F tháng 6 2018 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Ở TRỌ. ....


TA chợt đến đường mây phiêu dạt
LÀ gió bay lãng đãng chốn này
KHÁCH đâu về lại nơi đây?
TRỌ vay nhân ngãi lắc lay não nề!

TRẦN ai nẻo hoang mê quyến rũ
GIAN dương trùm mộng cũ trầm khơi
TRĂM năm vật đổi sao dời
NĂM thời biến hóa một đời trống không. ....

TẠM dừng gót linh đinh bỏ ngõ
TRÚ thân do phúc phận trời cho
MỘT đời tựa sóng xô đò
LẦN theo nghiệp lực nguyên do khứ hồi

RỒI cứ thế tô bồi rốt ráo
ĐI kiếm tìm cơm áo lang thang
TA LÀ KHÁCH TRỌ TRẦN GIAN
TRĂM NĂM TẠM TRÚ MỘT LẦN RỒI ĐI
THH (ảnh tường Thế Thôi)

HỒI TƯỞNG


“NHIỀU NĂM CHINH CHIẾN SAO CHƯA MỎI
MỘT PHÚT NGHỈ NGƠI THẤY ĐÃ GIÀ”
NHIỀU tháng ngày yên cảnh thái hòa
NĂM dài khốc liệt cũng tàn qua
CHINH Tây pháo dập đời xô ngã
CHIẾN Bắc mìn vây phận đẩy đà
SAO thể quên thời mưa đạn phá
CHƯA hề lãng thưở bão bom sa
MỎI mong bạn hữu giờ đôi ngả
MỘT PHÚT NGHỈ NGƠI THẤY ĐÃ GIÀ

Cư-Nguyễn

PHAN THIẾT QUÊ TÔI


MŨI-Né bình minh rực ánh HỒNG
XANH ngời biển Mẹ chứa tình sông
Thuyền mơ cá BẠC hương đằm thắm
Bãi đợi VÀNG tôm sắc tỏa nồng
ĐỎ sẫm làn da tràn khát vọng
NÂU nhòa mái tóc dậy hoài mong
Hòn Rơm cát TRẮNG đồi thơ mộng
TÍM phủ Kê Gà khách lặng trông…
Cư-Nguyễn

VỌNG …


Phương này lặng lẽ nhớ sao không
Khắc khoải sầu riêng tiếc ngập lòng
Cứ ngỡ quê người xây ước mộng
Đâu ngờ đất lạ vỡ hoài trông
Xa rồi phố lạnh xưa chờ ngóng
Khuất mãi con đường cũ đợi mong
Bóng phủ tà dương tàn khát vọng
Mơ về cố quận thỏa duyên nồng
Cư-Nguyễn

MỘT TRỜI KỶ NIỆM


MỘT phố thông ngàn phủ lạnh sương
HAI nơi cách trở biệt đôi đường
BA trời lãng bạt say hoài tưởng
BỐN bể phiêu bồng lụy nhớ vương
NĂM thoảng mơ hồ cơn mộng vướng
SÁU mờ huyễn hoặc giấc mê thương
BẢY chìm chín nổi lênh đênh hướng…
MỘT phố thông ngàn phủ lạnh sương
Cư-Nguyễn

TỪNG THU CHẾT...


"Mà từng thu chết từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người"
trích thơ TTKH.
MÀ ngỡ còn vang vọng tiếng cười
TỪNG ngày lạnh lẽo dưới sương rơi
THU vàng võ lệ hoen nhòa mắt
CHẾT tái tê lòng nhạt đẫm môi
TỪNG dõi thuyền chân trời khuất vợi
THU chờ nhạn cuối biển mờ vơi...
CHẾT rồi kỷ niệm tình nhân hỡi:
VẪN GIẤU TRONG TIM BÓNG MỘT NGƯỜI.
Cư- Nguyễn

HOA MẮC CỞ


THẸN thùng Hoa Mắc Cở ven đường
Tím buồn khép nép giấu thầm hương
Ẩn mình cô lạnh trong sương sớm
Dõi cánh chim trời lạc viễn phương...

Em Hoa Trinh Nữ lén mộng mơ
Cùng với người thượng dạo biển bờ...
Dẫu biết gái quê nào kinh nghiệm
Sao vẫn hoài mong với vọng chờ...?

Gió hỡi thôi đùa cành bé nhỏ...
Mưa ơi đừng vùi dập niềm mơ...
Người hãy quay về đường vạn dặm...
Để lòng thôn nữ trọn ước mơ!
Cư- Nguyễn.

PHỐ CŨ TRƯỜNG XƯA


Sương mờ phố lạnh buốt ngàn thông
Ngưỡng cách chia đời bão ngập trông
Thương nhớ tủi thầm xao xác mộng
Tưởng buồn đau tiếc thẫn thờ mong
Đường che khói phủ tan nhòa bóng
Hướng tỏa mây vờn mịt ẩn không
Vương mãi nguyện trời xin lặng sóng
Trường vang nhịp bước rộn tim lòng

Lòng tim rộn bước nhịp vang trường
Sóng lặng xin trời nguyện mãi vương
Không ẩn mịt vờn mây tỏa hướng
Bóng nhòa tan phủ khói che đường
Mong thờ thẩn tiếc đau buồn tưởng
Mộng xác xao thầm tủi nhớ thương
Lòng ngập bão đời chia cách ngưỡng
Thông ngàn buốt lạnh phố mờ sương
Cư-Nguyễn

TRẢ CHO NGƯỜI


Trả cho người trả hết hồn tim
Trả giấc mơ hoa mộng say mềm
Trả mái tóc bay chiều lộng gió
Trả lời âu yếm lúc tàn đêm

Để ngồi lặng lẽ ngắm vầng trăng
Để tiếc hoài mơ tưởng bóng hằng
Để vọng thiên đường xa thẳm lắm
Để rồi vỡ mộng nhận gì chăng

Trao người tất cả hết còn chi
Trao trọn rồi mang hận trĩu ghì
Trao chẳng cần mong người đáp trả
Trao giờ gánh nặng mối tình si

Yêu là dâng hiến chẳng mong đòi
Yêu giữ trong lòng khó thể nguôi
Yêu em anh ngại gì lỗ lãi
Yêu để sầu vương vấn một đời...
Cư- Nguyễn.

CÒN CHĂNG...


Còn chăng giấc mộng vỡ tan rồi
Biển động chia lìa rẽ lứa đôi
Sóng vỗ trùng dương mù mịt nổi
Giông gào núi thẳm cuộn cuồn bồi
Thuyền đang khuất thẫm... thuyền đâu nhỉ?
Nhạn đã xa mờ...nhạn hỡi ôi!
Ước hẹn giờ thôi đành cũng chỉ...
Ngàn thu mãi mãi cách ngăn người
Cư- Nguyễn.

BIỂN VẮNG NGƯỜI


Biển chiều nay..không nguời buồn vô tả
Nắng nhạt nhòa..vội vã..khuất sau lưng..!
Bọt biển lăn tăn..tan biến chẳng ngừng
Hải âu hỡi..sao chẳng dừng..bay mãi..?
Chân khẩp khểnh...theo ghềnh đá lổm chổm
Biển mênh mông chỉ còn lại riêng ta
Sóng dỗi hờn cuốn nỗi nhớ trôi xa
Cả chiếc bóng cũng bỏ ta đơn bước..!
TH

SƯƠNG TRẮNG PHỦ ĐẦY


SƯƠNG chiều phủ trắng nhuộm đồi mơ
Núi nhạt nhoà mây tím đợi chờ
Kiếm gãy lưng đèo tan giấc mộng
Cung lìa giữa suối vụn đường tơ
Người đi vọng quốc hồn trăn trở
Kẻ lạc hoài hương trí thẩn thờ
Bạc tóc tìm nhau vàng võ nhớ
Sông đời cuốn chảy lịm tàn xơ…
Cư-Nguyễn

HẾT HẸN RỒI MƠ?


Hết hẹn không về xong lại mơ?
Hẹn thời xanh tóc đến bạc phơ...
Hẹn khi em tóc thề buông thả...
Về đến còn chăng lũ cháu khờ!

Hết hẹn xong rồi lại cứ mơ?
Mơ thời hoa mộng tuổi dại khờ...
Mơ lúc tay còn chưa dám nắm,
Tỉnh về nhang khói ám bệ thờ!

Hết mơ cứ hẹn, hẹn xong chờ?
Chờ lúc trắng tay nhà vay nợ...
Chờ thời tiếng Mẽo đọc a ơ...
Đọc thông viết thạo khóc bơ vơ!

Thôi khỏi hẹn chi! Đừng mơ nữa!
Đời còn dài lắm chuyện nắng mưa,
Núi kia đã bạt thành xa lộ...
Sông nọ nhà không một chổ thừa!

Thôi cứ tỉnh đi! Đừng hẹn vội!
Sau hoàng hôn lại đến bình minh,
Lá kia rơi rụng quay về cội...
Còn lại nhau chăng một chữ tình!
Cư- Nguyễn.

TƯỞNG...


TƯỞNG cùng lý tưởng bên nhau
Nào hay dâu bể đời xao xác buồn
Lâm Viên nhòa nhạt trời sương
Phố xưa dốc cũ vấn vương buổi nào...

Dư âm vọng mãi ngàn sau
Choàng mơ tỉnh giấc ...nghẹn ngào lệ rơi
Cố nhân biền biệt xa rồi
Đồi hoang quạnh quẽ riêng tôi lạc loài

Ngàn thông vẫn đợi mong ai
Thác tuôn muôn nẻo...mờ phai bóng người...
Hồ âm thầm giấu sầu côi
Lang thang giữa phố lòng tôi trĩu buồn...
Cư Nguyễn

GÁNH TRẦN AI


Rũ gánh trần ai thoát lụy buồn
Buồn phiền thả rớt cuộn dòng tuôn
Tuôn tràn mãi ngóng xa ghềnh cội
Cội đứng hoài trông thẳm thác nguồn
Nguồn dõi cuộc đời bao sóng nổi
Nổi chìm số phận khó nào buông
Buông tay trắng sạch còn chi uổng
Uổng một thời xuân thoảng mất luôn
Cư-Nguyễn

KHÔNG BAO GIỜ...


KHÔNG bao giờ quên bóng hình em
Nhớ em thao thức mãi từng đêm
Một mình trơ trọi trên phố vắng
Lạc lõng vằng trăng rũ bên thềm

Không bao giờ quên tiếng cười em
Giữa chốn phồn hoa rực ánh đèn...
Ngơ ngác tìm em nào ai biết
Cay đắng mình anh nỗi muộn phiền

Không bao giờ nghĩ phải xa em
Kỷ niệm ngày nao thật êm đềm
Khoảnh khắc chia ly lòng uất nghẹn
Làm sao em hiểu được nỗi niềm?

Không bao giờ phai nhạt tình em
Nguyệt Quế là em dịu hương đêm
Là giọt mưa tình xua nắng Hạ
Là ly mật ngọt lúc say mềm...
Cư-Nguyễn

ĐÀLẠT MÙA THU


Yêu em anh nào biết mùa thu,
Nào biết đồi thông lạnh sương mù,
Nào biết lá vàng rơi kín lối...
Chỉ còn nhau lạc giữa hoang vu.

Yêu em anh quên hết bốn mùa,
Quên hết đường về lất phất mưa,
Quên hết bạn bè quên chiến trận...
Chỉ còn chúa nhật của đón đưa.

Yêu em Đàlạt thuở vào thu,
Thuở núi sông lửa đạn mịt mù...
Thuở áo em vờn bên áo trận,
Tình đầu là tình cuối âm u!

Yêu em Đàlạt phút hoàng hôn,
Phút đớn đau chia cắt tủi hờn...
Phút bước chân đi lòng ở lại,
Lá sầu rơi trĩu nặng tâm hồn.

Yêu em Đàlạt mãi mùa thu,
Mãi đợi chờ em bước viễn du,
Mãi ngóng trông mặc đời phai nhạt...
Mặc tim băng giá với oán thù.

Đàlạt mùa thu!
Mùa thu Đàlạt.
Cố nhân ơi! Lá rụng về đâu?
Quê hương vàng úa một mầu...
Có nghe tê dại nỗi sầu lưu vong?
Cư-Nguyễn

LŨ KHỐN!


Nước ngập tuôn tràn tối khoảng không
Đồi tan núi vỡ chảy trôi dòng
Nhà kia một phút vùi theo biển
Cửa nọ đôi giờ cuộn hướng sông
Kẻ lạnh co mình trong rét bắc
Người run tái mặt giữa đêm đông
Do phường hám bạc gây sầu khổ
Hủy hoại rừng xanh khiến não lòng!
Cư- Nguyễn

TRÈO ĐÊM


Đèo ngang cố vượt vẫn ngang đèo
Theo mãi chân chùng dạ mãi theo
Méo mặt nhoài lên thò mặt méo
Teo hòn nhỏm tới thụt hòn teo
Kéo hơi hả miệng hà hơi kéo
Leo đuối khum giò khụm đuối leo
Mẹo cũng hoàn miêu, mèo cũng mẹo
Trèo đêm thỏa thích lại đêm trèo
Cư-Nguyễn

MƯA SÀI GÒN NHỚ MƯA ĐÀ LẠT


Mưa Sài Gòn gieo nỗi buồn chi lạ
Chạnh nhớ về Đà Lạt dáng người thương
Nhớ nhung sao hình ảnh một ngôi trường
Bao kỷ niệm khuất mờ sương lạnh lẽo

Mưa Sài Gòn phũ phàng cành gãy héo
Chỉ càng khơi bạc bẽo với lạnh lùng
Chỉ gợi lên Đà Lạt giữa mưa phùn...
Ta nép cạnh cùng nhau không lẻ chiếc

Mưa Sài Gòn nhớ mắt màu nhung biếc
Nhớ môi hồng da diết hỡi tìm đâu
Bể dâu nào hai đứa rẽ lìa nhau
Đời cách biệt biết bao giờ tái ngộ

Mưa Sài Gòn nhớ hoài Đà Lạt phố
Nhớ cuộc tình dang dở vội vàng qua
Chờ bao Xuân đợi mấy Hạ sao mà...
Người cứ mãi lạc loài nơi đất lạ?
Cư- Nguyễn.

THƠ&NƯỚC


Tổ Quốc tiên rồng rạng áng Thơ
Nương chè ruộng lúa khởi nguồn Thơ
Sông dài biển rộng khơi tình Nước
Núi thẳm non ngàn gợi ý Thơ
Đất lạ thương nhà lo nỗi Nước
Quê người nhớ Mẹ gởi niềm Thơ
Thân dù lãng bạt lòng luôn Nước
Khắc khoải canh trường tỏ vụng Thơ
Cư-Nguyễn

BÌNH THUẬN QUÊ TÔI


SÓNG vỗ lùa theo cát dọc đường
Hàng dừa rợp bóng dõi trùng dương
Hòn Rơm tĩnh lặng hồn suy tưởng
Mũi Né mơ màng dạ vấn vương
Ngập kín thuyền nâu hòa rộn bãi
Tràn trề cá bạc tỏa ngời hương
Về Phan Thiết để yên bình ngắm...
Tháp cổ ưu trầm đợi nắng buông
Cư Nguyễn


MÀU THỜI GIAN


ĐỎ mắt tìm nhau cõi mộng thường
CAM đành nén lệ dõi người thương
VÀNG trông lá rụng nhòa phai sắc
LỤC ngóng hoa tàn rũ nhụy hương
LAM khói tiêu điều bay cuối bãi
CHÀM mây ảm đạm phủ bên vườn
TÍM hoàng hôn thả tơ sầu vướng…
BẢY SẮC ĐỜI MANG SỢI VẤN VƯƠNG…
Cư-Nguyễn

SAY TÌNH


MEN nồng khật khưỡng buồn chưa cạn
Rượu đắng càng tê buốt nỗi lòng
Ngất ngưỡng chìm sâu vào ảo mộng
Vật vờ đắm lụy giữa huyền không
Hoài sương phố cũ vùi cơn Hạ
Vọng nắng đồi xưa giải tiết Đông 
Chợt tỉnh nghe niềm riêng khuấy động
Tìm đâu thấy nữa nét môi hồng
Cư- Nguyễn

BÌNH MINH BIỂN


BÌNH minh rực rỡ gió hòa thơ
Sóng vỗ hồn ngây ngất dại khờ
Bãi ngóng người mong mừng hớn hở
Ghe về bến dõi rộn ràng mơ
Khoang đầy cá bạc niềm tin khởi
Lưới trĩu tôm vàng khát vọng chờ
Biển lặng bình yên ngời thương nhớ
Đời vui hạnh phúc thỏa hoài ngơ
Cư-Nguyễn

TRĂM NĂM


Ta vụn vỡ
những nỗi buồn vào đất
Hóa thành mầm
để uống cạn hơi sương

Hồn sương pha dải
trăng vàng ngọt mật
Dế giun say
ngân tấu khúc Nghê thường

Ta lại gửi
những muộn phiền vào gió
Lặng lờ
xem chiếc lá khóc biệt ly
Hồn ta
ngủ đong đưa trên ngọn cỏ
Tất cả
rồi cũng để gió cuốn đi

Bước
trăm năm ta trở về nguồn cội
Nhặt lên xem ngớ ngẩn
nẻo ưu phiền

Những mầm non
giờ úa vàng trên lối
Ta gượng cười
với sỏi đá bình yên
CN 22/6/2018

HOÀI NIỆM


Phan thiết hạ về nắng vấn vương
Môt thưở xa xưa nhớ hạ thương
Lối xưa còn đó trường đâu nữa
Nữa bước sen hồng nhớ trường xưa
Ta tìm trong mộng thời áo trắng
Một thóang hạ về nhớ phượng rơi
Phan thiết hạ về nhớ trường xưa
Con đường Hải Thương nhớ chiều mưa
Áo dài trăng trắng mưa vuốt nhẹ
Lấm tấm má hồng ướt lệ mi
Áo dài trăng cũ ngưoi trong mộng
Giờ đã xa rồi bóng người xưa
Ta tìm đâu đó màu hoa trắng
Một thoáng đây rồi hoài niệm xưa
Biên Nguyễn

TÓC RỐI


Được tin em,được tin em lấy chồng
Tóc điểm sương pha nắng gió cuộc đời
Tóc búi ngang hay tóc em luôn rối
Em mãi là tình ca yêu dấu xưa

Anh sẽ về thăm lại dòng sông xưa
Con đường cũ nhộn nhịp phố đông người
Sẽ mời em uống ly cà phê đắng
Có hương vị,có bờ môi em cười

Nước mắt nào nhỏ xuống bờ môi em
Pha hương vị cà phê đắng,trời chiều
Em hạnh phúc,sao em lại bật khóc?
Trời đỗ mưa,đường phố ngọn đèn mờ

Gặp lần cuối,rồi anh sẽ rời xa
Hạnh phúc lắm,sau giây phút ngỡ ngàng
Em ở lại,quê hương sóng trắng xoá
Vỗ vào bờ,tiếng gọi tha thiết xưa..
Nguyễn Dũng

TRĂNG ĐÁP...


NGUYỆT thả vàng tơ nét dậy thì
Ơ chàng khéo hỏi vặn làm chi
Mơ màng lú lẫn rồi vương nhỉ
Mộng mị bơ thờ để vướng gì
Chắc hẵn si tình nên khổ lụy
Hay là ái mộ mới trêu kỳ
Trăng nào bỡn cợt hồn thi sỹ
Chỉ tại ai hờn dỗi bước đi…

Chỉ tại ai hờn dỗi bước đi...
Đường xe lộng lẫy chốn kinh kỳ
Phồn hoa quyến rũ quên sầu nhỉ
Náo thị hồn xiêu chẳng nhớ gì
Gió thổi trăng mờ tan mộng mị
Mưa lùa lá rụng tiếc hoài chi
Đêm rồi choáng ngợp lòng thi sỹ...
Nguyệt thả vàng tơ nét dậy thì
Cư Nguyễn

VỌNG CỐ NHÂN


Vọng cố nhân... nhân ảnh thầm mong nhớ
Nhớ thương ai...ai còn nhớ ta không?
Không gian kia... kia phảng phất bóng người
Người đi để... để mình ta sầu khổ

Khổ vì yêu... yêu là cho chỉ nhận...
Nhận nỗi buồn... buồn tiếc đã lầm yêu
Yêu nào hay... hay cuộc tình sớm đổi
Đổi thay lòng... lòng bạc bẽo thề xưa

Xưa đắm say... say mê lời ước hẹn
Hẹn chung tình... tình mãi mãi nào thay
Thay tiếng hẹn... hẹn hò xây tổ ấm
Ấm nồng nhòa... nhòa nhạt lệ môi em

Em mãi mộng... mộng mơ mình tái hợp
Hợp cung đàn... đàn lại khúc ca Xuân
Xuân tươi thắm... thắm ngời muôn hoa lá
Lá xanh màu... màu hy vọng về anh.
Cư- Nguyễn.

SƯƠNG LUỒN


ĐỒI thông phủ buốt hạt sương luồn
Nỗi nhớ theo về lắng đọng luôn
Dáng cũ đâu rồi …cô độc tủi
Người xưa chẳng thấy ...quạnh hiu buồn
Đường khuya quán nhỏ ly sầu uống
Phố lặng đêm dài mắt lệ tuôn
Cảnh đó người muôn trùng thẫm vợi
Mình ta với kỷ niệm quay cuồn...
Cư- Nguyễn.

SÔNG QUÊ


SÔNG vẫn theo giòng lịch sử trôi
DÀI cơn khói lửa hận muôn đời
MỘT hòa với bể nguồn vươn tới
KHẮC tỏa từ non mạch chẳng rời 
THAY chuyển thăng trầm lòng hướng cội
DÒNG lìa dịch đảo chí trùng khơi
NƯỚC nhà Tổ Quốc tình cao vợi
BIỂN RỘNG NGÀN NĂM GIỮ SẮC TRỜI
Cư-Nguyễn

ĐÔI BỜ THƯƠNG NHỚ


Sóng vỗ đưa thuyền lặng lẽ trôi
Trôi xa ngút bể lạc sông đời
Đời nơi đất lạ đau lòng nhớ
Nhớ cảnh quê nhà xót dạ khơi…
Khơi phút thề non tình mãi đẹp
Đẹp ngày hẹn biển ái không vơi
Vơi đầy nguyện ước giờ hoen lệ
Lệ khóc duyên mình cách mỗi nơi…
Cư- Nguyễn

YÊU ĐƠN PHƯƠNG…


Yêu đơn phương…tách cà phê chầm chậm,
Từng giọt âm thầm, từng giọt lặng căm,
Giọt chờ đợi, giọt mơ màng cô động…
Chạm nhẹ môi đắng chát cả nỗi lòng.

Yêu đơn phương…thẫn thờ như chiếc bóng,
Len lén sau lưng từng bước ngập ngừng…
Vội khựng lạ tà áo ai lay động,
Cứ ngỡ đâu người quay lại lạnh lùng.

Yêu đơn phương! Mãi bên đường đứng đợi…
Đợi cơn mưa tháng sáu phũ phàng rơi,
Đợi nắng hạ lên cho em mau tới…
Đâu biết chiều nay em bỏ cuộc rong chơi.

Yêu đơn phương, nhà ai đèn đã tắt.
Trong bóng đêm lặng lẽ dõi nhìn lên,
Lặng lẽ vì sao kiếm tìm đôi mắt…
Đôi mắt bao lần âu yếm gọi tên.

Yêu đơn phương, số phone không dám gọi,
Facebook mở ra say đắm nhìn nàng…
Gõ mãi chữ Yêu…hẹn ngày hẹn tháng
Tháng đến ngày qua em đã sang ngang.

YÊU ĐƠN PHƯƠNG! Thú đau thương.
Đường tình ai chẳng vấn vương một lần???
Cư Nguyễn.SG.

BÊN LỠ BÊN BỒI


Hai thôn bên lở một bên bồi
Hai kiếp hoa bèo lũ dạt trôi
Hai phận phiêu bồng xa cuối bãi
Hai thân lãng bạt hút lưng đồi
Hai bờ rẽ cách nào tương hội
Hai bến phân ly chẳng tái hồi
Hai cuộc tình theo dòng nước nổi
Hai hồn khắc khoải đợi chờ thôi...
Cư Nguyễn

NƯỚC NON


Nước Non nặng một lời thề
Nước đi, đi mãi, không về cùng Non…
(Trích trong thơ THỀ NON NƯỚC của Cố thi sĩ Tản Đà)
NƯỚC NON
NƯỚC biệt xa nguồn mãi nhớ Non
Sông đời vận Nước chảy lìa Non…
Thân miền đất lạ, hồn Non Nước!
Phận chốn quê người, dạ Nước Non!
Khắc khoải đêm buồn Non lại Nước
Ưu sầu sáng hận Nước cùng Non
Non chờ nắng rạng sum vầy Nước
Nước đợi giông tàn tái ngộ Non
Cư-Nguyễn.

TA VÀ EM


Ta chiếc thuyền vùi dập bão sương
Em nơi bến đổ lúc vô thường
Ta phiêu lãng nắng mưa dầm gội
Em lặng thầm dầu dãi vấn vương
Ta giữa đường lưu đày khổ lụy
Em bên lối rẽ gánh can trường
Ta nuôi khát vọng hoài mơ ước
Em mở chân tình gợi nhớ thương
Cư- Nguyễn.

EM Ở PHƯƠNG NÀO


Đã lâu lắm rồi không về thăm
Cô em Phan Thiết giờ phương nào?
Có còn nhớ không ngày hôm ấy
Tay nắm bàn tay anh say say

Em ở nơi nào?nhớ anh không?
Anh nhớ em lắm,má em hồng
Hây hây nắng sớm,em rực rỡ
Hát bài tình ca,anh ngất ngây

Ôi chao!giọng em làm anh say
Nhớ hoài,nhớ mãi bao tháng ngày
Kỷ niệm dấu yêu lần ta gặp
Ta ở bên nhau mắt cay cay

Em giờ phương nào?có chồng chưa?
Cầu mong hạnh phúc em thật đầy
Bên dòng sông xưa bao thương nhớ
Tóc lộng gió chiều nhớ,nhớ thương...
Nguyễn Dũng

ĐỒI HIU QUẠNH


Quay về chốn cũ đồi xưa
Trời cao nguyên lất phất mưa lạnh buồn
ĐỒI HIU QUẠNH
EM có khi nào nhớ đồi xưa?
Đồi thông của một thưở ngông khờ
Ngàn thông ấp ủ ngời lý tưởng
Lướt cánh chim bằng thỏa ước mơ
Và từ nơi ấy dệt tình thơ
Chủ Nhật cùng nhau rạo rực chờ...
Bên em quên cả đời cô quạnh
Quên cả mùa Đông lạnh hững hờ
Nào ngờ dâu bể khiến sầu đau
Bỏ lại đồi thông biệt tình đầu
Xa mãi bàn tay đan dịu ấm..
Để ngày trở lại biết tìm đâu?
Để hoàng hôn lạnh lẽo chìm lâu
Ngơ ngẩn mình ai tiếc duyên đầu
Mây đỏ mắt buồn giăng đỉnh núi
Đồi vắng ta ngồi nghẹn nỗi đau...
Cư-Nguyễn.
(Họa nguyên vận TRĂNG HIU QUẠNH của tg Vũ Huy Triệu)

VỠ MỘNG


Phố lạnh hoàng hôn phủ tím mờ
Đâu rồi kỷ niệm những ngày mơ
Người đi cách biệt nào ai ngỡ...
Kẻ tiễn lìa xa khó thể ngờ...
Biển rẽ đôi bờ ngăn lối mộng
Sông rời mấy nẻo lạc đường tơ
Sương nhòa nhạt tóc sầu dang dở...
Nhạn khuất ngàn mây mãi đến giờ!
Cư- Nguyễn.

LỠ DUYÊN


Phím lạc tơ chùng lỡ mối duyên
Đàn xưa lỗi nhịp trách câu nguyền
Đời chia mấy nẻo tình không vẹn
Phận rẽ đôi bờ ái chẳng nguyên
Mộng vỡ tan tành trên sóng biển
Mơ tàn vụn nát giữa khoang thuyền
Còn chăng khúc nhạc buồn lưu luyến
Não nuột đêm trường khóc đỗ quyên
Cư- Nguyễn.

MÙA THU CỦA ANH


Anh đợi thu vàng khẽ đến
Đến lặng thầm xuôi cập bến bờ yêu
Yêu làng quê khói lam chiều
Chiều êm gió lộng bóng diều nhớ thương

Thương hoài mái tóc xõa vương
Vương mùi hoa bưởi đượm hương bên nàng
Nàng cười rạng rỡ đáng yêu
Yêu sao dáng nhỏ diễm kiều đắm mê

Mê lòng anh ước gần kề
Kề chung một lối đi về thỏa mong
Mong tình ta sắt son lòng
Lòng chung thủy mãi nguyện trông tháng ngày

Ngày Xuân dẫu có trôi đi
Đi làm sao xóa tình si thuở nào
Nào quên ước hẹn trăng sao...
Sao ngờ em nỡ để nhàu úa thu?
Cư- Nguyễn

HOÀI TRI KỶ


Hoài tri kỷ mộng khát khao tìm
Chỉ thấy mây ngàn gió lặng im
Lối cũ rêu phong mờ khói nhện
Trường xưa cỏ dại khuất lau bìm
Thông giờ bão rụng rơi vàng lá 
Núi cũng sương nhòa nhạt bóng chim
Dõi cố nhân đâu... chiều phủ tím
Nghe hành khúc cũ nghẹn ngào tim
Cư- Nguyễn.

CHỜ AI?


Lặng lẽ ngày trôi dõi mắt chờ
Chờ mưa bão dứt rạng hồng mơ
Mơ ngày tái ngộ tròn câu hẹn
Hẹn buổi tao phùng hết nỗi ngờ
Ngờ đâu tỉnh giấc là cơn mộng
Mộng đó tan rồi chỉ huyễn thơ
Thơ tình gởi gió bay biền biệt
Biệt thẳm trùng dương quạnh quẽ chờ...
Cư-Nguyễn

CẢNH HÀN VI YÊN BÌNH


Một làng quê nghèo yên bình đã nuôi ta khôn lớn. Với dáng mẹ tảo tần và hình cha dãi dầu mưa nắng.
Tuổi thơ nghèo nhưng ngập tràn hạnh phúc bởi lòng yêu thương, sự chở che của cha mẹ. Và những cảm xúc bồi hồi lắng đọng cứ mãi theo ta...
Chiều làng quê rì rào cơn gió quyện
Dâng nỗi niềm xao xuyến ở trong tim
Chút bâng khuâng khỏa lấp cảnh im lìm
Lòng nghe chát...đời ba chìm bảy nổi
Bước chong chênh những ngả đường rộng lối
Tìm ở đâu...tiếng chamẹ nói ngày xưa...!
Cảnh hàn vi êm đềm trong mái nhà
Thấy nao nao ngỡ vừa trong giấc mộng.
TH

CON THUYỀN KHÔNG HƯỚNG…


Đi về đâu con thuyền không bến đỗ???
Đi về đâu trong giông bão chơ vơ?
Đi về đâu thuyền lạc lõng bến bờ…
Đoàn thủy thủ mơ hồ chao đảo vỡ

Đi về đâu thuyền trưởng già mệt mỏi?
Đêm kéo dài vô vọng giữa ngàn khơi…
Đêm đen kịt gọi bình minh không tới
Ngọn hải đăng mờ mịt cuối chân trời.

Đi về đâu cuộc hải hành không hướng?
Hướng hư vô hay ảo mộng chán chường…
Hướng già cỗi phủ mờ sương ảo giác,
Mãi vu vơ giấc mộng một thiên đường.

Đi về đâu biển bờ gươm giáo giặc?
Biển trùng trùng vây hãm máu hung hăng,
Biển đỏ ối những thuyền không tấc sắt…
Sóng gào than sao người nỡ lặng câm?

Đi về đâu xa kia thuyền xuôi ngược…
Những con thuyền căng gió hướng tự do,
Những gương mặt sáng niềm tin hăm hở,
Nối theo nhau trong khát vọng vô bờ!

Đi về đâu còn chần chờ gì nữa?
Vứt bỏ hành trang cũ kỷ dư thừa,
Ném xuống biển tấm hải đồ ố nát,
Nhẹ tênh thuyền thẳng tiến một đường đua!

Đi về đâu? Mặt trời đang tỏa sáng!!
Đêm phải tan xua bóng tối hoang mang,
Ngày phải đến gió Đông lồng lộng thổi…
Thuyền Việt Nam vượt trên sóng hiên ngang!
Cư Nguyễn.