập trung cùng nhau thực hiện cái ý kiến đã chọn, cùng nhau làm hết mình, nhiệt tình như cái ý kiến của mình đã nghĩ ra đưa ra . Vì thế Công Ty ấy luôn đi trước và phát đạt, thành công.
         Hãy cùng nhau nhìn vào Công Ty ấy mà ngẫm nghĩ. Họ tôn trọng tất cả ý kiến của nhau mà ý nào hay đẹp là Họ cùng nhau bằng lòng thực hiện, Họ bỏ đi cái vừa mới tranh luận “đỏ mặt tía tai” để cùng nhau thực hiện nhiệt tình, hết nình, có vậy mới thành công đi lên. Còn ở Ta, Ý kiến của Anh hay đẹp tốt giỏi thì mấy người làm đi, dù không nói nhưng trong bụng là thế. Cái nhỏ nhoi, cái ích kỷ của Con Người hãy bỏ đi để cùng nhau nhìn cái trong sáng mà đất nước ta đang cần những Con Người  thấy được vấn đề, để đưa đất nước hơn lên. Hỡi những Con Người phải thấy con đường, hướng đi sáng của mình, của đất nước.

       Phan Thiết, Ngày 13.12.2011
             NGUYENTIENDAO


   @ Hạnh Phúc dành riêng cho những kẻ làm cho mọi người được sung sướng.

                    Aristote

Lời văn ngắn

         HÃY  NHÌN  LẠI  MÌNH

       Tôi tìm, nghe, nghĩ suy rồi viết những mẫu chuyện nho nhỏ thực dụng đời sống hằng ngày của Tôi, của Bạn, của Chúng Ta để phản ảnh một góc nhìn sai trái mà sửa sang cái tư duy cho tròn trịa, cho tốt đẹp để tất cả cùng nhau có ý hướng tốt,  cái đẹp tuyệt.

       Xã hội đã và đang đứng trước những bất cập, đời sống phải chạy theo những chùm văn minh hiện đại luôn đổi thay lạc hậu, nên con người dễ thoái hóa cứng ngắt. Nếu thế, ta không dửng dưng, thấy thế mà đứng nhìn, hãy có một từ phê phán dù từ đó nhỏ bé.

       Tôi vừa bắt gặp mà buồn cho mình, cho cái xứ mình, cái xứ luôn tự hào có nhiều năm văn hiến có đánh thắng nhiều đế quốc và nhiều Anh Hùng đã hy sinh, thế mà . . . Tại một trung tâm thành phố lớn, nơi mở mắt bao nhiêu con mắt các nước đã đổ dồn tại đây. Sáng hôm ấy lúc 5 giờ sáng tại một trung tâm thành phố lớn nơi có vườn hoa cần cho buồng phổi hít thở không khí trong lành, thế mà!

       Đôi mắt và cái mũi ngước nhìn lên, mắt thoáng do những lá cây cao xanh tươi cùng cái mũi hít sâu không khí thật mát từ ngoài kéo vào, tạo cảm giác hưng phấn trong lành của buổi sáng bắt đầu.

        Đôi mắt và cái mũi nhìn thẳng, chung quanh một không khí vui  khỏe, đủ màu sắc áo, tự tăng lên niềm vui cuộc sống và những nụ cười ban mai cùng không khí trong sạch đẹp buổi sáng.

       Đôi mắt và cái mũi nhìn xuống, gần xa giấy rác vất bừa bãi như một cuộc biểu tình vừa thoáng qua, hay một cơn ngập lụt mới rút hết nước cần trợ giúp  nên không khí hơi thở bỗng dưng ngột ngạt khó thở.

       Đó là cái vườn hoa trung tâm thành phố chung quanh lối đi toàn rác là bịch nylon, tàn thuốc lá, bao trắng đựng thức ăn, bất kể thức ăn dư thừa gì, ly giấy, lon  . . . và lá rụng. Đi một vòng thấy những công nhân vệ sinh quét những rác ấy tụm lại mà trời chưa thấy rõ, đi thêm một vòng nữa trời đã thấy mà rác đã nhiều cụm để xe thu gôm. Đến gần Anh công nhân vệ sinh thăm hỏi, mới nhìn nghĩ Anh ngở một tuổi với Tôi sau này mới biết Anh thua 10 tuổi, Anh người  nam bộ làm việc này hơn 20 năm, Tôi hỏi ở đây tại sao có rác nhiều thế này? Tại sao không ai ý thức? Câu trả lời rất tự nhiên:

-        Nếu không ai xả rác thì Tôi không có việc làm, thất nghiệp !

-        Rác này do các thanh niên nam nữ tối tối hay ngồi đây, ngồi hết cả vườn hoa chung quanh ăn uống rồi bỏ xả tại chỗ. Lắm khi có nhiều đôi ngồi mãi đến 3 giờ sáng tụi Tôi ra quét chúng mới dọn đi. Thỉnh thoảng có mấy ông tây bà đầm ngồi đây cả đêm, còn rác thì khỏi nói ăn cứ xả mặc dù ở đây có để nhiều thùng rác công cộng. Mà Anh coi công việc của tụi Tôi từ 3 giờ sáng quét dọn thu gôm rác phải xong trước 6 giờ sáng, ăn no chỉ có rác chứ có làm gì khác đâu thành thử các Cô Cậu không xả rác thì Tôi thất nghiệp thật đó, vừa nói Anh cười nhẹ lắc đầu trong đau khổ của người lao động.

         Nghe qua Tôi cảm thấy thương hại Anh, tại sao có những người bỏ rác bừa bãi và lại có những người đi thu lượm những cái dư thừa, cái đồ bỏ của Họ mà Họ không nhìn thấy cái của bỏ, đã bỏ mà còn làm phiền hà người khác. Đất nước Ta đã và đang mở cửa sẽ có những cái nhìn tứ xứ đủ mọi dân tộc mà ở đây lại là trung tâm gần như số 1 đất nước thế mà như thế này ư! Vậy Họ nhìn, đánh giá thế nào về xứ này? Mà buồn cho mình.

         Thôi! Mỗi người nên nhìn thấy một góc nhỏ, có lẽ người Ta sẽ nhìn mình góc lớn hơn vào ngày mai, Tôi nghĩ thế nên vui hẳn mà bước đi . . . 

    Phan Thiết, Ngày 12.12.2011

          NGUYENTIENDAO

   @ Quê hương là nơi ta gởi gắm tấm lòng
                     Elder

Mợ Tư

Cậu buồn con cũng thấy buồn
Nhìn cậu khóc mợ lệ tuôn đôi dòng
Ngày nào còn mợ đỡ bồng
Nuôi cậu bất toại hết lòng phu thê
Luôn luôn túc trực cận kề
Tháng dài nằm viện không hề thở than
Với tình thương mợ sẻ sang
Chăm lo cho cậu ngày càng khỏe lên
Cất nhà để cậu ngủ yên
Một thân mợ gánh gồng nên đuối nhiều
Một chiều gió lạnh hiu hiu
Mợ lâm bệnh nặng buồn thiu cỏi lòng
Cậu ngồi ngoài của ngóng trông
Mợ về trên chuyến xe dông hú còi
Cậu ngồi chết lặng một hồi
Khóc kêu thống thiết mình ôi là mình
Lá thư còn đó lặng thinh
Với lời thương nhớ vợ mình sớm hôm
Rồi đây chiếc bóng cô đơn
Biết cậu sống nổi không còn mợ lo !


(Cháu xin cầu chúc hương hồn mợ về nơi cực lạc)
Ngô Tấn Hùng
11-12-2011

Về Thăm

(Thân tặng Bích Liên)
Đông vui ở một góc trời
Bỗng nhiên em bỏ xa rời đồng sen
Ra đi biền biệt mình ên
Dặm trường thân gái bồng bềnh bặt tăm
Một ngày se lạnh cuối năm
Em tìm thăm lại bạn thân hôm nào
Người còn người mất rồi sao ?
Mới đây mới đó ba đào biển dâu
Cuộc đời phút chốc tưởng lâu
Ngoảnh đi ngoảnh lại tìm đâu thấy người
Mai đây em lại xa rời
Nơi xa quạnh quẽ ai người thăm em !

Bờ Kè HS
8-12-2011

BẠN TÔI


(Nhớ Bạch Thu)
Bạn tôi giờ đã đi xa
Bóng chim tăm cá biết nhà là đâu ?!...
Buồn trông ngọn cỏ rầu rầu
Con đường ngỏ nhỏ còn đâu Bạn về
Nắng chiều vàng nhuộm sân quê
Hiên nhà quạnh vắng bốn bề quạnh hiu
Còn đâu ngày tháng chắt chiu
Nuôi con bồng ẳm tưng tiu từng ngày
Bạn đi xa tận chân mây
Cô đơn lặng lẽ trời tây lạnh lùng
Giờ còn đâu nét "phù dung" ?!...
"Con chim chiền chiện " vẫy vùng sớm hôm
Bạn lìa xa nẻo cô thôn
Mắt còn rưng lệ , hồn còn vấn vương
Cuộc đời sao lắm tang thương
Dành cho người Bạn tôi thường mến yêu
Bạn tôi nhan sắc mĩ miều
Nụ cười hiền hậu làm xiêu bao người
Bạn tôi ăn chắc mặc bền
Một tay xây dựng làm nên cơ đồ
Một lòng chung thủy "ngây ngô"
Yêu thương nào kể sóng xô , biển vùi
Giờ đây được mấy ngày vui
Trời kêu gọi, Bạn ngậm ngùi ra đi
Đau lòng sao phút phân ly ?!...
"Chuyến xe bão táp" Bạn đi không về
Còn đâu giây phút cận kề
Chúng ta vui sống vỗ về thân thương
Nhớ ngày tiển Bạn lên đường
Chiếc khăn gió ấm còn vương vấn quàng
Mình còn chúc Bạn bình an
Ngày về mau chóng rỡ ràng đó nghe
Ngờ đâu đó một chuyến xe
Không còn gặp nữa sắt se cõi lòng
Những chiều gió tuyết mưa dông
Bâng khuâng nhớ Bạn đôi dòng lệ tuôn
Bạch Thu ơi ! Bạn có còn buồn ?!...
Có còn nghĩ đến người luôn nhớ người ?!...
Bạn giờ về với cõi Trời
Mong Bạn siêu thoát để đời an vui
Thôi đừng nuối tiếc ngậm ngùi
Thoát vòng sinh tử luân hồi trần ai
Cuộc đời còn lắm thiện tai
Mênh mông cõi Phật , Bạn tôi vĩnh hằng.
Hàn Thu

Luyến Thương

(Thân tặng nvn)
Anh như tôi vợ chồng đầm ấm
Vợ anh bạn học với vợ tôi
Anh cùng tôi theo vợ họp lớp
Đếm tới đếm lui được mấy đôi
Anh kể rất vui nhiều chuyện tiếu
Bây giờ buồn bã chuyện chia phôi
Năm tới họp lớp buồn lắm nhỉ ?
Đâu rồi hình bóng của một đôi !
NTH
6-12-2011

Nắng vàng lạ

Sáng nay trời nắng vàng lạ. Nắng màu mật ong trải dài theo con phố. Gọi nắng "lạ" vì thời tiết đã chuyển muà. Gió bấc về báo Đông sang. Mùa đông phương Nam có cái lạ là trời se lạnh mà nắng vẫn gắt.
Sáng sớm trong sương mai muốn ra ngoài vườn phải mặc thêm chiếc áo ấm. Cây đứng yên chờ mặt trời lên. Trong phút chốc tia nắng lan toả trong chân mây tràn khắp bầu trời. Nắng lên. Tiết trời lạnh và hanh khô.
Về trưa và càng ngã chiều nắng chuyển màu vàng mật. Gió bên giòng sông thổi vào đem hơi lạnh gợi nhớ những ngày giáp Tết. Bây giờ là tháng mười ta...thấm thoát một tuổi đời lại đến. Ngồi đếm lại màu nắng ấy đã lập đi lập lại qua gần 60 năm. 60 năm biết bao hỉ nộ ái ố cuả cuộc đời. Có điều còn điều mất. Có cái được cái thua. Giờ còn lại mình ta.
Thời gian vô hạn mà đời người thì hữu hạn. So sánh ra thì chỉ là vô thường. Giữa vạn người thì một cuộc đời chìm ngập trong mênh mông mất đi có xá gì. Ấy vậy mà khi một người thân thiết ra đi thấy lòng nao nao đến lạ. Mai đến nhà vườn trước cổng sau vắng lặng. Không tiếng cười bàn ghế gục đầu như muốn khóc.
Sáng nay tiễn một người quen biết "ra đi". Đường về nắng vàng ngập phố.
Nắng vàng lại chở thêm một ký ức buồn. Sang năm nắng về chắc sẽ gợi thêm nổi nhớ.
Nguyễn sĩ Đức
( Viết nhân ngày đưa tiễn Bạch Thu )

NẮNG VÀNG LẠ
Nắng vàng lạ trải dài theo con phố
Gió bấc về baó hiệu đón đông sang
Người "ra đi" lòng tôi chợt ngỡ ngàng
Trời hanh lạnh nổi buồn đang len lỏi

Giọt lệ nào rơi trên từng viên sỏi
Cuốn hồn tôi bay bổng giữa mênh mông
Người "ra đi " người có trở về không !??
Kẻ ở lại rũ buồn trong nhưng nhớ

Nắng vàng lạ có biết gì không hở !??
Đời vô thường hay là chỉ hư không !?
Ký ức buồn mang theo cả dòng sông
Luôn sóng sánh niềm đau và nổi nhớ!

Khánh Vân

Khánh Vân : là chị bà con cuả anh Nguyễn Văn Nhân - chồng bạn Bạch Thu
- Bài thơ lấy ý từ bài viết trên -

ĐA TẠ

Xin ghi nhớ nghiã tình biển cả


Cảm ơn thơ bóng ngã vào đêm

Cát bụi bay theo vòng nhật nguyệt
Đau nặng hồn mang một cõi về !

Xin cảm ơn tình thân mắt lệ
Nhớ thương nhau tiếc nuối đầy vơi
Vắng bóng dâu, tằm tơ rối rắm !
Còn lại tôi xin đa tạ tình người !
nvn




nvn: là bút danh cuả anh Nguyễn Văn Nhân - chồng cuả bạn Bạch Thu.
Bài thơ này gửi đến các bạn thay lời cảm tạ cuả anh Nhân và gia đình.

Những Người Học Trò Cũ Lớp 11B1

Lớp của Liên mỗi năm họp mặt một lần vào ngày 30 tháng 4. Ngày ôn lại tình thầy trò gắn bó chung một ngôi trường. Cũng là dịp bày tỏ lòng biết ơn thầy cô đã dạy dỗ, gieo mầm tương lai cho các em.
Các em học sinh lớp 11B1, trường trung học Chính-Tâm, Phan-Thiết ngày nào. Nay cũng vào tuổi 55, còn các thầy cũng trên 60, có thầy trên 70 đã mất như thầy Chung.
Thầy Chung được các học trò của mình tìm gặp lại sau này. Khi ấy thầy cũng đã yếu, nhưng khi mời thầy tham dự ngày họp mặt của lớp thầy đồng ý ngay. Mỗi năm mời được vài thầy cũ chứng kiến buổi họp lớp là niềm vui, là danh dự lớn cho lớp.
Thầy Chung dự họp lớp được vài năm liên tục. Năm 2006 họp lớp ngoài bãi biển đồi dương, tôi thấy thầy yếu nhiều hay ho khục khặc, tôi có làm bài thơ tặng thầy. Thầy rất vui nghe đâu bài thơ đó thầy luôn bỏ trong túi áo, lấy ra đọc cho người này người kia nghe. Liên cùng các bạn thấy hoàn cảnh thầy bệnh hoạn khó khăn, cùng nhau đến nhà thầy viếng thăm giúp đỡ và trao cho thầy một sổ tiết kiệm. Thầy rất cảm kích tấm lòng của các học trò khi xưa, không quên thầy mình, nhất là trong lúc này, thầy cần sự quan tâm hổ trợ để vượt qua khó khăn.
Hôm thầy nằm Bệnh viện Bưu-điện trong Sài-gòn, tôi có đưa Liên đến thăm thầy. Thầy nắm tay người học trò cũ mà rưng rưng đôi mắt, coi Liên như con gái thầy. Thầy nói :
-Thầy không biết sống nay chết mai, thầy có chuyện này giấu kín trong lòng nay thầy muốn nhờ con ! – Thầy ráng lấy hơi thở rồi nói tiếp – Thầy có đứa con gái vượt biên qua Mỹ, mấy năm đầu nó còn gửi thư về, rồi từ đó trở đi bặt vô âm tín…Thầy không biết nó có chuyện gì không…Thầy không cần nó gởi tiền…Thầy chỉ cần biết nó khỏe để thầy mừng thầy ráng sống…đây là địa chỉ của nó !
Liên cấp tốc báo cho các bạn ở Mỹ hay. Các bạn sốt sắng đi tìm đúng địa chỉ của con gái thầy. Chuyện đi tìm một người trên đất Mỹ không phải dễ, nếu lái xe từ tiểu bang này sang tiểu bang khác cách xa cả ngàn cây số, phải xin phép nghỉ, tốn tiền tốn sức rất nhiêu khê, vậy mà các bạn hết lòng vì thương thầy. Nhưng đến nơi hỏi, người ta nói cô ấy đã dọn đi lâu rồi, không ai biết cô ấy đi đâu.
Thầy nhận tin trong nỗi thất vọng tột cùng, thêm căn bệnh già yếu đã quá sức chịu đựng của thầy. Một ngày tôi hay tin thầy ra đi vĩnh viễn, chỉ có vài học trò ở gần còn kịp đưa thầy lần sau cuối.
Vài hôm sau có một người học trò cũ của thầy ở xa về. Người cất công đi tìm con gái thầy cũng là người đã tặng thầy quyển sổ tiết kiệm. Người đó là Thân.

Thân cùng Liên đứng trước phần mộ thầy mới đắp. Họ kính cẩn thắp nén nhang thầm khấn…mong thầy tìm được con gái mình ở nơi nào đó để mãn nguyện.

NTH (viết mừng Ngày Nhà Giáo Việt-Nam 20-11)
29-11-2011