F tháng 5 2019 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


TÌNH NGƯỜI


Hãy nói lời thật thà,hãy đến với mọi người
Khi con tim yêu thương là lẽ sống tình người
Nói với con tim ta,nhớ sống thật hiền hoà
Dù chung quanh ta mưa bão không ngừng rơi.

Hãy vui cùng mọi người,cuộc sống xin thứ tha
Khi bao dung,độ lượng,tình thương đến bên ta
Còn chờ gì em ơi ! Xoa dịu nước mắt rơi
Đừng gieo chi nhiều hận thù,bạo lực,đớn đau.

Cầu mọi người anh,em sống đúng nghĩa là người
Không nghe lời điêu ngoa,giả dối,nhớ giúp đời
Hãy xa lánh xấu xa,dã thú đội lốt người
Mang ánh sáng,tin mừng,tình thương đi khắp nơi.

Xin bình minh mang theo nụ cười thắm
Xin nắng mai rọi sáng tâm hồn người
Xin hận thù không còn trên quê hương
Xin loài người nương nhẹ lời cay đắng.

Khi chiều về ruộng lúa vàng,nương khoai
Mẹ cười vui,hạnh phúc bên con thơ
Em cười tươi,tay nâng niu nhánh lúa
Cha hiền hoà,cân nhắc lời dạy con....

Nguyễn Dũng

Hoa trước nhà.


Hoa trước nhà.
Đức Nguyễn





MOT MINH

Gởi đến trang nhà và các bạn một ca khúc: MỘT MÌNH Lời Hữu Nhựt Phổ nhạc và trình bày: Thành Phố Biển


 

TÌNH NHỚ....


Anh có nhớ biển trời Phan xinh đẹp
Ngày ân tình thắm thiết tựa lá hoa
Tháng năm trôi đâu hẳn đã xóa nhòa
Hay quên lãng vầng trăng nghiêng đồi lạnh

Chốn hẹn cũ vắng anh giờ trống quạnh
Trên lối về hai đứa vẫn thầm trao
Hàng phi lao bãi đá sóng rì rào
Chôn kỷ niệm xuyến xao lòng tan nát

Từ anh đi bước lãng du tan tác
Cõi mơ hồ phủ kín nụ tình say
Lễ chiều xa thanh thoát bóng nguyệt gầy
Sương lẫy bẫy đèn chao nghiêng lối nhỏ

Lệ trời tuôn co ro buồn lá cỏ
Giọt lạnh đầy hụt hẫng suốt chiều mưa. ....
Em qua cầu gió lộng nón nghiêng đưa
Hồn tê dại cô liêu tràn mắt đỏ ......

THH

MÙA HÈ


Ngoài trời phượng rơi tâm hồn xuyến xao,
Nhắc đến biệt ly thương cảm nỗi sầu.
Mùa hè ngày xưa ( bọn mình )...thật lòng mà nói cũng đi học thêm mấy môn như Toán...Nhưng chơi nhiều. Có học cũng chỉ làm quen với chương trên lớp cao hơn thôi.
Thế nên mùa hè vẫn mang nhiều hình ảnh rong chơi. Chỉ những năm đệ nhị & đệ nhất lo ôn bài để thi TT 1 & 2, Rớt là hết hoản dịch ắt ê vào...lính. Khổ.
Đức Nguyễn









Vu Vơ


Đong vừa tròn nỗi nhớ
Mưa đầu mùa cuốn trôi
Nhấp nhô theo dòng nước
Mang về tận xa xôi

Tâm tư buồn man mác
Tựa cửa chút mơ hồ
Hoàng hôn đưa cơn gió
Sóng hồn gợn lô nhô

Từng giọt nước vô tình
Từng bong bóng vỡ tan
Bên thềm nhà im vắng
Bất chợt lòng miên man

Vô duyên chiều bối rối
Lần vào nửa giấc mơ
Mộng du trên trang giấy
Họa lời tình vu vơ

CN 20/ 5/ 2019

TIẾNG SÓNG...


Ngõ hồn bỡ ngỡ
Nỗi nhớ xôn xao
Lặng nghe sóng biển rì rào
Hanh hao ngày tháng thì thào gió mưa. .....

Đong đưa lá đỏ
Bước nhỏ tìm về
Não nề mỏi dấu sơn khê
Lê thê ký ức đam mê võ vàng. ....

Trăm ngàn gợn sóng
Xanh óng cội nguồn
Sợi buồn thả ngược dòng tuôn
Ngắm muôn vỗ đập bỏ buông đợi chờ

Giờ đây đã lỡ             
Cách trở trùng dương Quê hương còn lắng yêu thương
Chiều vương bóng nắng trên mương nước đầy. .....
Từ đây chới với
Duyên mới tình say
Tháng ngày cũng nhuốm heo may
Lắt lay sóng cuộn gió bay nẻo mình

Lặng thinh suy ngẫm
Khắc đậm chữ duyên
Huyền vi mỹ diệu thiện nguyền
Trôi thuyền theo sóng tơ duyên bọt bèo

THH

NHỎ NHỚ THÀNH PHỐ BIỂN


Chiều nhỏ nhớ thành phố biển
Nhớ thật nhiều,nhớ hàng dương xanh
Thành phố biển ơi ! Nhỏ chẳng hiểu
Nhỏ đã yêu rồi,sao nói chưa.

Sao anh biết được nhỏ chưa yêu ?
Chữ tình,chữ yêu khổ rất nhiều
Nhỏ chẳng nói đâu,đem dấu kín
Dấu vào trong tim một cuộc tình.

Nhỏ ở nơi này trên cao nguyên
Chẳng xa lắm đâu,thành phố biển
Anh nói nhớ nhỏ sao chẳng thấy
Lần cuối thôi anh,tới thăm em.

Để thêm lần nữa nhỏ gặp anh
Như nhỏ đã gặp bao nhiêu lần
Trên cao nguyên chiều nay lộng gió
Nhỏ nhớ anh nhiều,thành phố biển....ơi.

Nguyễn Dũng
18/5/2019


Hoa Học Trò - SC Clara Ngo & Thu Hoài Nguyễn

Cả nhà thân mến! Để nhớ về một thời Hoa Phượng... Hôm nay 2 anh em rủ rê lên sân khấu ... Mong cả nhà đón nhận . #SCClaraNgoThuHoaiNguyen #TiengHatClaraNgo

Đời phù du


Ta không phải, nhà thơ hay nữ sĩ
Lúc vui buồn, ta tìm phút thong dong
Cả những khi, tâm hồn nhiều phiền lụy
Trải lòng ra, ta lại viết đôi dòng

Cuộc đời đó, nào có gì mất được
Chữ nhân tình, xiêu vẹo giữa nhân gian
Thơ ta viết, là một liều đan dược
Để ta quên, quên đi nghĩa đá - vàng

Ta không phải, nhà thơ hay nữ sĩ
Nhưng vị đêm, ngọt lịm trên vành môi
Những đau thương, nào khác gì mộng mị
Đoạn kiếp người, rồi cũng đến thế thôi

Đời ngắn ngủi, cho đi là nhận lấy
Đời mênh mông, ta giữ được bao nhiêu
Chẳng một ai, mang cho mình hết thảy
Sống yên vui, thế thôi cũng đã nhiều

Em không phải, nhà thơ hay nữ sĩ
Nhưng đa đoan, nặng nợ chữ yêu thương
Đời phù du, nào có gì nghĩa lý
Như khói mây, tan biến cõi vô thường

CN 16/ 5/ 2019

Phố Cũ - Clara Ngo

Phố Cũ - Clara Ngo

THA THỨ


Tha thứ cho người khác, là cách giải thoát tốt nhất cho cuộc đời mình
Một người bạn của tôi, đã nhiều năm trôi qua vẫn luôn sống trong phẫn nộ, uể oải, thống khổ và thù hận. Kỳ thực, cũng chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng không buông tâm xuống được nên cứ ôm hận mãi trong lòng…
Hai người bạn thân thiết như anh em, nhưng vì một mâu thuẫn mà trở nên xa cách. (Ảnh: Tiin)
Bạn tôi và và một người bạn khác cùng tốt nghiệp đại học, cùng đi thử việc ở một công ty, bọn họ là bạn thân không có gì giấu nhau, trước đây thân nhau như anh em. Một lần, cả hai người đi thăm một vị khách hàng, để bàn về một vụ làm ăn lớn. Bước đầu đã đạt được thỏa thuận, chỉ chờ ngày hôm sau ký hợp đồng.
Anh và người bạn học vô cùng hưng phấn, ở trong ký túc xá uống rượu chúc mừng, kết quả anh say mèm, ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện không thấy người bạn học đâu nữa.
Đến khi lên công ty mới biết được, bạn học của anh lại lợi dụng lúc anh say như chết, đã đi gặp vị khách hàng kia, cũng đã ký được hợp đồng kinh doanh rồi. Đương nhiên, người bạn học chiếm lấy tất cả công lao.
Bạn tôi lập tức tìm anh ta tính sổ. Đối phương giải thích nói, uống rượu xong, trong lòng cảm thấy không an tâm, cho nên suốt đêm lấy cái hợp đồng kia ra làm. Cũng muốn đi cùng với anh, nhưng gọi suốt nửa giờ, cũng không thể đánh thức anh dậy.
Bạn tôi đương nhiên không tin, liền cãi lộn với anh ta một trận. Nhưng có tác dụng gì đây? Nhờ cái hợp đồng kinh doanh đó, người bạn học của bạn tôi được thăng chức, cũng được làm quản lý chi nhánh; mà bạn tôi, dù đã làm một thời gian lâu ở công ty, vẫn chỉ là một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé.
Bạn tôi chấp nhận sự thật, tiếp tục làm việc khổ cực, cũng ký được mấy hợp đồng quan trọng, một năm sau cũng được thăng chức. Nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho người bạn học kia. Anh và người bạn học tuyệt giao hoàn toàn, cự tuyệt hết thảy những nơi có người bạn học kia.
Anh nói cho tôi biết, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, anh liền phẫn nộ đến mức không thể điều khiển được, hận không thể lao về phía trước, đánh vào khuôn mặt đó một trận.
Anh nói: “Cái gì cũng có thể tha thứ, nhưng không thể tha thứ cho sự hèn hạ. Ai tôi cũng có thể tha thứ, nhưng không thể tha thứ cho một người bạn như hắn được”.
Thực ra, người bạn học đã nhiều lần tìm đến anh, mong anh tha lỗi, nói khi đó vừa tốt nghiệp, còn nông nổi, không hiểu chuyện, cầu xin anh tha thứ, cũng sẵn lòng điều chuyển anh về cạnh, cho anh thăng chức.
Nhưng người bạn của tôi, đối với lời xin lỗi của người bạn học thì luôn bỏ ngoài tai. Anh nói: “Tại sao lại phải tha thứ cho hắn? Sai lầm là do hắn phạm phải, hắn nên vì sai lầm của mình mà phải trả giá”.
Có thể là bạn tôi cũng không sung sướng gì, cho dù anh cũng lên tới chức quản lý chi nhánh, nhưng ở cùng một công ty, dù cẩn thận đến đâu, cũng khó tránh khỏi không hẹn mà gặp. Mỗi lúc như vậy, bạn tôi lại quay đầu, sắc mặt tái mét, dù cho chỉ một giây đồng hồ trước anh vẫn còn ôm bụng cười to.
Tha thứ cho người khác, chính là giải thoát cho chính mình. Tại sao lại không chứ? (Ảnh: Pinterest)
Bạn tôi nói anh rất khó chịu. Vốn dĩ, người phạm sai lầm là bạn học của anh, nên đáng ra người bị trừng phạt về lương tâm phải là người bạn học kia mới đúng. Thế mà cuối cùng, người bạn tôi lại phải chịu, hơn nữa, liên tục giằng co đã bao nhiêu năm.
Tôi nói: “Bởi vì anh có quá nhiều thù hận. Một người nếu như có thù hận với một người khác, như vậy anh ta sẽ không hạnh phúc được, sẽ rơi vào phẫn nộ, uể oải, thống khổ, lo nghĩ không ngừng”.
Bạn tôi nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Muốn tôi tha thứ cho hắn ư?”.
Tôi nói: “Tại sao lại không thể chứ? Tuy anh ta đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh, nhưng chuyện này, cũng không phải là lớn đến mức không thể tha thứ được, anh hãy thử tha thứ cho anh ta xem sao.
Anh tha thứ cho anh ta rồi, thì mỗi ngày cũng không cần ôm hận rằng anh ta từng làm tổn thương mình như thế nào, cũng không cần cố gắng tránh né nữa, anh ta cũng không còn là kẻ thù của anh nữa.
Thực ra, mấy năm nay là do anh liên tục phóng đại lòng thù hận này lên, mà khi loại oán hận bị phóng đại vô hạn trong lòng sẽ trở nên cố chấp. Anh nghĩ xem, trong tâm bị thù hận chiếm hết rồi, còn chỗ nào cho hạnh phúc nữa đây? Anh tha thứ cho sai lầm của anh ta, thì đối với anh cũng là một loại giải thoát vậy”.
Tuy người bạn của tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhưng vào ngày hôm sau, anh vẫn thử cùng người bạn học kia trao đổi một chút. Kết quả, oán hận chất chứa nhiều năm đã bị quét sạch, bọn họ lại một lần nữa trở thành bạn bè. Bởi vì không cần cố gắng tránh né người đồng sự, cho nên công việc của bạn tôi được thuận buồm xuôi gió, cũng được thăng chức thêm lần nữa.
Bạn tôi nói: “Có lẽ lời của anh là đúng, người bạn học đó có thể cũng không hèn hạ như tôi vẫn nghĩ”. Mấy năm trước, có lẽ thực sự là anh ta đã uống nhiều quá, có lẽ đúng là người bạn học còn trẻ, không hiểu biết,… nhưng bất kể như thế nào, anh cũng quyết định tha thứ cho người bạn học đó. Anh nói: “Mục đích của tôi thực ra cũng không cao thượng gì. Tha thứ cho anh ta, cũng bằng giải thoát cho chính mình”.
Đúng vậy! Tha thứ cho người khác, chính là giải thoát cho chính mình. Tại sao lại không chứ?
Chân Chân (Theo Watchinese)
Reply With Quote Reply With Quote
Quick Navigation Tâm lý và giáo dục Top
Minh Nguyễn St

HẠNH PHÚC - khắc sâu vào bánh quẩy


Câu chuyện dưới đây đã được kể đi kể lại 9999 lần, và lần nào cũng khiến tôi nhỏ lệ…
Năm ấy bà đổ bệnh, ông đã dùng xe ba gác đưa bà lên thị trấn để tìm phòng khám. Ông năn nỉ gãy lưỡi, rồi còn dốc hết tất cả tiền xu trong túi ra, cuối cùng bác sĩ mới cho bà một mũi tiêm và cấp cho hai gói thuốc bọc trong giấy tre vàng
Xong xuôi ông lại đỡ bà lên xe và kéo về. Ông kéo xe ngang qua con phố nhỏ, quành về bên phải, rồi lại qua một con ngõ nhỏ khác nữa. Bỗng một mùi vị thơm ngon từ đâu thoảng đến, phảng phất, phảng phất. Ông cố nhịn nuốt nước bọt vào cổ họng, ngập ngừng vài giây. Ông dừng bước, quay đầu lại nói với bà: “Bà có muốn ăn bánh quẩy không?”.
Nãy giờ nằm trên xe ba gác, bà cũng phải nén nuốt nước miếng. Lúc này bất chợt nghe ông hỏi, bà ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu: “Không muốn ăn, không muốn ăn”. Bà ấn ấn vào chiếc túi vải, trong đó vẫn còn mấy củ khoai lang luộc chín. “Đã có củ khoai này rồi, nếu đói tôi sẽ ăn khoai”. Bà biết rõ rằng, trong túi ông ngay cả một hào một cắc cũng không có, lấy đâu ra tiền mà mua quẩy chứ?
Ông lặng lẽ nhìn bà, giống như đã nhìn thấu tâm sự của bà vậy. Bà lại nghĩ vẩn vơ, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Chết tiệt, cái mùi vị thơm ngon béo ngậy ấy lại bay qua, khiến bà không thể không nuốt nước miếng thêm lần nữa.
Ông nhẹ nhàng kéo chiếc xe vào lề đường và đỗ ở đó, rồi sải bước về phía góc phố, nơi có quán hàng nhỏ đang bày bán quẩy rán. Ánh mắt người vợ đuổi theo bóng lưng dài và rộng của chồng, chỉ thấy ông đứng tần ngần một hồi lâu trước mặt chủ quán hàng.
Mặt bà đỏ lên vì xấu hổ, và dường như quá tủi nhục, bà nhắm mắt lại nghẹn ngào. Trời đất ơi, chúng ta không phải là ăn mày, sao ông có thể hạ mình đi cầu xin người khác chứ? Bà vừa mở mắt ra, đã thấy ông cười rạng rỡ giơ lên một chiếc quẩy rán thơm phức hướng về phía bà.
Bà tức giận quay mặt đi, nói: “Tôi không ăn! Tôi không phải là ăn xin, không ăn những thứ đi xin từ thiên hạ!”.
Ông nói: “Ai bảo chiếc quẩy này là đồ ăn xin chứ? Tôi là lấy thuốc để đổi đó”.
Bà ngạc nhiên: “Đổi bằng thuốc sao? Thế khi ông muốn hút thuốc thì làm thế nào?”. Ông đã hút thuốc nhiều năm trời. Người ta nói: “Người là sắt, cơm là thép”, còn ông thì nói: “Người là sắt, thuốc là thép”. Trong mắt ông, thuốc lá cũng quan trọng như cơm ăn nước uống hàng ngày. Lúc mệt, ông chỉ cần hút một điếu thuốc là lại thấy tinh thần phấn chấn. Còn lúc đói, ông cũng chỉ cần một điếu thuốc là lại thấy trong bụng no đầy.
Thuốc lá của ông là thứ thuốc tự làm, từ chính cây trồng trong vườn nhà. Lá thuốc được cắt thành sợi nhỏ, phơi khô dưới nắng, đóng vào từng túi bóng nhỏ, rồi lại cất vào trong bao. Khi muốn hút thuốc, ông chỉ cần lấy một nhúm nhỏ cho vào giấy rồi cuộn thành “chiếc loa tròn”.
Ông cười: “Một ngày hay nửa ngày không hút thuốc thì cũng không thể chết được. Còn nếu thèm thuốc không chịu nổi, tôi chỉ cần hái chiếc lá khô ven đường, vò vụn lại rồi vê thành cái loa, cuộn vào trong mẩu giấy là có thể hút được…”. Vừa nói ông vừa đưa chiếc quẩy cho bà. “Bà ăn đi, ăn nhanh kẻo nguội, vẫn còn mềm và thơm lắm đây này”.
Bà nói: “Vợ chồng mình chia đôi nhé, ông một nửa, tôi một nửa cùng ăn”. Ông lắc lắc đầu: “Không, tôi không thích ăn quẩy, mà cũng chả thích ăn những đồ chiên rán. Bà ăn nhanh đi kẻo nguội bây giờ”.
Bà ngập ngừng rồi cắn một miếng, hai mắt đọng giọt sương, chỉ muốn lấy tay lau đi nhưng lại không dám lau, sợ ông biết…
Ông cười tươi nhìn bà, hào hứng hỏi: “Thế nào, có thơm không, có ngọt không?”. Bà buột miệng nói: “Đắng, đắng lắm”.
Ông suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Đắng? Sao có thể đắng được chứ? Tôi đã bảo họ lấy cho chiếc quẩy mềm nhất, thơm nhất, và ngọt nhất cơ mà”.
Bà ngẩng mặt lên, cau mày nói: “Không tin thì ông cứ nếm thử mà xem”. Bà cố hết sức bẻ đôi chiếc quẩy rồi đút vào miệng ông. Ông cắn một cái, rồi lại cắn thêm cái nữa. Chà, kỳ lạ quá, có đắng chút nào đâu, ngọt thế này cơ mà, bánh quẩy nóng hôi hổi, vừa ngọt lại vừa thơm.
Thấy vẻ mặt bối rối của ông, bà không nhịn được bèn bật cười một tiếng. Mãi đến lúc này ông mới hiểu ra, thì ra bà chỉ “lừa” ông để mời ông ăn nửa chiếc quẩy còn lại.
Người chồng trong câu chuyện trên là cha tôi của 30 năm về trước, còn người vợ là mẹ tôi cũng của 30 năm về trước. Câu chuyện này đã được kể đi kể lại, cha đã kể cho tôi 9999 lần, mẹ cũng kể cho tôi 9999 lần, nhưng phiên bản của cả cha và mẹ lại có đôi chút khác biệt. Cha luôn bỏ qua chi tiết lấy món thuốc lá mà ông yêu thích nhất để đổi lấy chiếc quẩy rán, và liên tục nhấn mạnh vào việc mẹ đánh lừa để mời ông ăn. Còn mẹ thì nhắc đi nhắc lại chuyện cha phải từ bỏ thuốc lá mà ông nghiền nhất chỉ để có được chiếc quẩy rán mang về cho bà, nhưng lại cố tình phớt lờ câu nói dối của mình.
Suốt 30 năm qua tôi đã nghe đi nghe lại chuyện của cha và mẹ mà không biết chán, lần nào cũng cảm thấy nước mắt rơm rớm trên khóe mi. Cả cha và mẹ, không giàu có về vật chất nhưng lại giàu có về tình cảm. Cha vẫn thường nói với tôi: Cả đời này, hạnh phúc của cha chính là mẹ.
Hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc không phải là khoác lên mình bộ đồ hào nhoáng, ăn những thứ sơn hào hải vị, cũng không phải là sống trong căn biệt thư nguy nga lộng lẫy, hay lái chiếc siêu xe sang chảnh trên đường.
Hạnh phúc là khi bạn khóc có ai đó cho bạn bờ vai làm điểm tựa, khi bạn buồn có ai đó ngồi bên nghe bạn tỉ tê tâm sự. Hạnh phúc là những gì nhỏ nhoi nhưng lại rất chân tình mà chúng ta dành cho nhau.
Hạnh phúc ấy không phải là có trong tay tất cả, mà là dành cho nhau tất cả những gì ta đang có.
Phong cảnh dù mỹ lệ đến đâu, nhưng nếu không có người thưởng thức thì phong cảnh ấy cũng trở nên vô nghĩa. Cuộc sống dù tươi đẹp đến đâu, nhưng nếu không có người cùng chia sẻ thì cuộc sống ấy cũng trở thành ảm đạm.
Vật chất không cần phải quá xa hoa, tình yêu cũng không cần phải quá lãng mạn. Chỉ cần tay trái luôn nắm lấy tay phải, anh luôn ở bên em, chúng ta không bao giờ rời xa, cũng không bao giờ thay đổi.
Tiền bạc chỉ đem đến sự thỏa mãn về vật chất, nhưng tình yêu mới mang đến sự thỏa mãn về tinh thần. Tình yêu chân thành là thứ hạnh phúc không cần tiền để mua, cũng không cần thời gian để đánh đổi.
Hạnh phúc rất đơn giản, đó là một bàn tay ấm áp, một bờ vai vững vàng, và một trái tim son sắt đến cuối cuộc đời.
Theo Soundofhope
Tâm Minh
Minh Nguyễn ST

Phượng Hồng.


Mùa hè Phượng nở. Màu Phượng đỏ làm rực lên cả 1 góc trời. Mùa chia tay... chuyền nhau viết lưu bút dù chỉ 3 tháng lại gặp mặt nhau, dù chỉ quanh quẩn sống trong thị xã nhỏ bé.
Hihi ngày đó viết gì cho nhau giờ quên hết. Lưu bút giấy học trò không còn nữa. Còn đây cây phượng hồng.
Chiều nay lấy máy đi chụp phượng vậy.
13/5/2019... gửi bạn bè ngày xửa ngày xưa còn bé.
Đức Nguyễn





HAPPY MOTHER'S DAY


Tháng của Mẹ xin chân thành gởi đến Trang nhà và Quý Vị ACE một ca khúc:
HAPPY MOTHER"S DAY
Sáng tác và trình bày : Thành Phố Biển

Happy Mother s Day
Hạnh phúc thay khi con còn có Mẹ ,
Công sinh thành, dưỡng dục sướng biết bao,
Nếu không có Mẹ con sống ra sao "?
Tuy Mẹ già nhưng con vẫn hạnh phúc ,

Vì còn Mẹ là kho báu của Con ,,
Nếu một mai Mẹ về nơi cát bụi ,,,
Con cũng buồn vì kho báu tàn vơi,,,

Bởi còn sống ta luôn trọng kính Mẹ,,,
Xin ơn trên ban đầy tràn hạnh phúc ,,,
Để Mẹ ta sống trọn hết kiếp Người...

Happy Mother s Day
Thành Phố Biển 12 / 05

 <iframe width="560" height="315" src="https://www.youtube.com/embed/10zKhkW4N04" frameborder="0" allow="accelerometer; autoplay; encrypted-media; gyroscope; picture-in-picture" allowfullscreen></iframe>

NGHĨ VỀ MẸ


NGHĨ VỀ MẸ (Nhân Ngày Hiền Mẫu)
“Ngày của Mẹ” (tiếng Anh: Mother’s Day) hay Ngày Hiền Mẫu được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, bang Tây Virginia, Mỹ, để tôn vinh những người mẹ hiền kính yêu của gia đình. Trên thế giới, Ngày của Mẹ được tổ chức hàng năm vào ngày Chủ Nhật tuần thứ hai của tháng 5 bắt đầu từ năm 1914.
Vào ngày này, những đóa hoa tươi đẹp nhất, những cánh thiệp chúc mừng với thông điệp yêu thương ngọt ngào nhất… được những đứa con hiếu thảo gửi đến mẹ để thể hiện sự kính trọng, lòng biết ơn.
Nhạc sĩ Ngọc Lễ đã có những lời hát thật dễ thương và ý nghĩa như sau:
“Ba là cây nến vàng, Mẹ là cây nến xanh, Con là cây nến hồng, ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình …”
Nếu như màu vàng của Cha tượng trưng cho sự vững chãi, uy nghi của gia đình, màu hồng của Con là những nét ngây thơ đáng yêu thì màu xanh của Mẹ chính là sự hiền hòa, an vui và hạnh phúc. Một gia đình hạnh phúc thì không thể thiếu vắng tình yêu và sự chăm sóc của người mẹ. Mẹ luôn là tình yêu bất tận trong trái tim mỗi người con.
Để tri ân Mẹ đã một đời tần tảo, hy sinh và chăm lo cho những đứa con thơ bé của mình được hưởng những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Happy Mother’s Day - 2019
TH

Nắng mà hoa không héo!


Tết là thời gian rảnh rỗi nhất, không đi học, không phải lo buôn bán phụ gia đình.Cả 2 đứa thật tự do!
Sáng sớm mùng một Tết, tôi dậy thật sớm, diện bộ đồ mới, dép , nón, bóp, nói chung gì cũng mới cho hên.
Sau khi được má lì xì bỏ bóp, ăn sáng xong là tôi tót lên nhà nó.Nhỏ Đù mới thay đồ mới xong, chưa kịp ăn sáng,má nó dúi vội tiền lì xì, tôi đã kéo nó đi.
Theo kế hoạch là đi qua nhà nội tôi ở Lagan, tôi đi đâu nó theo đó, không ý kiến , ý cò.
Tôi dẫn nó ra xe trước chợ, ngày Tết xe đậu owr đó vì dễ rước khách.Ngày xưa xe đi Lagan là của gia đình anh Ta, quen thân với ba tôi nên tôi cũng dạn dĩ.Tụi tôi lên xe, ngồi sau lưng tài xế, vì mới sáng sớm nên xe chưa có ai.
Chập nữa, người lên từ từ,đa số là tụi nhỏ loi choi cỡ tụi tôi.
Chờ hơi lâu, Đù nó nói với anh Ta: Cho em về nhà đi tiểu, chút em chạy ra.
Nó đi khỏi một chập, là khách lên đông , rồi đầy xe.Trong khi tôi nôn nóng, kêu anh Ta bóp còi cho nó chạy ra, nhà nó cũng không xa, nghe tiếng còi thế nào nó cũng vội..
Còi xe inh ỏi, thế mà chẳng thấy tăm hơi nó đâu!
Thôi , tức quá... tôi kêu anh Ta chạy cho rồi.... cái con nhỏ chậm chạp này !!!
Xe chạy ngang nhà nó , anh Ta dừng lại, nhìn vào trong bóp kèn.Nó đang cắm đầu xuống dĩa bánh tét, miệng nhai một họng, chưa chịu buông, tay còn cầm theo một lát...
Sau khi bị tôi cằn nhằn , nó nói: tại tao đói bụng , không ăn lát tao xỉu sao....
Xe qua đến nơi,tôi dẫn nó tháp tùng với đám con chú tôi ra động cát,leo trèo đã lại ra chùa Hang,bãi đá con....suốt cả ngày dang nắng , dang gió mà thật vui.
Qua ngày mai, tôi, nó và mấy đứa em đi bộ qua vườn dừa, qua bãi Cồn.
Chương trình tôi vẽ ra và bàn bạc từng mùng với nó.
Tụi tôi đi suốt, ngày nào cũng có mục, sáng đi , chiều về.Tôi hỏi nó: Má mày có nói gì không?
Nó bảo: Ngày nào lại hỏng la,nói tao nắng mà hoa hỏng héo!
Là sao?tôi vặn nó.
- Ý là tao mặt mo, ngày nào cũng bị la ,mà cũng đi kkkkk
Nắng mà hoa hỏng héo, cũng tươi roi rói...
- Mà hỏng sao đâu , má tao chỉ nói nhiêu đó ăn nhằm gì kkkk
Rồi đến ngày mùng 7, mai đi học lại , tôi và nó đi buổi cuối cùng, Lagan tiếp tục.
Chiều đi về, bước chân vô nhà nó, thấy má nó ngồi trên võng cho em nó bú.
Má nó nhìn theo nó và lại nói câu:
Chậc! Chậc! Nắng mà hoa không héo!!lại lắc lắc cái đầu ý là hết ý kiến kkkkk
Xong má nó quay lại bảo tôi:
-Tiều ( má nó người Long Phước, nên nói thiếu âm R);nhắc ghế ngồi Thím nói chuyện nè:
-Con về nói với ba má, mua đôi bông, sợi dây chuyền, trái cây.Lên đây đi nói con Lê, thím gã cho rồi xách quần áo về nhà con ở.Chớ ngày nào nó cũng theo con bén gót, em nó không ai ẩm, nhà cửa không ai sai, thím phải ngồi cả ngày trên võng, về nói với ba má con tính sơm sớm đi!
Tôi cũng tưởng thím nói thiệt nên từ chối liền: Nó là con gái mà, con hỏng chịu đâu!!
- Chúw sao nó theo con bén gót , đi đâu nó cũng theo hết trơn???chắc sau này con có chồng nó ế kkkkk
Tôi im ru , ngọng luôn.
Ngẫm lại thật hay, ngày xưa mà má nó không la rầy , to tiếng, chỉ nói khéo và dùng hình ảnh tượng hình, cũng là cách dạy con thật hay !thật tế nhị!
Nói vậy cho vui chứ thím cũng thương và quý tôi lắm, không cho tôi chơi với nó ,thì nó đâu có bạn bè kkkkkk.
Vậy mà tình bạn này thật sâu đậm!bền lâu.
Minh Nguyễn

CHIỀU NHỚ NHỎ


CHIỀU NHỚ NHỎ
Chiều bước ngang qua phố,,,
Mây mù giăng kín lối,,
Thoáng thấy đôi mắt Nhỏ ,,,
Như mắt người đang say,,,

Khói thuốc lẫn men cay ,,,
Bóng Nhỏ cũng xa dần..
Tan theo cùng với gió
Hút hồn Anh từ đó

Tháng năm dần trôi qua ..
Bóng Nhỏ cũng phôi pha..
Cho Ta nhiều nhung nhớ
Bóng Nhỏ ơi hãy nhớ

Ta vẫn nhớ Nhỏ hoài ..
Một chiều xưa kỷ niệm
Nhỏ nép bên song cửa
Liếc nhìn giả làm ngơ

Anh vội vàng làm thơ
Nhỏ của Anh ngày nào
Giờ đã biết yêu chưa ?
Mãi mãi một thời yêu…
Chiều chiều nhớ Nhỏ nhiều....

Nhạc và Lời : Thành phố Biển, 20 / 04 / 2019


KHÓC MẸ


Một ca khúc trong tháng Năm:
KHÓC MẸ
Ly Trand & Thành Phố Biển.

Vâng, Xin cảm ơn hết tất cả những tấm lòng Yêu Thương của Quý Vị, Anh Chị Em đã dành rất nhiều sự ưu ái cho Thành, Trong lời Thơ, tiếng Nhạc,, Trong tháng của Mẹ. Thành xin gởi lời Cầu chúc: Me Mất, xin Mẹ luôn cầu bầu cho các Con, Bình An , Hạnh Phúc,, Mẹ Còn , Xin Hãy Yêu Thương và Kính Trọng MẸ,,, Bỡi sau nầy: chúng ta cũng là Cha, là Mẹ vậy ... Thân chúc Quý vị và ACE trong tháng 5 nhiều niềm vui và hạnh phúc ,,,



RẠNG


Đây là những tấm ảnh chụp ngày 10/5/2019 tại bờ biển Rạng.Điều thú vị là nó có dáng ...dấp hình ảnh ngày xưa ( đấy cũng là điều mình tâm đắc nhất).
Mai kia những hình ảnh nầy có còn thấy nữa không..!?.Khi resort bung nở thì góc riêng của người dân biển cũng thu hẹp lại. Những chiếc thuyền đánh cá sẽ được thay bằng ván lướt ( surfing board ) hay diều lượn, thuyền lượn ( kite , sailing surfing ) thú tiêu khiển của người Tây phương. Những miếng đất sang nhượng sẽ nuôi sống được bao lâu...rồi tương lai con cháu !?
Khi ta sống đất biển nuôi ta. Khi ta đi, đất biển thành nỗi nhớ. Khi ta mất đất...sẽ ôm ấp hình hài ta. Đất không còn ...ta còn gì !?. Nỗi đau và nỗi nhớ..!,
Đức Nguyễn









Vạn Bình An.


Vạn Bình An.
Đường vào Mũi né.
10/5/2019
Đức Nguyễn





NGƯỜI GIÀ HÁT


Người già hát khúc tình ca
Nghe như lá rụng,sương rơi đỉnh đồi
Nghe da thịt nói người ơi
Mây giăng,cỏ rối,đường còn xa không?
Người già hát khúc tình sầu
Trăm năm một thoáng vô thường gió bay
Tình nào chẳng lúc chia tay
Còn đâu gặp lại ta say thuở nào
Em ơi ! Nước mắt tuôn trào
Người già xuống đỉnh nằm phơi cội nguồn
Đất nghe tiếng nói loài người
Nghe hơi thở tắt,tình ca lạc loài
Cựa mình chẳng thấy trăng sao
Thì thầm đất nói,con nằm nghỉ ngơi
Đừng nghe khúc nhạc trầm buồn
Xuôi tay, nhắm mắt,thiên thu lối về...

Nguyễn Dũng
11/5/2019


CALY CHIỀU NHỚ MẸ

Nhân ngày của Mẹ, Thành Nguyen Van Xin gởi đến quý ACE một ca khúc: CALY CHIỀU NHỚ MẸ Sáng tác và trình bày : Thành Phố Biển Xin quý vị cùng đón nghe..

TÌNH XA


Trao nhau xinh thắm tình hồng
Ân nghĩa mặn nồng no đói cũng theo
Dẫu đời trăm cảnh gieo neo
Yêu biết khó nghèo lòng chẳng buông lơi

Thiết tha cái thuở trao lời
Áo trắng mộng ngời thương gởi canh thâu
Hè mênh mông gợi nét sầu
Nhớ người xa dấu anh ôm bóng hình

Ngày thu nắng nhạt u tình
Ngơ ngẩn một mình say tỉnh riêng ta
Bao nhiêu mộng thắm ngọc ngà
Cánh nhạn la đà nhớ quá vòng tay....
THH

Sản phẩm của biển


Sản phẩm của biển
10/5/2019
Bãi sau Mũi Né.
1. Làm vẩy cá...bốp.
2. Ghẹ.
Đức Nguyễn