F tháng 2 2015 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


CHUYẾN TÀU ĐÊM...













Ngã soài trên ghế đá
Nằm chờ chuyến tàu đêm
Giọt sương rơi kỳ lạ
Lăn tròn bóng hình em

Ngọn đèn vàng bịnh hoạn
Đôi tình nhân thẩn thờ
Vẫy tay chào...ngao ngán
Co quắp cuống hoa mơ

Sân ga buồn tàn tệ
Cơn gió lạnh vô tình
Xua đàn muỗi vô lễ.!
Cắn lén thơ hàn sinh

Anh ngủ gà, ngủ gật
Chạm phải tóc mai ai
Thấy bừng bừng khuôn mặt
Ngỡ nụ hôn em dài

Cô nàng cười móm mém.?!
Trễ đứng bóng chiều xuân
Anh thấy trời vằn vện
Lên cơn nghiện võ vàng...!
(Sg 03gsáng.Hàn Sinh)

100 từ. CẢM XÚC ĐẦU NĂM

       Sáng mùng 1 Tết đi lễ Hái Lộc, ai cũng mặc những bộ đồ đẹp mới nhất, làm buổi lễ nhuộm vô vàn màu sắc cộng sự tôn kính nên buổi lễ tôn nghiêm tăng vẻ đẹp từ thể xác đến tâm hồn. Trong dòng người chuyển động nhẹ rước Bánh Thánh và Hái Lộc có một người Đàn Ông trung niên, người thấp nhỏ mặc đồ cũ, nhìn kỹ cụt 2 chân đi bằng 2 đầu gối bước lên Cung Thánh Hái Lộc như bao người cầu tốt đẹp.
     Một gì đó trong Tôi khác lạ của năm mới.

Phan Thiết, Ngày 28.2.2015
NGUYENTIENDAO.

   @ Thượng đế rất công bằng. Khi ngài ban cho người con gái trí tuệ thì không ban cho cô ta vẻ đẹp.
                         Vô Danh.

MÙA XUÂN, TA CHÚC GÌ NHAU?

BÀI THƠ XUÂN ĐỘC ĐÁO CÓ 8 CÁCH ĐỌC

“Nhân dịp xuân về, xin giới thiệu đến bạn đọc bài thơ Xuân độc đáo có 8 cách đọc với xuất xứ như sau: Trước nữa thì không rõ, khoảng năm 1985 – 1986 ông Hồ Quốc Vĩ trước khi đi công tác nước ngoài đã chép cho ông Lê Khải Sĩ một bài thơ cầu kỳ hiếm thấy mà ông Sĩ không kịp hỏi tên tác giả. Khoảng 5 năm sau ông Sĩ đem trao nó cho ông Nguyễn Lê Huy để có dịp giới thiệu bài thơ lạ, trước là công bố để bạn đọc xa gần thưởng lãm, sau để tác giả đứng ra nhận đứa con của mình. Cho đến nay có lẽ người khai sinh ra bài thơ độc đáo này vẫn biệt vô âm tín. Đầu thế kỷ 21, kẻ hậu sinh một lần nữa mạn phép giới thiệu lại nó, may ra cái duyên của hai thế kỷ sẽ khiến xui có sự “tái hợp” nào đó chăng? ” (Vũ Thuy)

CẢNH XUÂN

1.Đọc xuôi
Ta mến cảnh Xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương Xuân sắc thắm tươi
Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười

3. Bỏ 2 từ đầu mỗi câu- Đọc xuôi
Cảnh Xuân ánh sáng ngời
Thơ rượu chén đầy vơi
Giậu trúc cành xanh biếc
Hương Xuân sắc thắm tươi

Khách chờ sông lặng sóng
Thuyền đợt bến đông người
Tiếng hát đàn trầm bổng
Bóng ai mắt mỉm cười

5. Bỏ 3 từ đầu mỗi câu – Đọc ngược
Cười mĩm mắt ai
Bổng trầm đàn hát
Người đông bến đợi
Sóng lặng sông chờ

Tươi thắm sắc Xuân
Biếc xanh cành trúc
Vơi đầy chén rượu
Ngời sáng ánh Xuân

7. Bỏ 4 từ đầu mỗi câu – Đọc xuôi
Ánh sáng ngời
Chén đầy vơi
Cành xanh biếc
Sắc thắm tươi

Sông lặng sóng
Bến đông người
Đàn trầm bổng
Mắt mỉm cười

2. Đọc ngược
Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược
Sóng lặng sông chờ khách lại qua
Tươi thắm sắc Xuân hương quyện lá
Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú
Ngời sáng ánh Xuân cảnh mến ta

4. Bỏ 2 từ cuối mỗi câu – Đọc ngược
Mắt ai bóng thướt tha
Đàn hát tiếng ngân xa
Bến đợi thuyền xuôi ngược
Sông chờ khách lại qua

Sắc Xuân hương quyện lá
Cành trúc giậu cài hoa
Chén rượu thơ vui thú
Ánh Xuân cảnh mến ta

6. Bỏ 3 từ cuối mỗi câu – Đọc xuôi
Ta mến cảnh Xuân
Thú vui thơ rượu
Hoa cài giậu trúc
Lá quyện hương Xuân

Qua lại khách chờ
Ngược xuôi thuyền đợi
Xa ngân tiếng hát
Tha thướt bóng ai

8. Bỏ 4 từ cuối mỗi câu – Đọc ngược
Bóng thướt tha
Tiếng ngân xa
Thuyền xuôi ngược
Khách lại qua

Hương quyện lá
Giậu cài hoa
Thơ vui thú
Cảnh mến ta

Nguyễn Phước Vĩnh Tây

GHI CHÚ: Điều đặc biệt là dù đọc theo nhiều cách, chủ đề  bài thơ cũng không thay đổi, niêm luật vẫn nghiêm chỉnh.

XUÂN TÀN! TÀN XUÂN...!










Có phải em vừa đến xuân yêu
Tha thướt nhởn nhơ dưới nắng chiều
Tóc uốn pidê hở cổ trắng
Nhan sắc ẩn trong dáng mỹ miều

Mới thoáng qua, xuân đã chờn vờn
Đã vì em khao khát yêu đương
Lòng anh bối rối ba ngày Tết
Tìm nụ tầm xuân để mộng thường

Nhún nhường nên đơn chiếc tội tình
Anh về chăm chút đóa hồng xinh
Của em đánh rớt xuân năm ấy
Ép cánh hoa khô gờn gợn tình

Năm ngón tay sần sùi ghồ ghề
Vẫy dòng thư pháp kéo lê thê
Làm con mọt sách ăn mòn gáy
Hận mình non nớt nhát si mê...!
(Hàn Sinh)

100 từ. LỜI GIAO THỪA

    Tôi với Em thương nhau nhưng không thể, do giàu nghèo.
    Năm đó nhà Em toan tính vượt biên, giữ Em không cho ra khỏi nhà. Lần đó lần cuối Em trốn khỏi nhà gặp Tôi, về bị la mắng giữ kỹ hơn đến ngày ra đi.
    2 tháng sau, nhận thư Em từ Mỹ mà đau lòng, dần dần Tôi và Em phai tình cảm rồi có Vợ Chồng, nhưng cứ vào Giao Thừa Em gọi về chúc mừng Gia Đình Tôi đã 30 lần Tôi vui tình bạn, năm nay nhận lời chúc bỗng dưng Tôi thấy lạ...

Phan Thiết, Ngày 27.2.2015
NGUYENTIENDAO.

   @ Mỗi ưu tư lại làm Anh thêm sợ sệt, mỗi niềm vui làm Anh mơ ước mong lung.
                   Thomas Otway .

THƠ VIẾT TẶNG NGƯỜI XƯA.

Ta những tưởng quên niềm đau từ ấy.
Nhủ lòng rằng thôi chết với tháng năm!
Cớ sao người ly biệt đã xa xăm...
Vẫn trở lại nơi này trong tâm thức...
Có phải không? lòng xuân còn rạo rực?
Khúc tình xuân còn lắng đọng ngọt ngào?
Đêm ngại ngần tay trống mãi ước ao?
Người tình mộng đặt nụ hồng trên gối?
Có phải không? gió xuân làm bối rối
Thả tơ trời cho người cũ bâng khuâng?
Trà thơm hương môi cạn chén mấy tuần
Ngơ ngẩn ngóng cánh chim trời lang bạt
Cánh hoa xuân còn đưa hương ngan ngát
Tháng giêng còn nắng đẹp trãi vườn xưa
Trăng chưa về... còn xa ngái mây mưa
Ta thầm biết ngày xuân còn ngư trị
Bóng xuân tươi để lòng ai mộng mị
Trách yêu hoài đêm vắng mặt tình nhân...
Câu hát say mơ, xin ru lại tình gần
Ngày xuân thắm... chờ mong thuyền viễn xứ...
Xin gửi trao tháng Giêng lời tình tự,
Cho nồng nàn trong nắng ấm tươi vui
Cho thi nhân không day dứt ngậm ngùi
Mùa xuân vẫn ngọt ngào không hờn tủi

NHỚ THẦM

Đêm nay lẳng lặng nhớ thầm,
Nhớ về dĩ vẫn, gọi thầm tiếc thương.
Tuổi thơ khờ dại vấn vương,
Tình đời tưởng đẹp miên trường ghì ôm.

Xuân về làm ta chợt nhớ,
Gởi vào tâm thức cho hồn tỉnh mơ.
Nhìn lên ngắm ánh trăng mờ,
Tôi thương tôi tiếc tuổi thơ dại khờ.

TH

Hình ảnh Tôi thích.

Qua ngày sau, cùng xem lại những hình ảnh dễ thương họp mặt 2014. Tôi thích.
                                        Những tấm hình trong kho tàng của Tôi, xin chia.

NHẮN NHỦ

Luân vũ bốn mùa - Xuân đến, Xuân đi, Xuân lại đến
Chớp mắt trăm năm một kiếp người
Anh sáu chín rồi Em sáu mươi
Đời cho tặng thọ để thêm xuân
Đừng để lâu nay luôn ky cóp
Chợt thấy tình xuân-phung phí đi
Vung tay quá trán thường không vững
Hãy giữ tâm bình-mãi còn xuân

Xuân Tan

Tết thì tết như của mọi năm
Nhưng nghĩ khác đi ở trong lòng
Có gì man mác hơi hơi khác
Cảm giác rượt theo cái hư không
Từ đó đến giờ xuân vẫn vui
Bỗng đâu giây phút thấy bồi hồi
Thấy người thương mến đau oằn oại
Ngày sắp lìa xa đến thật rồi*
Ta đã vừa qua cơn thập tử
Sự sống còn đây mặt thất thần
Vợ con hoảng sợ buồn rơi lệ
Vội giấu lau khô cố nén ngăn
Tết tết chẳng còn gì vui hết
Một lối đi riêng của phước phần
Bao năm làm lụng thân vất vả
Gom góp để rồi đâu hết trơn

*Bài thơ nầy đã đăng lên hai hôm trước được gỡ xuống 
vì chưa phải lúc. Hôm nay tác giả đăng lại sau khi hay 
tin anh Hai Thành của T.Liên, H.Thu vừa từ trần sáng nay.

NTH
24-2-2015

XUÂN THA PHƯƠNG...!!!











Xuân ở nơi nào trong hư không
Trong trái tim nhức nhối màu hồng
Mang ngàn nổi nhớ trời êm ái
Nên sợ xuân về, xuân đau thương

Xuân tha phương, người khóc ly hương
Chuyện thần mai rất đội hoang đường
Hoa chưa khai nhụy rơi vô ý
Tình tàn chưa kịp nói yêu đương

Nên trắng tay phù phiếm cuộc đời
Rốt cuộc anh xất bất xơ bơ
Đếm từng ô nhỏ khô dòng lệ
Một đời chưa có nụ xuân tươi

Đừng đến xuân ơi, sầu lại sầu!
Tình anh, em xé nát từ lâu
Lòng anh đã chết khi viễn xứ
Chỉ để riêng em ửng sắc màu

Xuân không về trong hốc mắt sâu
Không rung lá biếc khúc gieo cầu
Thành phố buồn tênh không xác pháo
Khắc khoải đâu đây..., giọt lệ sầu!
(Hàn Sinh)

Tư Mướn lên đời (3)

- Anh có 2 sào ruộng, mỗi mùa thu được mấy hạt lúa đâu, anh có bán không? tôi mua?
Anh Tư mướn nghĩ, thằng Bảy cò nó nói không sai, có năm, rơm rạ cũng không có cho bò gặm nữa chứ đừng nói là lúa. Mà nó mua làm gì vậy cà? À! Chắc là có mối mang gì đây.
- Nếu tao bán, mày mua bao nhiêu tiền?
- Mỗi sào 25 triệu, vị chi 2 sào là 50 triệu.
Tư mướn giật thót mình nghĩ, những 50 triệu đồng, đúng là số tiền nhiều đến mức có mơ cũng không thấy.
- Nói vậy thôi, để tối nay tao hỏi ý bả xem, rồi trả lời mày sau.
-Ừ! Anh cứ nói chuyện với chị Tư rồi trả lời tôi sớm sớm. Nay mai tôi đổi ý có bán 1 triệu đồng tôi cũng chả thèm mua.
Vợ chồng tính tới tính lui cuối cùng chị Tư cũng “quyết định” bán đi lấy tiền làm vốn kiếm cái nghề nào khác cho nó đỡ cực nhọc hơn cái nghề làm mướn.
Mới mờ sáng hôm sau, Bảy cò đã í ới ngoài cửa.
- Sao anh Tư? Vợ chồng anh tính thế nào rồi?
- Vợ tao nó đồng ý bán cho mày rồi đó.
Một tuần sau, Bảy cò đưa tờ giấy đánh máy hẳn hoi, viết cái gì trong đó anh cũng chả biết, mà nếu có đánh vần chắc cả buổi mới xong, nghe nó nói đây là giấy mua bán ruộng, anh chỉ việc nguệch ngoạc chữ tờ ư tư vào cuối tờ giấy là được. Cầm gói tiền dày cộm, phẳng phiu, thơm nức mùi giấy mà người cứ run lên bần bật, mắt mờ đi; cả đời vợ chồng con cái đi làm mướn cũng không làm sao kiếm nỗi số tiền lớn thế này; anh Tư mướn muốn đếm lại xem có đủ không cũng không biết đường nào mà đếm, trong nhà anh nhiều nhất là vài ba trăm ngàn, nhưng tiền trong nhà chưa bao giờ qua được một đêm; sáng có, chiều lại phải đi trả nợ chừa lại chút ít mua mấy ký gạo thế là hết sạch, huống hồ đây những năm mươi triệu đồng lận. (Nghe nói, sau đó Bảy cò đã bán 2 sào ruộng này cho một “đại gia” ở Phan Thiết với giá 200 triệu đồng làm cây xăng vì địa thế gần đường; hèn gì nhà Bảy cò giàu có tiếng vùng này, còn có nhà ở khu đô thị Bắc Phan Thiết cho con đi học. Biết thế nhưng anh Tư mướn cũng không tiếc, bản tính vốn chân chất thật thà, nói một là một, hai là hai, bán là bán; hơn nữa số tiền mà anh Tư mướn có mơ suốt đời cũng không bao giờ có).
- Hay là Ba con Hai mua cái thúng chai và tay lưới ngày ngày ra biển kiếm ít cá mắm mua gạo.
- Không được đâu, cá gần bờ đâu còn nữa, người ta tàu lớn đi khơi xa hàng tháng có khi còn lỗ tiền dầu nữa là huống hồ loanh quanh gần bờ.
- Hay là tui mở cho Má con Hai cái quán nhỏ nhỏ bán bánh kẹo và ít đồ lặt vặt kiếm đồng vào đồng ra.
- Cũng không được đâu, tui thấy người ta có cửa hàng tạp hóa to đùng kia thế mà ế ẩm, lưa thưa một ngày có mấy người đến mua hàng đâu, mà toàn là mua chịu. Mình mở quán chắc ít bữa hết vốn. Mà tôi có biết chữ đâu mà tính toán tiền bạc, ghi sổ sách.
- Thôi chuyện này tính sau…
Kể từ hôm đó, anh Tư mướn không đi làm mướn nữa, ở nhà nghĩ cách làm ăn và giữ tiền; gần đây trộm cắp thường xuyên xảy ra, mới tháng trước ban đêm nhà ông Hai Đại có con ở nước ngoài thường xuyên gởi tiền về kín cổng cao tường đến thế mà nó “đột nhập”, xông thuốc mê cả nhà ngủ say như chết trộm mấy cây vàng còn lấy luôn chiếc xe honda hiệu gì gì đó nghe nói trị giá tới mấy chục triệu đồng; còn nhà mình, tênh hênh toang hoang thế này, tụi nó vô ra vô tư như nhà không chủ làm sao mà an tâm được.
Để đánh lừa bọn trộm cắp, anh Tư mướn gói tiền thật kỹ bằng mấy lớp bao ny lông, chôn dưới khạp nước mắm ngoài hè nhà gần cửa sổ nơi anh ngủ, đêm đêm giật mình mở mắt là ngóc đầu lên nhìn xem cái khạp nước mắm có xê dịch chút nào không rồi mới yên lòng chợp mắt tiếp.
Trưa nay, thằng Bảy cò lần đầu tiên mời anh tới nhà ăn đám giổ, nhìn thấy vợ con nó trắng trẻo, mập mạp, quần này áo kia; nhà cửa khang trang sang trọng như lâu đài trong truyện cổ tích; còn vợ con mình, đầu tắt mặt tối, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nghĩ mà thấy thương, nghẹn nuốt không trôi miếng thịt luộc, chỉ uống vài ly rượu rồi ra về; anh vừa đi vừa nghĩ mông lung như người bị bệnh mộng du, về đến nhà lúc nào không hay chỉ đến khi con cún hí hí vẫy đuôi mừng rỡ anh mới tỉnh mộng. Cả đêm trằn trọc không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui sao mà cái đầu nó tối thui như mực; bây giờ mình như triệu phú, tiền thì để đó, vợ con thì khổ cực trăm bề, nhà cửa thì rách nát không biết gọi là cái gì cho nó đúng, phải làm cái gì đây? Gần sáng, như phát hiện ra điều gì anh bật dậy, đánh thức vợ:
-Tui tính như vầy má con Hai nghe được không nghen.
           (Còn nữa)

Xuân Lai

Tết đến ngày vui bụng rất vui
Quên đi thường khi thích ngủ vùi
Lắng nghe xuân về nương rón rén
Mua bán vội vàng sớm tối thui
Phiên chợ sáng nay phiên chợ cuối
Hối hả lo toan hết tới nơi
Chộn rộn từ chiều đưa ông Táo
Xuân bước lên thềm khuya ba mươi

NTH
25-2-2015

Hình ảnh Tôi thích


                                          Những hình ảnh đẹp họp mặt 2014 thích, gởi chia vui.

100 từ. NƠI ĂN TẾT.

           Từ Mỹ về ra khỏi cổng Hải Quan, Tôi cười vui bắt tay nựng nịu ôm vào lòng từng đứa Cháu, hỏi thăm sức khỏe từng Anhem đi đón nhưng lòng bồi hồi, về đến nhà trời đã tối, bước vào thẳng đến bàn thờ Bame đốt nén nhang mà nước mắt chảy rồi khóc thành tiếng, đổi lâu rời bàn thờ đi một vòng nhà đã thay đổi khác dù không bằng nơi Tôi đang sống, nhưng Tôi thấy ấm lòng cái nơi Tôi lớn lên chạy nhảy trưởng thành, lần nữa nước mắt lại chảy nhiều... Bame ơi!

Phan Thiết, Ngày 25.2.2015
NGUYENTIENDAO.

   @ Không gì ngăn cản hạnh phúc cho bằng kỷ niệm hạnh phúc.
                      Andre Gide .

   * 100 từ gởi Em Tôi và những người Bạn xa Quê.

100 từ. LẦN ĂN TẾT.

     Ba tháng đặt vé nay đến, sau 30 giờ trên máy bay phải quá cảnh 2 nước mệt mỏi, giờ nhân viên máy bay báo chuyến bay sắp hạ cánh đến đích làm Ông xôn xao, náo nức, mừng lo mà hết mỏi mệt nhưng mồ hôi tuôn lấm tấm tạo cảm giác lạ, nay 70 tuổi mới có.
   Ông nhớ gần 40 năm trước rời đất nước nghĩ vĩnh viễn không bao giờ trở lại thế mà ngày hôm nay, bây giờ trở lại tìm cái Tết Vietnam bao lâu đánh mất, giờ không biết Vui Buồn.
     Ông cười... 

Phan Thiết, Ngày 25.2.2015
NGUYENTIENDAO.

   @ Anh không thể giữ được ngày hôm nay, nhưng Anh đừng để mất nó.
                    Khuyết Danh.

   * 100 từ gởi Em Tôi và những người Bạn xa Quê.

TẾT NGHÈO... !!!











Không tiếng pháo, tranh gà, câu đối đỏ
Không dưa hành, củ kiệu, ấm trà thiu
Một cành mai rẻ mạt buổi chợ chiều
Chưa bóc lụa trổ đòng, khô đầu ngọn

Ta ngửa mặt nhìn mặt trời đỏ hỏn
Đếm thời gian chậm rãi cắn cơn đau
Đếm bước chân nặng nề nhói lên đầu
Xuân đã chết từ khi tình vỡ vụn

Ta tuẫn tiết sợ lòng ta bủn rủn
Chiều 30 xơ xác chợ hoa tan
Cúng Tất Niên ta cúng nửa linh hồn
Bởi một nửa theo em về cuối phố

Đốt vàng mã khói buồn len cửa sổ
Nơi cùng em ràng rịt tháng ngày say
Nơi cùng em hương tình ái vun đầy
Chừ váng nhện dệt thêu hình bát quái

Chai rượu đế đổ nghiêng miệng uể oãi
Lũ ruồi bu chết ngạt sáng kiêng khăm
Ta co ro căn gát dán ngũ hành
Mắt đờ đẫn nhìn xuân về đầu ngõ

Lòng cứ ngỡ em chờ ta cám dỗ
Vội ra xem, mai đã chết muôn năm
Không than van , ta ngất ngưỡng say mèm
Nên khao khát tình em mau đổi khác..!!
(Hàn sinh)

100 từ và CÀ PHÊ

Hơn 40 năm trước, có đọc bài thơ bây giờ còn nhớ:
“Em hãy thử hình dung một ngày trái đất thiếu cà phê
Đường phố Paris sẽ trở thành đường rừng
………………………………………
Và thật vô cùng phi lý, nếu không còn cà phê...”
Ngẩm nghĩ, 100 từ đã đồng hành với blog nhiều năm, xem rồi ghiền, hàng ngày mở blog không có, giống như mỗi sáng thiếu ly cà phê, tuy không no như tô phở, nhưng thiếu thì không dễ chịu chút nào.
Mong muốn ngày nào cũng có 100 từ như ly cà phê buổi sáng./.

                     Hàm Thuận Nam, ngày 25.2.2015
                               PHAMDINHNHAN

                @ Tôi viết bài này cũng đúng 100 từ

100 từ. KHÔNG NHƯ Ý

      Anh Con nhà giàu chỉ biết chơi phung phí tiền Chame, mà chả ai thấy vì Anh là đứa Con duy nhất.
     Năm 20 tuổi, Anh thường đưa các  Bạn Gái về nhà chơi làm Bame ít nhiều nhìn muốn Con có gia đình để có Cháu Nội bồng, sợ mất dòng giống nên Banme có ý chọn góp cho Anh. Trong những Bạn Gái về chơi có một Cô lanh lợi khôn ngoan tấn công Anh, lấy lòng Bame nhiều nên làm Dâu, ngắn ngày.
     Tết năm sau Bame Anh gặp muốn Tôi làm Con Dâu. Tôi mỉm cười. 

Phan Thiết, Ngày 24.2.2015
NGUYENTIENDAO.

   @ Nhân nghĩa làm cao con người , tiền tài danh vọng làm nhục con người.
                        Euclide .

100 từ. PHẢI CHI

       Em cảm tình Tôi, Tôi thương Em nhưng không can đảm nói, mãi đến lúc nhiều người đến Em, Tôi sợ mất cũng đến nhưng chẳng ai được, nhiều người đến quen do Em đang hưởng tài sản lớn mà Tôi đâu hay biết.
    30 năn sau...
  Tôi có Vợ Con hạnh phúc cuộc sống bình thường, còn Em 30 năm sống trong nhung lụa, nhà cao cửa rộng nhưng luôn buồn tủi lo lắng, đối phó Người Chồng cờ bạc, rượu trà, trai gái.
   Tết vừa rồi Em gặp Tôi, có vẻ so đo “Phải chi... thì hay quá!”.

Phan Thiết, Ngày 24.2.2015
NGUYENTIENDAO.

   @ Có tiền mua gì cũng được nhưng trừ hạnh phúc.
                     Sacha Guitry .

Thấm Thoát

Thấm thoát mùa xuân lại mùa xuân
Chạnh lòng nhung nhớ đến bâng khuâng
Nhớ ngày xưa mẹ may áo mới
Cha nắm tay con dẫn đi chơi
Thấm thoát mùa xuân với mùa xuân
Tiếng pháo ngoài kia nổ đì đùng
Xuân nầy con không còn cha mẹ
Ăn tết buồn hiu chẳng thấy xuân

NTH
24-2-2015

TẾT

Rộn rã ngoài kia vạn sắc màu,
Phố Phan vui đón Tết xôn xao...
Lấp lánh đèn hoa, xinh tà áo
Xuân ngập lòng người hoá nôn nao?
Ngày chở nắng hồng tưới nhân gian,
Gió mát mơn man nụ hoa vàng,
Lồng lộng tầng trời xanh viên mãn
Lứa đôi hạnh phúc đợi mùa sang...

XUÂN BUỒN... !




Xuân đủng đỉnh đi, lặng lẽ về
Tên em lạ lẫm chẳng hề nghe
Dùng dằng trước ngõ anh đưa đón
Một ấm trà xanh đắng bốn bề

Thơ bán người chê, dạ hẹp hòi
Lạnh tanh chợ búa một mình thôi
Gương chẳng buồn soi đời hốc hác
Xuân về lác đác một vài nơi

Anh đợi em quên phút giao thừa
Chờ em mù mắt từ ngàn xưa
Lỡ tay hốt nắng ngã nghiêng gió
Khóc đời hàn sĩ nặng tình xa

Em lặng lẽ đi, đủng đỉnh về
Trời đìu hiu phủ khắp sơn khê
Mới hay em đến trong tĩnh lặng
Giây phút giao mùa anh ngủ mê...!
(Hàn sinh)

Tư mướn lên đời (2)

Còn lại một mình, anh Tư mướn đắc ý lắm, từ trước đến nay bất cứ việc gì trong nhà từ lớn tới nhỏ anh đều hỏi ý kiến của vợ, vợ quyết định mọi việc, vợ lên tiếng anh im re; kể từ khi xây được cái nhà mới đến nay, “tình thế” đảo ngược, bây giờ mình mới thực sự là gia trưởng chứ (mặc dầu giấy tờ vợ anh đứng tên chủ hộ), lời nào anh “phán ra”, vợ con “tuân hành” răm rắp,  anh Tư mướn thầm nghĩ như vậy mĩm cười một mình. Mới năm ngoái đây thôi, vợ chồng con cái chui ra chui vào cái nhà rách nát, cái chòi thì đúng hơn, vách dừng bằng lá dừa, mái cũng lợp bằng lá dừa, cột kèo bằng những cây bạch đàn khẳng khiu, nhà ở sát bờ biển, tới mùa gió bấc thổi, mái lá, vách lá đập phành phạch, mọt rớt xuống mù mịt. Trong nhà duy nhất chỉ một cái giường, mấy tấm ván bội lồi lõm kê sát vách vừa làm chỗ ngủ cho mấy đứa nhỏ, vừa để dọn cơm ăn cũng vừa là nơi “tiếp khách”, nói là tiếp khách cho xôm vậy thôi chứ quanh năm suốt tháng có “ma” nào đến nhà đâu, chỉ có mấy chủ nợ lâu lâu đứng ngoài ngõ réo um sùm.  Năm nào cũng thế, mãi đến sáng 30 tết, người hàng xóm tốt bụng cho mượn ít tiền vội vội vàng vàng mua được mấy ký gạo, nửa ký thịt heo, vài hộc cốm, bị thèo lèo và chặt quày chuối non sau nhà đơm bàn thờ cúng ông bà. Bây giờ thì cái khổ kia chỉ tồn tại trong quá khứ xa vời, nghĩ lại mà nổi da gà, rợn tóc gáy.
Xuất thân từ gia đình nghèo “không còn mồng tơi để mà rớt”, cái nghèo dai dẳng từ đời cha đến đời con, quanh năm suốt tháng vợ chồng con cái đều đi làm mướn, ai mướn thứ gì gia đình anh cũng làm: cuốc đất, làm cỏ, gánh cá, kéo lưới, xẻ mực, cạy cầu sò, bốc vác, phụ hồ… bất cứ thứ gì cũng làm tất tần tật. Anh cũng có cái tên khai sanh hẳn hoi chứ, Nguyễn Văn Tư, nhưng vì suốt đời làm mướn nên người ta gọi là Tư mướn cho nó gọn. Vợ anh cũng thế, đi làm mướn; đồng cảm trong cái cảnh ngộ khắc khổ như nhau, anh chị gặp nhau rồi đến với nhau thành vợ thành chồng. Nhà cũng có 2 sào ruộng nhưng vì gần biển bị nhiễm mặn, bị nhiễm phèn, trồng lúa thu hoạch tính ra chỉ từ huề tới lỗ, năm nào được mùa cũng chỉ ăn được 3 tháng là hết sạch rồi lại phải đi làm mướn; anh cũng khai phá được vài mẫu rẫy, nói là rẫy cho nó oai thôi chứ thực ra là đất cát bạc màu, trồng được một ít điều, chết lên chết xuống còn lại vài chục cây thấp lè tè không quá đầu người, trái không đủ cho mấy đứa chăn bò hái trộm…
Một hôm, trời đã xẩm tối, đi làm mướn vừa về tới ngõ đã thấy Bảy cò đứng chờ trước hiên nhà. Bảy cò tên thật là gì rất ít người biết, chỉ biết là thứ bảy, chuyên làm nghề môi giới; ai cần bán con bò lấy tiền làm việc khác, gặp Bảy cò là vài hôm sau có người đến mua ngay, ai cần bán đất, bán ruộng gặp Bảy cò là xong liền, thượng vàng hạ cám thứ gì Bảy ta cũng cò được hết; tiền huê hồng thanh toán sòng phẳng cả hai bên đều phải trả.
- Anh Tư đi làm về đó hả?
Quái lạ, cả cái làng này đều gọi trổng trổng là Tư mướn, sao hôm nay thằng Bảy cò này nó gọi là anh Tư, mà từ trước đến nay có bao giờ nó tới nhà mình đâu, hôm nay lại đến chờ mình, linh tính như báo cho biết có việc gì nghiêm trọng đây, nghĩ không ra, trống ngực đập thình thịch.
- Anh Tư ơi, anh sắp giàu to rồi.
          - Bảy cò, mày có sỉn không đó?
- Tôi nói thiệt mà, anh sắp giàu to rồi.
- Thôi đừng có giỡn nữa, có việc gì nói tẹc ra đi.
- Anh sắp có một số tiền lớn mà có mơ anh cũng không thấy
(Còn nữa)

RỒI CŨNG TÀN PHAI

Có phải... Bây giờ là mùa Xuân
Mùa của muôn hoa đua nở
Mùa của tiếng cười rộn rả
Mùa của hạnh phúc tràn đầy

Có phải... Trời mùa Xuân dâng cao
Nắng vàng reo vui tràn lối nhỏ
Xác pháo xoay tròn đùa trong gió
Muôn loài hoa khoe sắc vội vàng

Hoa hé nụ... anh ngỡ ngàng chăm ngắm
Hoa nở rồi... anh say đắm giấc mơ Xuân
Hoa tàn phai... thở dài bồi hồi nuối tiếc
Ôi! Cuộc đời hoa-cuộc đời người... giấc mộng thoáng qua

Có phải... Xuân về mang nắng ấm
Xua tan Đông giá rét não nùng
Hợp rồi tan - Đông đi Xuân đến
 Đợi tiếng Em cười ngoài ngõ... lung linh

Nắng sưởi ấm cánh hoa rơi và nhiều cánh hoa rơi
Anh nhặt từng cánh hoa ép vào Thơ sầu nhớ
Gởi tặng người thương... mòn mõi đợi chờ
Anh tự hỏi: - Có phải mùa Xuân không Em ?

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

GIAO THỪA... !!!

 Không còn đì đùng, đì đẹt như xưa
Chỉ lén lút một vài phong pháo chuột
Nổ lốp đốp rất xa xăm èo uột.
Em hỏi anh? Thời khắc đón giao thừa
Anh ngậm ngùi trời đất vốn lưa thưa
Từ dạo ấy xuân về trong tẻ nhạt
Đường vắng ngắt sắc màu buồn trôi dạt
Lạnh lùng chưa tức tưởi một chợ hoa
Trời nóng lên, xuân vội vã vào hè
Không tiếng pháo, im lìm như địa đạo
Lời chúc tết một đôi câu gượng gạo
Tết rồi chưa! Ai biết, vẫn bình thường
Cúng giao thừa, đốt vội nén nhan hương
Sớm một chút, may lộc trời ngấp nghé
Tiếc câu đối nhạt màu sơn buồn tẻ !
Hồn cụ đồ phảng phất thuở vàng son
Thời gạo châu, củi quế hết hay còn
Anh đần độn! Giao thừa qua chưa nhỉ... !
(Hàn Sinh)

TÌNH THƠ

Rặng trúc màu thanh thiên
Áo lụa em dịu hiền
Bước chân thon nho nhỏ
Em về qua lối ngõ
Ôm cặp sách trong tay
Để khói mắt anh cay
Để anh say màu nắng
Tình yêu đầu thầm lặng
Ai đã lỗi lời thề
Về say duyên tình mới
Ai nghe táo tỉ tê
Cắn táo ngọt tình yêu
Làm cho anh tái tê
TH

Tư Mướn lên đời (1)

Mới sáng tinh mơ 28 tết mà nhà anh Tư mướn gần như đã hoàn tất mọi việc chuẩn bị đón chào năm mới, bàn thờ tổ tiên ông bà được bày biện tươm tất, bánh trái đơm chật cứng; sau khi dịch tới dịch lui bình trường sanh cho cân đối với mâm ngũ quả, anh bước xuống chễm chệ trên bộ xa lông bóng lộn tâm đắc nhìn bao quát cả căn nhà xem thử còn chỗ nào khiếm khuyết nữa không. Đồ đạc được anh sắp xếp, bố trí, bày biện, chuyển tới chuyển lui từ 25 tết; chỗ này kê bộ xa lông, dưới bàn thờ là cái tủ búp phê bằng gỗ gõ đỏ còn thơm mùi vec-ni, bên trong trưng bày đủ thứ, bình ly chén bát tô dĩa đũa muỗng kể cả búp bê, hoa mũ…, bên kia là cái đi-văng cũng nực mùi gỗ mới, rồi thì tivi, đầu máy, cả một dàn karaoke hiệu Arirang mới toanh mà phải chỉnh đi chỉnh lại mấy ngày liền mới vừa ý. Anh Tư mướn gật gù, thỏa mãn, nhấp một ngụm cà phê nóng hổi thơm phức cho có khí thế rồi lên tiếng:
- Giờ này mẹ con con Hai chưa đi chợ à?
- Tôi đang chuẩn bị đi đây. Bữa nay mẹ con tôi không đi chợ huyện nữa mà đi chợ Phan Thiết.
- Bà “báo cáo” cho tôi tôi biết “tình hình” chuẩn bị khâu “hậu cần” đến giờ này thế nào rồi (hỏi cho ra vẻ thôi chứ thật ra đồ ăn thức uống chuẩn bị cho ba ngày tết trong nhà mua thứ gì làm sao anh lại không biết).
- Gà, vịt, tôm khô, mực khô, măng khô, tai heo, giò, trứng gà, trứng cút, bánh tét, bánh chưng, củ kiệu, hành muối, dưa món, rau xanh, bia, nước ngọt...  đủ cả. Còn rượu thì ông đã ngâm thuốc bắc cả tháng nay rồi… Hôm nay tôi đi chợ mua mười ký thịt heo để kho nồi măng và nồi thịt kho tàu nữa là xong.
- Thế là tốt. Ngoài 10 thùng bia Heineken và Tiger mua hôm kia, bà nói con Hai vào siêu thị mua cho tôi 2 chai rượu tây loại hên-nết-xì (Hennessy), mà nhớ là phải vào siêu thị cho nó chắc ăn chứ mua ở ngoài coi chừng là loại nhái, loại giả là tiền mất tật mang nghe không.
- Tôi thấy ông với mấy người bạn nhậu toàn là rượu đế, tết này bày đặt rượu tây với rượu tàu, nhiều chuyện quá.
- Cô Hai xen vào: Con nghe bạn con làm bên khu du lịch nói loại rượu này cả triệu đồng một chai lận.
- Đúng là đàn bà con gái, chả biết gì cả, một triệu chứ mấy triệu cũng phải mua. Năm nay nhà mình có khách, mà khách đặc biệt; hơn nữa cũng phải uống rượu tây cho biết thế nào là… là… rượu tây chứ, rồi còn mừng cho cái nhà mới này nữa.
Anh Tư mướn vừa rung đùi vừa nhấn mạnh 2 chữ “nhà mới” ra vẻ thỏa mãn lắm.
- Thôi không nói nhiều, trưa trật rồi. Cứ thế mà “thi hành”.
(Còn nữa)

Chúc mừng SINH NHẬT bạn Thanh Liên

Gửi đến THANH LIÊN những lời chúc đẹp nhất nhân ngày
 SINH NHẬT 20/2

NHỚ CỐ HƯƠNG

Bao năm lưu lạc xứ người
Lòng ta mãi cứ... bùi ngùi  vấn vương
Quê hương... hai chữ yêu thương
Chứa chan kỷ niệm... tơ vương  thuở nào
Mái tranh, bụi phấn, sân trường
Cây dừa, xóm cũ... đá đường gập ghềnh
Xích lô lăn bánh chảy vòng
Da nhăn nhuộm nắng... lưng còng thương đau
Trăng kia nửa khuất... nửa che
Nửa mờ, nửa tỏ... nửa e ấp lòng
Cố hương ngấn lệ... lưng tròng
Quê ta... chài lưới, xóm làng, an vui.

TH
Hội Hoa Xuân Tao Đàn Thành Phố
Thi Chim Hót mừng Tết Ất Mùi 2015

1- Chim Chích Chòe Đất trổ giọng hót
2- Ban Giám Khảo đang chấm thi
 

Đường Xuân Tặng Em

Bao giờ xuân đến vẫn tươi xuân
Còn mãi nôn nao ở trong lòng
Xuân xưa em mới nguyên duyên mới
Bẽn lẽn bên nhau ta đón xuân
Đường Hoa ngày Tết chung nhau bước
Ngắm cảnh vui xuân phút lâng lâng
Có đôi trai gái trao hôn trộm
Đi khẻ thôi em kẻo chúng dừng
Có bao uyên ương thời son trẻ
Như anh và em cũng đã từng
Nắng dọi mặt sông muôn lấp lánh
Nhuộm cả trời xuân Bến Bạch Đằng

NTH

17-2-2015 (29 tết)

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

********BÊN THỀM NĂM MỚI
NGỌC XUÂN CHÚC MỌI NGƯỜI DỒ DÀO SỨC KHOẺ -AN KHANH THỊNH VƯỢNG -THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC VÀ TRÀN ĐẦY NIỀM VUI -XIN CHÚC MỪNG .
NĂM ẤT MÙI
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN .

Hoa Xuân và Phan Thiết

Lầu nước ( Chateau d'eau )
Phố Trưng Trắc  ( chụp từ bên vườn bông lớn )
Cầu Lê Hồng Phong.
Hoa Cúc
Bông sen  (Chụp tại PT University )

MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH

          Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vải từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
          Đã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù loà. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quí của mình.
          Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
          Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa.
          Điều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự chở che của người chồng thương yêu.
          Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy".
          Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác.
          Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị"?
          Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy hạnh phúc khi người khác quan tâm săn sóc nhiều đến như thế."
          Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông".
          "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".

Tuyet Hoa ST

Câu chuyện thật đẹp. Đẹp trong nỗ lực của Susan nhưng nét đẹp tỏa sáng của câu chuyện là sự tận tụy quên mình của Mark. Quên mình chỉ mong một điều là Susan được hạnh phúc, được lớn lên.
          Mặc dù gặp phải nghịch cảnh, nhưng nghịch cảnh không phải điều làm cho Susan phải bất hạnh mà chính là những tư tưởng vị kỷ nảy sinh trong lòng cô. Những tư tưởng đó làm cho cô không nhận ra hạnh phúc nơi mình, cô đã khóc thật nhiều vì cho rằng Mark đã bỏ rơi cô. Còn Mark, mặc dù vất vả cực nhọc, nhưng anh luôn hạnh phúc. Anh hạnh phúc vì anh luôn bận tâm với câu hỏi tình yêu, "tôi phải làm gì đây cho người tôi yêu"?
          Nếu tôi thấy mình bất hạnh, hãy hỏi mình tại sao, và tôi sẽ thấy ở đáy sâu của sự đau khổ đó là một con quỷ vị kỷ khổng lồ luôn đòi phải được quan tâm, phải được chăm sóc!

NẾU CÓ KIẾP SAU, ANH SẼ KHÔNG CÒN YÊU EM

          Anh, một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em, tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được.
          Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.
          Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi…
          Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời
          Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.
          Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.
          Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác
          Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng.
          Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh.
          Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
          Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.
          Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa…Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em không sợ mất anh.
          Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.
          Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau…
          Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.

Tuyet Hoa ST

XUÂN TÌNH YÊU

 Xuân sắp đến rồi Anh biết không?
Gió lạnh bay dần tiễn tiết đông
Ngoài sân lộc trổ vài ba đọt
Báo hiệu Xuân sang rạng nắng hồng

Xuân đến bên thềm Anh có hay?
Xuân yêu nhân loại đến cuồng say
Mong Anh đáp lại Tình Yêu ấy 
Đẹp mãi trong Xuân bất tận này.

Tuyết Hoa