F tháng 8 2018 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


NGỌT MỘNG PHIÊU DU


(Cảm họa từ TG: ĐPT)
Song thanh liên khúc

Ngọt mộng phiêu du thắm thiết tình
Cùng chàng lướt sóng đặng an sinh
Mây giông họa hoạn chưa phân vĩnh
Nắng quái hanh hao nguyện trọn mình
Ảo tưởng nông sâu đồng kết dính
Đèo bòng cạn kiệt chẳng kiêng khinh
Gian truân khốn khó nào cùng chỉnh
Trãi ngõ hoang sơ nối kết hình

Ngọt mộng phiêu du ảo ảnh vàng
Ngoài vườn ánh tuyết đã đưa sang
Hiên thưa liễu rũ hiền hòa chạn
Chái lá dây leo mộc mạc hàng
Sớm tối thanh tao đàn kìm vãng
Chiều tà thả nổi khúc tơ vang
Bên nhau nhạt mặn duyên tươi sáng
Tạo dựng chung vai thiếp với chàng. .....

Ngọt mộng phiêu du khẩn khoản lành ......
Đồi chiều suối biếc giữa non xanh
Chim sâu lả giả chuyền khắp nhánh
Cánh bướm xôn xao lượn cuộn cành
Đá trắng vân trơn niềng tròn cảnh
Rêu xanh nhợt nhạt ẩn phủ thanh
Nghiêng chao lá ướt đường rừng lạnh
Chống chế hoang sơ nẻo khổ dành. .....

Ngọt mộng phiêu du biết thế thường
Hồng trần nhỏ nhẻ tiếng yêu thương
Gần kề hưởng cảnh suy tâm tướng
Biệt dạng chung chia nghĩa chữ nhường
Quyến luyến tình nồng đau tư tưởng
Bâng quơ nghĩa cũ đậm câu vương
Buông lung trách cứ lòng thành dưỡng
Bỏ ngỏ thâm ân cuộc đại đường. .....

Ngọt mộng phiêu du suốt hướng đời
Hầu tàn mật quyện nét môi ơi
Đêm mơ mỹ nữ tình hồng vợi
Sáng sớm nam nhân nghĩa lũ dời
Lối đến người màng thâm u cởi
Đường về kẻ khổ tự sự vơi
Công tâm ước muốn tình vừa đợi
Ngẫm nghĩ giao bôi chén đắng rời. .....
THH (29-8-18)

RƯỢU SẦU


RƯỢU uống mềm môi khó giải sầu
Men đời mặn đắng giữa canh thâu
Ngày đi có ngỡ xa lần cuối
Buổi tiễn không hay khuất mộng đầu
Biển nhớ mong người vang vọng mãi
Trăng buồn dõi bạn khuyết mờ lâu
Chờ nhau tóc điểm sương nhòa nhạt...
Cánh nhạn tung trời biết hỏi đâu?
Cư-Nguyễn

PHÚC BẤT TRÙNG LAI


Sau hồi bĩ cực phúc trùng lai?
Đợi ngóng gian truân cứ trải dài
Bể hận trần gian sầu tiếc kẻ...
Sông hờn cõi tục trách buồn ai
Đôi đường cách biệt đời vương mãi
Bốn nẻo lìa xa phận vướng hoài
Khắc khoải mong ngày sum hợp lại...
Cung đàn tái ngộ vẳng bên tai.
Cư- Nguyễn.

TUỔI THƠ (Phan thiết).


Ba chọn xe lửa làm phương tiện để ra Phan thiết . Ngày lên đường , mẹ gọi Nhỏ dậy sớm để chuẩn bị ; không đợi phải nhắc nhở nhiều Nhỏ làm thật nhanh : vệ sinh cá nhân xong thay quần áo mẹ đã chọn và sẵn sàng đợi lệnh khởi hành . Lòng Nhỏ náo nức , hân hoan vì lần đầu tiên sẽ được ngồi trong xe lửa . Đoàn tàu trước đây Nhỏ vốn không ưa , vì cứ bắt xe chở Nhỏ phải ngừng lại đợi chờ , mỗi khi chúng chạy ngang qua đường phố . Có nhiều lần xe phải đợi lâu ơi là lâu vì đoàn tàu quá dài ! Nhưng giờ đây , lại thấy đáng yêu vì tàu sẽ đưa Nhỏ đến thành phố lạ ở nơi xa có ba mẹ cùng các em và Nhỏ sắp đến sinh sống . 
Hai chiếc xích lô máy chở cả gia đình và hành lý đến ga Saigon . Nhà ga có vẻ cũ kỹ với ánh đèn vàng vọt . Nhìn vào bên trong qua tường rào bằng gạch , trên mặt đất với nhiều lằn đường sắt song song , có đôi chỗ chồng chéo nhau ; nhiều toa chở hàng hóa màu xám hoặc đen chẳng bắt mắt tí nào nhưng trong lòng Nhỏ đang vui nên thấy vạn vật đều tươi đẹp .
Ba mua vé của hai băng ghế đối diện nhau : một băng để mẹ và bà vú ngồi cùng hai em bé , băng còn lại ba , Nhỏ và nhỏ em kế ngồi . Giữa hai băng ghế có khoảng trống để đi lại hướng thẳng vào khung cửa sổ đang rộng mở trên thành toa tàu . 
Một hồi còi dài hú lên , đoàn tàu chuyển bánh . Từ nhà ga Saigon , tàu chạy qua nhiều đường phố . Dọc hai bên đường rầy , san sát nhau phần nhiều là những căn nhà mang vẻ nghèo nàn không mấy sạch sẽ . Vì phải thức dậy quá sớm , Nhỏ đã ngủ thiếp đi trong nhịp lắc lư của đoàn tàu , mặc cho tiếng "xình xịch , rầm rập" không dứt . Đến khi tỉnh giấc , hé mắt nhìn qua cửa sổ , chẳng còn thấy nhà đâu mà toàn những vòm cây cao liên tiếp nhau . Nhỏ nhỏm dậy hỏi ba :
- Con không thấy nhà nữa , chỉ toàn những cây , mình đang ở đâu vậy ba ?
- Tàu đang chạy xuyên qua rừng đấy con .
Nghe tiếng "rừng" , Nhỏ nhớ đến các con thú được nuôi trong Thảo cầm viên và cảnh một đoàn tàu đang dừng lại bị một đàn voi tấn công , đã được xem trong phim . Ôi ! Sợ quá ! Nhỏ lại thắc mắc .
- Rừng có voi, hổ , báo , hươu , nai sống ; thế mình có gặp chúng ở đây không ba ?
- Chúng tránh xa hết rồi , vì tiếng rầm rập của xe lửa chạy . 
Cứ gần đến một nhà ga nào đó , con tàu lại hú lên hồi còi dài báo hiệu cho hành khách . Tàu ngừng hẳn , những tiếng gọi nhau ơi ới nổi lên , kẻ lên tàu , người bước xuống sân ga . Có những tiếng reo mừng rỡ , cho cuộc hội ngộ . Cũng có những đôi tay nắm chặt , bịn rịn trong phút chia ly !
Chiều , tàu đến ga Phan thiết . Từ nhà ga đi qua một vườn hoa nhỏ , quẹo trái vào đường Thủ Khoa Huân , qua vài căn nhà nằm phía bên trái của con đường sẽ đến nhà của ba mẹ . 
Đang trong hè Nhỏ được chơi thoải mái cùng các em , tha hồ bày trò chơi với điều kiện cuối cuộc chơi phải tự dọn dẹp , xếp mọi vật lại vị trí cũ . Thấy bà già trầu có cục thuốc xỉa cộm dưới môi là lạ , thế là hai chị em bắt chước . Chăn mền trong nhà được lôi ra , cột vào khung treo mùng làm hai ngăn , tưởng tượng thành hai ngôi nhà , rồi hai bà già sang nhà nhau trò chuyện với miếng ruột bánh mì vo lại nho nhỏ để cộm ở góc dưới môi trên . Hôm thì làm sân khấu , luân phiên nhau một đứa làm xướng ngôn viên giới thiệu , một đứa làm ca sĩ (các bài hát Nhỏ thuộc : hè về , tôi yêu , làng tôi) . Thấy tức cười nhưng lại khéo kéo phải kể đến bé em thứ hai của Nhỏ mới hơn ba tuổi . Thấy người ta đi guốc cao gót sắt cũng bắt chước , lấy giầy cao gót của mẹ ra diện , bị la bắt phải cất lại hộp giầy , thế là bé lấy ngay hai cây đinh bốn phân , tự đóng vào gót đôi guốc của mình rồi đi lóc cóc trong nhà với những bước chân thật vững vàng , không hề xiêu vẹo .
Nhỏ còn quen được hai người bạn hàng xóm : bạn Nam qua hè sẽ vào học lớp nhì , tuy nhà gần kề nhau nhưng hai đứa lại chẳng thân vì Nam thích những trò chơi của con trai còn Nhỏ thích trò chơi của con gái . Có những tối , tập hợp đàn em của hai đứa lại chơi chung thì hắn và Nhỏ luôn luôn đối đầu nhau vì cả hai đều là thủ lĩnh các em của mình . Chỉ được một điều : chưa bao giờ hắn giành phần thắng về mình trong các trò chơi , dù có lúc Nhỏ cảm thấy sắp thua đến nơi rồi ! Nhỏ thích chơi với Thanh , bạn thân của nhỏ em kế hơn . Thanh đã bày cho chị em Nhỏ nhiều trò chơi mới : búng dây thun , búng hột me , banh đũa , chơi lò cò , cò sủi , nhảy dây ......... 
Năm học mới bắt đầu , Nhỏ vào học lớp nhì(lớp 4) cùng nhỏ em kế học lớp năm(lớp 1) ở trường Nữ Tiểu học Phan thiết . Ngôi trường chỉ dành cho các em gái nhỏ , nằm trên đường cạnh bờ sông Mường Mán . Ngày hai buổi sáng và chiều hai chị em cắp cặp , tay trong tay cùng đến trường . Ở bờ sông này , lần đầu tiên hai chị em được chứng kiến cảnh lưới cá trên sông .
Ba dạy ở trường Tiểu học Xuân an cách Phan thiết rất xa . Ngày thường ông và hai người bạn giáo viên chung nhau thuê nhà gần trường ở để tiện đi lại , cuối tuần mới về với gia đình . Ba về , nhà vui hẳn lên với những tiếng cười dòn tan của chị em Nhỏ : sẽ được đi chơi . Nét mặt mẹ cũng tươi hơn dù thêm phần bận rộn việc bếp núc , chuẩn bị những món ăn mà ba ưa thích . Gần trung thu , sau bữa cơm chiều , ba mẹ dắt mấy chị em đi dạo dọc phố Gia long , ngắm lồng đèn đủ kiểu , đủ màu . Chọn mua cho chị em Nhỏ mỗi đứa một chiếc với một khay bánh dẻo nhân hạt sen.
Rồi sự không may đã đến với Nhỏ khiến mẹ bị một phen thất kinh hồn vía ! Khoảng hơn ba tháng sau ngày nhập học , một buổi chiều cảm thấy mệt nên giờ ra chơi Nhỏ ngồi lại trong lớp . Khi tan học , biết mình không thể tự sức đi được nữa , phải nhờ bạn ngồi kế bên đi gọi nhỏ em ở lớp gần đó sang dìu về . Đến nhà , Nhỏ bất tỉnh không còn biết gì ! Mẹ hoảng hốt kêu ầm lên , hàng xóm gần nhà chạy đi gọi một bà lang đến lể mười đầu ngón tay và đầu ngón chân giúp Nhỏ tỉnh lại . 
Cuối tuần đó ba về nhà . Sau khi biết chuyện , ba mẹ quyết định cho Nhỏ chuyển đến trường Tiểu học Xuân an , nơi ba đang dạy học để lúc nào cũng có ba ở gần , đề phòng chuyện không hay có thể đến với Nhỏ thêm lần nữa .
Thanhnhan Nguyen
(Hình sưu tầm Internet) Lưới cá trên sông Mường Mán
Minh Nguyễn ST.

SẮC THU


Phượng đã úa tàn sắc vàng thu
Hồn thơ đâu đó ảnh sương mù
Ta tìm trong mộng thời áo trắng
Trống đã điểm rồi bước sang thu

Ngoài kia sương lạnh trường trống vắng
Khoảnh khoắc đâu đây áo trắng về
Sân trường nhộn nhịp đàn thơ nhỏ
Tựu trường đã đến tiển hè xa
Biên Nguyễn

LÀM SAO ???


"Trời hỡi nhờ ai cho khỏi đói
Gió trăng có sẵn làm sao ăn?" Trích thơ Hàn Mặc Tử

TRỜI chiều vẳng vọng tiếng chuông ngân...
HỠI khách giang hồ tạm trú chân
NHỜ bếp lửa hồng quên gió lạnh
AI ly rượu ấm rũ phong trần
CHO vơi nỗi hận hồn thanh thản
KHỎI vướng niềm đau dạ trắng ngần
ĐÓI thảo đôi vần thơ lãng mạn
GIÓ TRĂNG CÓ SẴN LÀM SAO ĂN?
Cư- Nguyễn

PHỐ LẠNH.


SƯƠNG mờ phố lạnh phủ nhòa bay
Cách biệt đồi thông những tháng ngày
Mất cả khung trời thơ mộng ấy
Xa rồi rặng núi ảo huyền mây
Đường xưa khắc khoải chờ ai mãi…
Lối cũ trầm tư đợi khách hoài
Tím cả hoàng hôn buồn trỗi dậy
Men nồng khật khưỡng chén sầu cay
Cư- Nguyễn

ĐÊM KHÔNG SAO


MÊNH mông không gian đêm không sao
Cô đơn trong cơn mơ lao xao
Đăm chiêu yêu ai mong nôn nao
Suy tư thương em trông chênh chao
Chơi vơi men say lênh đênh xa
Miên man hơi cay lâng lâng cao
Ta như tên điên ca nghêu ngao 
Ngu ngơ mang con tim đem giao…

Cư Nguyễn

NGANG NHƯ CUA!


Thế giới ung dung tiến vững vàng
Cớ chi ông lại cứ bừa ngang
Vênh râu dọ dẫm mò từng bước
Cúi mặt ngây ngô ngó hai hàng
Biển động co giò dông mất dạng
Trời yên phét miệng sủi hơi gàn
Càng to vỏ mỏng vung rồi cụp
Cẩn thận lên bờ lửa bếp rang!

Cẩn thận lên bờ lửa bếp rang!
Uổng công mi múa mỏ hung tàn
Nhiều chân ỷ thế luồn rồi lạng
Bự xác nương quyền dọc lại ngang
Thế cuộc chao nghiêng lơ láo mắt
Thời cơ hỗn loạn váo vênh càng
Triều lên nhất định mi buông vỏ!
Bão tố vùi thây rũ xác gàn!
Cư- Nguyễn.

DỐC HẸN TA VỀ...


Ta về dốc hẹn thoảng hương may
Kỷ niệm đồi xưa phố cũ này
Mộng thắm ngày nao bừng trỗi dậy
Mơ hồng thưở ấy ngập tràn say
Xa mờ núi phủ mây nhòa nhạt
Khuất mịt hồ chen liễu trải dày
Một phút rời xa đời cách trở...
Đôi mình trót lỡ nợ tình vay
Cư- Nguyễn

BUỒN TÀN THU


(Tên những bài hát về mùa Thu)

Tìm THU QUYẾN RŨ tận phương nào?
Chỉ thấy MÙA THU CHẾT nghẹn ngào
NƯỚC MẮT MÙA THU sầu úa não
GIỌT MƯA THU đẫm nhớ xanh xao
NGÀN THU ÁO TÍM mờ hư ảo
Một thưở THU VÀNG khuất huyễn sao
ĐÂU PHẢI BỞI MÙA THU bước dạo
ĐƯỜNG CHIỀU LÁ RỤNG-TIẾNG THU chao
Cư- Nguyễn

LỐI CŨ


Về qua lối cũ dạ bồi hồi
Dáng nhỏ hôm nào tiễn biệt tôi
Má đỏ bây giờ phai nhạt hỡi...
Môi son thoảng đã héo khô rồi
Thu trời lãng bạt sân vàng lá
Hạ nẻo phiêu bồng ngõ úa phôi
Lặng lẽ riêng mình ta ngóng đợi...
Dòng sông bến lở bãi kia bồi!
Cư- Nguyễn.

THẾ SỰ


BẠC tóc canh trường thế sự chung!
Nước non chìm nổi lụy anh hùng
Cờ đang giữa cuộc sầu buông kiếm
Trống giục lưng hồi hận gãy cung
Bạc lận con bài gian xảo nghĩa
Cờ lòe chủ cái gạt lừa trung
Bình minh sáng rực bừng sông núi
Xóa sạch mây đen trỗi bách tùng!
Cư-Nguyễn.

HỨA CUỘI???


Cuội hứa gì đâu để tiếng đời?
Thế gian lừa dối biết bao lời
Thề non hẹn biển rồi im tiếng
Hứa đất nguyền trời được bốc hơi
Lắm kẻ tin lầm lâm tuyệt vọng
Nhiều người tưởng thiệt phải chơi vơi
Đầu môi chót lưỡi đừng tin vội
Xét kỹ Tri-Hành khỏi mộng mơ!!!
Cư-Nguyễn.

DÒNG SÔNG MƯỜNG


Thu sẽ đi qua gió lạnh về
Tôi người xa xứ nhớ chiều quê
Nhớ cô thôn nữ má hồng thắm
Nhớ cả nắng vàng hôn môi em...

Quê em bên cạnh dòng sông Mường
Bao mùa lúa tốt ngập phù sa
Xa xa nông dân đang gieo mạ
Vươn lên hạt mầm lá xanh xanh...

Nhớ những chiều quê lá me rơi
Lá rơi vướng tóc,vướng bờ vai
Em ước lá me còn rơi mãi
Để anh đến gần gỡ lá rơi ...

Ta đã yêu nhau từ lúc nào
Lần đầu gặp gỡ anh đã yêu
Em trao hạnh phúc,tình thương mến
Làn hương đồng nội,gió chiều quê...
Nguyễn Dũng
Hình minh họa dòng sông Mường.
...............................
Bài cảm họa không tựa đề
Bóng chiều dần xuống phủ sơn khê
Da diết tình quê gió lạnh về
Phương ấy chắc em buồn vô kể
Chốn này tư tưởng cũng tái tê.
Ngày ra đi anh có hẹn về
Nhưng rồi khất mãi với làng quê
Thanh Hải xóm xưa ai quên dễ
Có cô em gái lễ ban chiều.
Lặng ngắm nàng xinh xắn diễm kiều
Đẹp màu áo tím nắng liêu xiêu
Mắt sáng vô tư nhiều anh ngỏ
Anh cứ lặng thinh dõi theo đàng.
Một ngày chiến cuộc lửa tràn lan
Em tôi lìa gót cách xa làng
Biền biệt bao năm sau binh lửa
Tôi còn tựa cửa ngóng chờ ai.....
Nếu duyên trần còn chuyện tái lai
Tim tôi ghi khắc dáng trang đài
Đường xưa nếu có lần trở lại
Cho giọt lệ dài khóc tình ai !!!
Hồ Thuý Hương

MỘNG CHIỀU THU


Tơ thả sợi vàng lá khẽ bay
Nhạt nhòa sương phủ phố khoe bày
Chờ trông uổng nghĩa tình thầm lặng
Đợi ngóng hoài ân ái đổi thay
Thơ trĩu nặng sầu thương tiếc vợi
Chữ tràn nông tủi vấn vương đầy
Khờ ngây ngất mộng vì ai đấy
Mơ huyễn ảo tìm vọng đắm say

Say đắm vọng tìm ảo huyễn mơ
Đấy ai vì mộng ngất ngây khờ
Đầy vương vấn tủi nông tràn chữ
Vợi tiếc thương sầu nặng trĩu thơ
Thay đổi ái ân hoài ngóng đợi
Lặng thầm tình nghĩa uổng trông chờ
Bày khoe phố phủ sương nhòa nhạt
Bay khẽ lá vàng sợi thả tơ
Cư- Nguyễn.

CẦU PHƯỚC CHA MẸ.


“-ĐỨC NGỘ CƠ THỜI TRAO LÃNG TỬ
TÂM PHÙNG SỐ CUỘC GỞI TÀI NHÂN “

ĐỨC dày phụ mẫu tỏa ngời trân
NGỘ để cầu Cha-Mẹ phước phần
CƠ hội Vu Lan thành khẩn khấn
THỜI mong Báo Hiếu nhiệt tình phân
TRAO miền cực lạc an nhàn cảnh
LÃNG chốn dương gian khổ lụy trần
TỬ với sanh đời xoay chuyển vận
TÂM PHÙNG SỐ CUỘC GỞI TÀI NHÂN
Cư-Nguyễn

Ơ THỜ...


THỜ ơ ngoảnh mặt bước ơ thờ
Thơ mộng chôn vùi giấc mộng thơ
Nhớ tưởng thôi hoài công tưởng nhớ
Chờ mong cũng uổng phí mong chờ
Dở dang khúc nhạc tình dang dở
Vơ vẩn cung đàn ái vẩn vơ
Vỡ rạn buồng tim sầu rạn vỡ
Hờ duyên bạc bẽo mối duyên hờ

Cư-Nguyễn

NHÀN CƯ


"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao"
Trích thơ Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm.

TA xa phố thị cảnh đèn màu
DẠI bỏ thành đô cõi nhốn nhào
TA chán hư quyền mê vọng ảo
TÌM gì huyễn chức lụy phiền cao
NƠI đồi gió lộng lìa huyên náo
VẮNG nẻo phù vân chịu xáo xào
VẺ lặng yên bình nghe điệu sáo...
NGƯỜI KHÔN NGƯỜI ĐẾN CHỐN LAO XAO.
Cư- Nguyễn.

NHÀ THƯƠNG?


Miệng gọi nhà thương đúng dễ thương!
Nợ duyên chưa trả ứng chung giường?
Đầu ông lộn ngược dòm chân noãn
Gót bả xuôi đò ngoáy tóc sương
Kiếp trước cơ duyên tình chẳng vẹn
Bây chừ số phận nợ còn vương!
Tình già không hẹn mà sao vướng...
Phút cuối còn lưu luyến một đường!
Cư-Nguyễn.

THU VỀ


Trong năm, có lẽ mùa thu là mùa đẹp nhất. Thu dịu dàng mà lại thanh tao, lịch lãm. Thu không cháy bỏng gắt gao như hạ, không lạnh lùng buốt giá như đông và cũng chẳng ướt át sụt sùi như xuân diễm lệ. Sống giữa mùa thu, người ta cảm thấy như thêm yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống. Thu đi vào lòng và bất tử trong âm nhạc của Văn Cao, Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên..., trong thơ của Xuân Diệu, Xuân Quỳnh và rất nhiều thi nhân khác nữa..
Vào mùa thu bầu trời dường như cao hơn, xanh hơn, trong hơn và lộng lẫy hơn. Và sẽ đôi lúc có những cơn mưa mùa hạ bất chợt. Trong gió, thì chẳng còn những vị oi nồng khó chịu, mà chỉ thấy một không gian mát mẻ tràn ngập khắp chốn muôn nơi.
Mùa thu, với những bước chân nhẹ nhàng đến tự khi nào mà không ai hay biết. Chỉ khi một sớm mai thức dậy, ta khoan khoái trong cái se sẽ lạnh riêng biệt của mùa thu, và những hạt ngọc sương đang long lanh treo trên đầu ngọn cỏ còn mặt trời thì tỏa những tia nắng hết sức dịu êm mơn man vạn vật. Đấy chính là khi mùa thu đã về.
TH

TÂM TƯ?


Buồn thương thấm đẫm môi mềm
Êm đềm nghe tiếng rơi thềm lắng sâu
Nhạc mưa tí tách giọt ngâu
Lo âu buông thả chìm câu hững hờ. ....

Em xoay ký ức mịt mờ
Duyên tơ chút phận ngẩn ngơ qua cầu
Tình đầu rong ruổi còn đâu
Bao lâu để biết nhiệm mầu vương mang?

Thu sang se sắt bẽ bàng
Nhẹ nhàng thôi nhé tơ vàng mộng du
Ru tình khúc hát thiên thu
Phù sinh trói buộc âm u hải hà?

Ngọc ngà trãi ngọt nẻo xa
Bao la bốn hướng hằng sa điệp trùng
Bao dung thu xếp hãi hùng
Ngồi ung dung rỗng ta cùng đêm sương.....

Cột đường phi lý nhiễu nhương
Yêu thương tất thảy viên cương nghiệp dày
Bàn tay khép cuộc mơ say
Ta về trí trống xua mây lạnh đầy. ....

Đắng cay đan dệt xưa nay
Tóc mây rối rắm lệ dày đêm thâu
Đời còn có nghĩa gì đâu
Bể dâu ái nghiệp là câu vô thường!
THH


ĐÊM DÀI NHẤT


Đêm thầm lặng trải hững hờ thơ
Đếm tháng ngày trôi mỏi mệt chờ
Mềm dịu tóc bay chiều mộng lỡ
Mến nồng tay vẫy buổi tàn mơ
Thêm sầu tiễn biệt đồi thông vỡ
Nếm hận lìa xa phố lạnh mờ
Thềm ngã bóng ai sầu ngóng đợi
Đêm thầm lặng trải hững hờ thơ

Thơ hờ hững trải lặng thầm đêm
Đợi ngóng sầu ai bóng ngã thềm
Mờ lạnh phố xa lìa hận nếm
Vỡ thông đồi biệt tiễn sầu thêm
Mơ tàn buổi vẫy tay nồng mến
Lỡ mộng chiều bay tóc dịu mềm
Chờ mỏi mệt trôi ngày tháng đếm
Thơ hờ hững trải lặng thầm đêm
Cư-Nguyễn

THUYỀN VỀ ĐÂU?


Lạc lõng con thuyền đến nẻo đâu
Trùng dương bão lộng tối đen màu
Niềm tin vượt biển trời xa thẫm
Khát vọng băng rừng núi hiểm sâu
Dõi đợi bình minh tròn nguyện ước
Trông chờ nắng rạng thỏa mong cầu
Bờ xưa bến cũ người quay lại
Trỗi nhạc tình dang dở phút đầu
Cư- Nguyễn.

MUỐI!


Kết tụ tinh anh giữa đất trời,
Trắng ngần bao hạt muối quê tôi
Giơ tay trông nắng lòng phơi phới
Ngữa mặt nhìn mưa dạ rối bời
Biển lặng khơi giòng bao cuộc sống
Trời thanh trỗi nhịp biết bao đời
Cơm ngon mãi đượm tình nồng thắm
Hạt thấm mồ hôi đẫm mặn môi!
Cư-Nguyễn.
Nhớ Cà-Ná Phan thiết.

HỒI TƯỞNG …


ĐÂU rồi những phút Mẹ kề bên
Xiết chặt vào con lúc sấm rền
Lửa rực soi đường khi vấp ngã
Trăng ngời rọi lối để vùng lên
Ân cần giáo dục tâm hồn vững
Cổ vũ tôi rèn trí dạ bền
Hạnh phúc nào hơn luôn kế cận
Đâu rồi những phút Mẹ kề bên?
Cư-Nguyễn

KHÔN DẠI?


Không nói lắm người kêu nhịn dại
Hơm thua hư thực thiệt kinh hãi!
Dài hơi lớn giọng tỏ anh tài?
Át tiếng lộng ngôn rằng “bá cháy”! 
Nghe sấm nổ vang tím mặt bay...
Ngửi mùi thơm thịt co chân chạy
Người khôn kẻ trí hỡi ai sai
Bia miệng ngàn năm nhơ vết mãi…
Cư-Nguyễn.

NGỤY...?


Ngụy màu đổi sắc lũ kỳ nhông
Ngụy tạo hòng che xảo trá lòng
Ngụy dáng anh hùng tô huyễn vọng
Ngụy hình cứu quốc vẽ huyền công
Ngụy ngôn chỉ hướng trời mơ mộng...
Ngụy biện bày phương đất viễn vông
Ngụy núp thân cành khô mục rỗng...
Ngụy lừa sẽ sớm buổi tàn vong!
Cư Nguyễn

TĨNH


TĨNH lòng thoát tục để thầm suy
Tĩnh thấy trần gian giữ được gì?
Tĩnh kiếp cuồng say rời nẻo lạc
Tĩnh đời huyễn hoặc hướng từ bi
Tĩnh mê ảo vọng mờ hoen mắt
Tĩnh lụy mơ hồ ố sẫm mi
Tĩnh trí bình tâm hồn nhẹ nhõm
Tĩnh lòng thoát tục để thầm suy….
Cư-Nguyễn

TIỀN!


Thế sự ganh đua một chữ Tiền!
Lọc lừa gian trá lắm trò điên
Lương tâm đánh tráo thay lương lậu
Trí tuệ đo lường bởi "trước tiên"???
Bám riết theo tài tai hoạ giáng
Ham mê đuổi bạc bác tình liền
Tiền ma bạc quỷ sao bền được?
Tháng cọc ba đồng khỏi luỵ phiền!
Cư-Nguyễn

NẢN…


Nhạc lộng tai lừa gió thổi bay…
Khàn hơi mệt sức lũ gian này
Lầu cao xếp ngự làm sao thấy
Tửu điếm quan ngồi cứ thỏa say
Đất ruộng tiêu điều đâu kẻ cấy
Vườn ao ngập úng hỏi ai cày?
Thôi đành bỏ xứ lìa quê vậy…
Vất vưởng bên lề mãi tới nay
Cư-Nguyễn

LÁ VÀNG...


THU lối nhuộm vàng lá khẽ rơi
Phủ mây đen xám rẽ chia đời
Ưu sầu biển cách ngăn vời vợi
Rũ héo đồi ly biệt thẳm vơi
Dẫu dở dang tình duyên tiếc gợi
Dù ngang trái mộng ước buồn khơi
Du trời bóng nhạn tìm đâu hỡi?
Ru nhẹ tiếng đàn ngỡ bước người...

Người bước ngỡ đàn tiếng nhẹ ru
Hỡi đâu tìm nhạn bóng trời du
Khơi buồn ước mộng trái ngang dù...
Gợi tiếc duyên tình dang dở dẫu...
Vơi thẳm biệt ly đồi héo rũ
Vợi vời ngăn cách biển sầu ưu
Đời chia rẽ xám đen mây phủ
Rơi khẽ lá vàng nhuộm lối Thu...
Cư- Nguyễn.

QUÉT NHÀ...


Quét nhà gặp tóc Mẹ rụng...
Tìm hoài không thấy sợi đen ?
Lòng con chênh vênh hụt hẫng
Sợ mai gió thổi tắt đèn !...

Sợ mai không còn dáng Mẹ
Chúng con thành kẻ mồ côi !
Sợ mai không còn có mẹ
Là con mất cả bầu trời !...
HỮU HOÀNG
Minh Nguyễn ST

ĐẶC SẢN


Đặc sản quê tôi có nước mắm
Dòng sông Cà Ty những chiều về
Có cô thôn nữ bán bánh rế
Mời anh xơi thử,anh sẽ mê...
Cô bán thanh long cũng ngồi kề
Anh mua vài ký,ngon hết chê
Anh mua xong rồi em sẽ kể
Đặc sản quê hương,anh nhớ nghe...
Anh xa quê hương đã lâu rồi
Nhớ đồi thoai thoải,nhớ hàng dương
Nhớ quán cà phê ở cuối phố
Nhở biển,nhớ em,nhớ nụ cười...
Nguyễn Dũng

HỒ XUÂN HƯƠNG UỐNG TRÀ.


Đà lạt về thăm uống tách trà,
Tin buồn những đứa chốc thành đa…
Thằng ôn chuyện cũ lòng thổn thức
Đứa kể thời xưa trí ngật ngà
Gió gợn rừng thông xao xuyến lá
Sương mờ phố núi động lay nhà
Bên hồ trỗi dậy bao thương nhớ!
Một thưở hoa niên đẹp lụa là!
Cư-Nguyễn.

CỔ THÀNH


"Nghìn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh đó người đây luống đoạn trường"
Trích Thăng Long hoài cổ của Bà Huyện Thanh Quan.

NGHÌN nỗi đau cùng vạn xót thương
NĂM dài trĩu nặng gánh thê lương
GƯƠNG nhòa dáng nhỏ giờ ly hướng
CŨ nhạt hình xưa đã biệt đường
SOI kiếm thôi còn chi mộng tưởng
KIM tìm lại cứ mãi hoài vương
CỔ thành nhện thả ngàn tơ vướng...
CẢNH ĐÓ NGƯỜI ĐÂY LUỐNG ĐOẠN TRƯỜNG.
Cư- Nguyễn.

HỒN HOANG…


Hụt hẫng hồn hoang chìm phủ xế
Lưng đèo rệu rã kìm ngăn lệ
Ngàn khơi biển lộng chắn đường về
Hút thẫm thông gào chao động kể…
Lặng lẽ ly đồi ngỡ giấc mê
Âm thầm biệt phố ngờ mưa bể…
Lòng đau quặn thắt nghĩ muôn bề
Ảm đạm giăng đời giông gió kệ
*
Kệ phũ phàng trời bão cuốn vây
Đèo hoang thúc thủ hận dâng đầy
Niềm đau giấu chặt miền mê thẳm
Nỗi uất chôn vùi chốn dại ngây
Cuộc thế trêu đùa thôi phải vậy
Thời cơ bỡn cợt cũng cam vầy
Rừng thiêng nước độc giam cầm bước
Núi ngập sương mù phủ tối mây
*
Mây trời nhạn lướt tìm tri kỷ
Lướt biển chim bằng nuôi nguyện ý
Xóm nhỏ đau lòng thổn thức đi
Quê nghèo xót dạ trầm tư nghĩ
Trùng dương cách biệt lỡ xuân thì
Điệp núi chia lìa tan rối chỉ
Vụt thoảng phai mờ bóng mã phi
Sương mù phủ tóc đời vô vị…
*
Vị chát nồng cay đã thấm mềm
Say tàn tỉnh giấc giữa màn đêm
Mong về xóm cũ hoa vờn cửa
Mộng đến nhà xưa nắng trải thềm
Bỏ kiếp phiêu bồng mơ bão lặng
Buông đời lãng bạt ước mây êm
Bên đồi lũ lính già ôn chuyện…
Chén rượu cho tình hứng khởi thêm
Cư-Nguyễn

THI HỮU ĐẾN THĂM


MÁI cỏ bên triền suối lượn qua
Mây trôi tản mạn liễu vương xòa
Non bừng nắng sớm mừng mưa tạnh
Núi lịm sương chiều đón nguyệt sa
Lũ vạc bay về thông thả dáng
Đàn cò đứng lặng đắm say hoa
Đường quang lối tỏ chờ mong bạn…
Đúng hẹn mời thi hữu viếng nhà
Cư-Nguyễn

VỌNG VU LAN



CÒN gì phụ mẫu để hầu chia
TẠI nẻo phong trần cát bụi kia
THẾ tục phù vân dường ảnh chớp
THÂN phàm bọt bể giống làn tia
TÂM lành giữ thiện an nhàn đó
YÊN dạ gìn nhân thoải mái kìa
ỔN quốc tề gia trung hiếu vậy
ĐÃ QUA ĐỜI ÁC ĐẠO XA LÌA
Cư-Nguyễn

BIỆT KINH THÀNH


Đời trai chiến loạn biệt kinh thành
Rũ bỏ chiêu mời giọng yến oanh
Nhạc trỗi mơ hồ say mộng ái
Đàn reo huyễn ảo lụy duyên lành
Mềm môi rượu đắng đời cô lữ
Đỏ mắt men cay kiếp độc hành
Chạnh nhớ quê hương mù mịt ảnh…
Phiêu bồng đất lạ tủi ngày xanh
Cư-Nguyễn.

GIỌT MƯA THU


Rả rích mưa chiều đọng ướt song
Chờ ai khắc khoải lệ hoen dòng
Thu tàn lặng lẽ chờ vô vọng
Hạ dứt âm thầm dõi ước mong
Kẻ mãi phiêu bồng mê lụy sóng
Người đang quạnh quẽ tái tê lòng
Quê nhà vắng vẻ sầu đơn bóng
Héo rũ xuân thì buốt lạnh Đông
Cư-Nguyễn

MÀN SƯƠNG LẠNH LẼO....


Màn sương lạnh lẽo trắng khung trời
Rặng liễu ven hồ gió lả lơi
Vọng tiếng Thu buồn khe khẽ gởi...
Người xưa mải miết ngược xuôi đời

Còn mơ phố cũ mây nhòa khói?
Chắc nẻo kinh thành mãi dạo chơi
Có thoảng mong về không bạn hỡi...
Màn sương lạnh lẽo trắng khung trời
Cư- Nguyễn