F tháng 6 2013 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Lời thơ. ĐÓ LÀ EM

Anh ra đi nhưng lòng để cho ai,
Phút giây đó buồn lòng chẳng nói ai,
Nhìn nét mặt ai biết Anh buồn ai,
Anh không biết mình buồn do tại ai,
Buồn cho Anh hay cái buồn cho Em,
Thật tâm lòng Anh buồn vì xa Em,
Có ai biết cái buồn vì vắng Em,
Chỉ duy nhất cây cầu biết, đó là Em…

         Phan Thiết, Ngày 29.6.2013
               NGUYENTIENDAO

   @ Tình yêu là một khoảnh khắc kéo dài mãi mãi…
                    Julie  Willey

THƯ HỘC BÀN

          A Lô! Nhạn hả - Mai về nhà - Bố có cái này cho con.
          Nhận từ tay Bố chiếc bóp đựng bút thời còn đi học, chiếc viết máy Pilot, những lá thư hộc bàn đã ngã màu thời gian. Lòng bồi hồi nhớ lại...
         Chiều đi học về, ăn cơm xong, bước vào góc học tập. Ngăn trong, ngăn ngoài, dốc ngược cả chiếc cặp. Ô hay! Đâu rồi cây viết máy Pilot có khắc tên, quà Bố cho ngày tốt nghiệp cấp 2 lại bỏ quên trong hộc bàn ở lớp. Mất là chắc chắn rồi. Quà kỷ niệm của Bố. Ân hận ghê… Buồn quá, cả một ngày chủ nhật đến sáng thứ hai.
          Chiều đi học với bước chân nhẹ hẩng... Đẩy cặp vào hộc bàn vương vướng cái gì? A! Cây viết bỏ quên đã được cất gọn đẹp trong chiếc hộp xinh xắn với lá thư nhỏ làm quen. Bắt đầu thư hộc bàn từ đó…
          Anh học hơn hai lớp, là năm cuối anh còn học ở trường, anh viết kể về gia đình, dự tính tương lai ... Qua những lời thơ góp nhặt, biết anh ở quê, mẹ chỉ có mình anh. Đến trường phải đi tám chín cây số.
          Qua hộc bàn, anh giải dùm bài toán khó, hướng dẫn góp ý bài tập văn, quả xoài, trái ổi, khế, mận…
          Anh có biết mặt mình không? Riêng mình chẳng bận tâm anh mắt mũi thế nào, luôn né tránh mỗi lần anh hẹn gặp. Mình vô tư cảm nhận ở anh tình thương của đứa em gái nhỏ. Anh viết:
          Còn hơn tháng nữa hè rồi, anh phải xa trường, xa hộp thư hộc bàn rồi, sao không chịu cho anh một lần gặp...
          Một tuần, hai tuần chẳng nhận được thư nào từ hộc bàn, chắc anh giận vì lời hứa lèo hôm trước.
          Hè về, mình mãi lo chia tay, viết lưu bút, dã ngoại với bạn bè. Vô tâm dần quên hẳn… Sau này tình cờ gặp người bạn học lớp anh, mới biết anh ra đi đột ngột vì tai nạn giao thông trên đườngđi học về.
       Theo thời gian, cây viết không sử dụng được nữa, nhưng với mình là kỷ niệm luôn gìn giữ để nhớ về một thời vụng dại.
                               THY NHAN

100 từ . TÌNH THƯƠNG YÊU .

          Cô một Phụ Nữ đẹp duyên dáng  có phần kiêu căng với những ai nhìn ngó đến, nhưng thâm tâm vẫn tìm kiếm cho mình ½ trái tim còn lại vừa ý.
         Ngày đó gặp Anh Chàng mà Cô cho rằng đây ½ còn lại của mình nhưng không được đáp lại. Rồi khá lâu Cô và Anh Chàng yêu nhau là đôi uyên ương tuyệt, ai cũng cho là đẹp, xứng đôi vừa lứa.
        Cưới xong về ở chung Ba Mẹ, Cô liền ganh tỵ tình thương yêu “Tại sao thương Mẹ hơn thương Vợ”.
        Hôn nhân bắt đầu…

         Phan Thiết, Ngày 28.6.2013
                NGUYENTIENDAO

   @ Hôn Nhân một từ lẽ ra phải được phát âm  là Ảo Tưởng.
                                     Herbert   Sperncer

100 từ. CÓ NGƯỜI NHƯ VẬY

      Có Cô Bé dễ thương sắc sảo từ Quê lên Đô Thành lấy hàng về bán, rời khỏi nhà nhìn mọi người nguy hiểm, coi chừng, nên đầy cảnh giác. Nhìn người bán chặt chém không thật giá, luôn mở miệng cái từ “xạo” mà vẫn mua hàng về Quê bán lâu nay.
      Cuộc sống Cô Bé được người thân chỉ dạy như thế để khỏi thua lỗ, Cô Bé nhìn mọi người đều xấu, không có người tốt. Có nghĩa Cô Bé là người tốt.
      Tại sao cuộc sống lại có Con Người như vậy, Tôi mới bắt gặp.

        Phan Thiết, Ngày 27.6.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Cuộc sống luôn nghĩ người khác xấu là tự đào thải mình.
                       “Quên”

100 từ. QUÊ HƯƠNG NẾU AI...

     Mới xa lũy tre xanh của Tôi 7 ngày sao nhớ quá, nhớ những gì đã nhớ, nếu năm đó Tôi rời Quê Hương thì không biết nay ra sao, biết ra sao ngày sau? Ông Trời thấy điều này ở Tôi, nên cho hưởng chùm khế ngọt.
     Cảm giác 7 ngày xa Quê Hương nhớ nhung, Tôi sực nhớ từng người Bạn xa xứ bao năm, đã chịu những cảm giác trên, Tôi cho rằng những người Bạn ấy can đảm phải chịu mọi thử thách, 2 bàn tay trắng, không một người thân cùng ngôn ngữ bất đồng.

       Phan Thiết,  Ngày 27.6.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Quê Hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nỗi thành người...
                 Đỗ Trung Quân

Cánh Quạt

Bạn tặng tôi ngọn gió Thăng Long,
Có cánh phượng bay... mặt trời hồng.
Có những nụ hoa... hương lồng lộng
Có khoảng xanh xanh giữa thinh không.
Tôi xòe cánh quạt, đuổi oi nồng,
Gió trời sao bằng gió mênh mông
Thắm tình bằng hữu trong cánh quạt
Đậm đà tình nghĩa... Bạn biết không?

(Cám ơn Đạo)

NGÀY TÌNH LÊN NGÔI

Sáng sớm mai thức giấc,
Nàng bên anh dịu dàng
Tình mới như giọt mật...
Trái tim dừng đi hoang.
Này là lòng say đắm,
Men yêu ngập tràn lòng
Này vợ hiền đằm thắm
Hạnh phúc anh hoài mong.
Cùng sóng bước bên anh,
Hết đoạn đường Chi nhé!
Hãy tựa vào vai anh...
Nghe lời anh nhỏ nhẹ:
Ngày anh về quê hương
Ta tạo dựng thiên đường
Tình nồng dâng muôn hướng...
Lên ngôi....tình hoài thương
Rồi  trở lại chốn nao...
Tình nhớ sẽ dâng trào...
Mong nhau ngày hội ngộ..
Mong thỏa niềm... khát khao...

(Chúc TRUNG NGUYỄN và VÕ CHI  hạnh phúc trọn đời)

ANH CỨ ĐI

Ngày Anh đi Em buồn lắm
Vắng Anh rồi trời cũng nhớ khóc buồn theo
Nước vẫn chảy xuôi dòng - nước đục nước trong
Thủy triều lên xuống theo từng ngày nhung nhớ
Em ngày đêm âm thầm lặng lẽ
Đón đưa qua lại những thăng trầm
Cuộc sống bôn ba - dòng đời nghiêng ngã
Em vẫn gánh gồng - quên mất nỗi nhớ Anh
Nếu chờ đợi thì lúc nào Em cũng đợi
Anh cứ đi thoải mái - hãy quay về
Em vẫn đứng đây - muôn đời bền vững
Anh hãy yên lòng - đừng vướng bận gì Em
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

Trăng

Hàn kia rao bán trăng vàng
Thôi em đừng khóc mộng tàn ngày xuân
Đàn treo nhện bám dây long
Tay mềm rũ rượi lạc lòng phím tơ
Tình yêu thật đẹp ban sơ
Lầu Ông Hoàng đó khi chờ trăng lên
Mộng vàng thêu dệt sao quên
Uyên ương quấn quýt kề bên chưa rời
Suối đàn trổi nhạc chơi vơi
Trăng vàng lay động rụng rơi xuống hồ !

NTH

26-6-2013

100 từ. MỘT THOÁNG BAY MẤT

     Đang đọc trang Blog, Tôi rung cảm do đọc những vần thơ của những con người có tâm hồn thả lỏng, tự cảm giác bay bổng theo những lời thơ ẩn hiện ai đó xa xăm đang trở lại. Bỗng:
      - Anh ơi!
   Giọng người trăm năm gọi nên thoáng lãng mạn, thả hồn  bay mất, mà lâu lắm Tôi mới có lại cảm giác này, cùng lúc văng vẳng lời hát “Như xa xôi nay quay về gần gũi... ”
       Tôi cau có, “Tại sao không để Anh yên tĩnh”, bực bội bỏ máy đứng lên trong nỗi niềm mất mát.

      Phan Thiết, Ngày 26.6.2013
           NGUYENTIENDAO

   @ Đi tìm mua cái cảm giác mà Tôi cảm nhận, chắc chắn không bao giờ có.


                       TS

ĐI XA

Bạn đi xa nên vắng,
Phố quen những con đường.
Bữa cơm chiều tận hưởng,
Mưa bên sông mờ giăng..
Bạn đi xa nên nhớ,
Sóng vỗ bờ tung tăng.
Sớm mai cùng sóng bước
Hương vị quê tình cờ..
Bạn đi xa nên thấy,
Nẻo về trên bóng mây,
Xốn xang từng trang giấy,
Đang mong bạn mỗi ngày.
Bạn đi xa nên biết,
Trong tim nỗi nhớ nhung,
Bạn cách xa vạn dặm.
Đêm nối đêm mịt  mùng..
Bạn đi xa nên nghĩ:
Trông lên tầng nhà cao.
Trông xuống đời bẩn chật
Chỉ lòng ta đôi khi..........


100 từ. NHỚ EM !

       Nhớ về Em với bao ngày xa cách.
       Lâu nay Em đã cho Anh những tia nắng sáng hằng ngày, cho Anh dòng nước long lanh ánh đèn về đêm. Em đứng đó luôn cười chào đón Anh. Thế làm sao không nhớ những ngày xa Em. Anh biết, Anh đi Em vẫn đợi vẫn chờ mà không biết ngày Anh về.
      Anh về, mong mau sáng để có Em, rồi gặp trong nỗi nhớ bao ngày, còn Em trơ trơ sừng sững 3 cây cầu bắt ngang dòng sông Cà Ty nhìn Anh như nói:
      - Em mãi chờ Anh!

       Phan Thiết, Ngày 26.6.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Không gì đẹp bằng dòng sông bắt ngang 3 cây cầu Quê Hương Tôi.
                         TS

100 từ. NHỚ !

       Xa xứ Phan chỉ 7 ngày mà sao nhớ quá!
          - Nhớ từng người Bạn trang Blog mà ngày nào cũng mở để gặp trong văn thơ.
          -    Nhớ từng ly café sáng tại Quán Cóc bên đường rẻ tiền nhất Thế Giới.
          -   Nhớ những buổi sáng đi lòng vòng 3 cây cầu xứ Phan rồi nhìn Trường Xưa, bóng cũ ai đó ẩn hiện.
          - Nhớ những người Bạn nay đã là Ông Bà nhưng nụ cười vẫn trẻ thơ.
      Không hiểu sao tuổi này có lúc quay về quá khứ, hình ảnh đẹp rồi tự cười một mình ngây ngô.
 Nhớ!  

       Phan Thiết, Ngày 26.6.2013
             NGUYENTIENDAO
   
   @ Tình Bạn lâu dài giống như hũ rượu càng lâu năm càng ngọt.
                      Cicero

GỬI NGƯỜI EM GÁI

TƯƠNG LAI  còn nắng gió miên man,
HIỆN TẠI hoàng hôn nhuộm sắc vàng...
QUÁ KHỨ lang thang mờ bóng nhạn
Trăng tàn..liễu rũ..mộng tình tan.......

Này người em sầu mộng của anh ơi!
Đêm lắng tiếng lòng ...dạ tả tơi..
Mây mờ giăng khuất  đâu còn thấy
Liễu hẹn vườn ai ngọn héo gầy?

Mộng vỡ còn đâu khúc sum vầy?
Giận màu trăng cũ? trách bóng mây?
Đời luôn là huyễn..tình vẫn vậy..
Sum hợp chưa tròn đã chia tay...

Thôi thì ta chỉ biết hôm nay,
Mặc gió mặc mưa...mặc đắng cay.
Bỏ ngày quên tháng năm sầu nhớ,
Bỏ lại vầng trăng...thuờ nồng say....

NỐT NHẠC BUỒN

Có biết chăng - những chiều vàng nhạt nắng
Con đường trãi dài thưa thớt bước chân
Và hàng cây đứng ở vệ đường
Đang lặng lẽ nghe lời ru của gió
- Ai có biết trước hiên ngôi nhà nhỏ
Bóng dáng buồn sợi tóc rũ bờ vai
Với cây đàn muôn điệu - khoan thai
Những nốt nhạc chơi vơi
Mây dừng chân thổn thức
- Ai có biết mười ngón tay dài ngắn
Ấn phím đàn - nhẹ lướt những đường tơ
Nâng tiếng hát gởi theo niềm thương nhớ
Cuộc tình tàn - chỉ còn lại chiều hoang
Tình tan vỡ hay là tình muôn thưở
Héo hắt nỗi lòng - Nắng đã tắt bên song
- Có biết chăng - Hoàng hôn đà buông xuống
Con đường vắng dài, chập choạng bóng hàng cây
Và màn đêm tràn về phủ lối
Trên cây đàn - Một nốt nhạc chơi vơi...
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

NÀNG THƠ

         - Ghe mới vào con biếu cô con cá.
         - Chà! con cá này tươi quá. Chắc hơn ký đây.
        Cám ơn con nha.
        Vợ tôi cầm con cá và cây dao lớn ra sau bếp.
        - Bập... bập... bập...
       Tự nhiên thấy bóng nàng đi thật nhanh qua tôi. Rồi
vội vã lên cầu thang. Tôi giật mình sãi chân đi theo
       - Sao vậy em?
       Nàng chẳng thèm trả lời, tôi lo quá. Lên đến nơi thấy
 nàng lom khom cúi trên bàn, tôi vừa hỏi vừa bước tới
       - Có sao không em?... và tôi ngạc nhiên...
       Trên bàn là mảnh giấy, tay thì cầm viết.
       - Em làm bài thơ có câu. Hạt sương lóng lánh thì sai vần
Em suy nghĩ mãi không tìm ra từ nào thích hợp. Đang làm
cá thấy mắt cá long lanh, mừng quá lên viết cho kịp chứ
không thì quên.
        - Trời đất! Vợ tôi - nàng thơ...

NGUYEN THI NGOC XUAN

Chia Cùng

        PHỎNG  VẤN

       Tôi được báo ngày mai đi làm sớm hơn mọi ngày thay vì thong thả không phải đúng giờ, để làm việc phỏng vấn nhận người cho công ty. Sáng hôm đó khi đến công ty xe thật nhiều người thật đông Tôi vào cổng bằng thẻ điện tử của hãng đến phòng lẹ hơn liền hứng ly cà phê bước vào bàn riêng ngồi xuống, vừa hớp cà phê nhìn xuống bàn có tờ giấy để sẵn danh sách tuyển nhân viên, công ty cần 5 kỷ sư, 10 thợ bậc cao có trình độ... đã từng làm... Tôi uống hết ly cà phê mau hơn mọi ngày ra phòng để đến phòng tuyển nhân viên ngồi cùng 2 người tuyển. Lần lượt tên từng người được gọi vào, ngày đó Tôi chọn một thanh niên gốc Vietnam có phong cách đi đứng ăn nói thật giống Tôi ngày xưa khi đi xin việc nên những tháng năm khốn khổ ấy quay lại trong Tôi.    
       Ngày Tôi đến xứ này tháng ngày qua thật lẹ trong cái khổ xứ người vừa đi học vừa đi làm ngôn ngữ chưa bắt kịp nên khó, vì vậy xin việc chân tay khá dễ do có sức khỏe, mà thật hay những năm mới qua sức khỏe thật tốt, không biết tí gì là bệnh nên làm và làm, sau này mới biết khi mới đến đây sức đề kháng trong con người tôi thật mạnh nên không bị bệnh, ở lâu dần quen dần  đề kháng ít đi dễ đau bệnh như dân bản xứ. Việc làm chân tay over time giờ làm thêm có sức khỏe là làm như bỏ báo, chạy bàn, cắt cỏ, dọn vệ sinh xe bus, lau chùi kính, phụ làm nhà phòng gỗ, lắp ráp vài linh kiện điện tử dễ... nhờ cố gắng Tôi làm để có tiền học và cho người thân, do ai cũng nói Tôi ở nước ngoài có tiền bạc nhiều, vừa học vừa làm thật khó nhưng phải cố, rồi ngày tốt nghiệp đến, cái ngày khó quên trong đời, ngày thật vui mà chung quanh Tôi là những người thân gia đình của những người bạn học, còn tôi along chỉ 1 mình, nhưng Tôi cũng cố vui để qua đi, lấy niềm vui người bạn làm niềm vui mình.

       Sáng hôm sau thức dậy muộn hơn mọi ngày, cầm văn bằng tốt nghiệp thật vui, nhưng không lý lại mãi xem, đứng dậy mở Computer nơi nào cần người và cần văn bằng này. Tôi gạch đít các công ty rồi gọi điện thoại, 3 công ty hẹn vào các buổi sáng phỏng vấn cần những giấy tờ này nên chuẩn bị.

       Ngày đầu tiên Tôi đi phỏng vấn để làm việc cái đầu nên thật lo, chứ lâu nay làm việc toàn chân tay. Tôi phải chờ chực phỏng vấn, công ty cần 5 người mà người đang xin việc 60 nên đâu dễ, Tôi không được lần đầu, mấy ngày sau nơi công ty khác Tôi cũng không thể được nhận, về đến nhà thật buồn lòng nằm lên xuống, nghĩ đến ngày mai phải được, phải vượt qua nên Tôi tự tạo cho mình những nét ăn mặc đi đứng, nói thật nhẹ nhưng tự tin cứng cỏi và hứa một câu, tao làm được tất cả những việc gì nếu mày nhận tao mà chính câu nói này tôi được nhận sau này mới biết, tôi được nhận với giá lương năm không tồi lắm...

      Hôm nay tôi lại là người ngồi cái ghế phỏng vấn nhận người làm cho công ty, qua mau quá thấm thoát mà tôi đã gần 60 tuổi, cái tuổi nhớ dĩ vãng lắm nhớ cái nơi sinh ra, nhớ cái nơi ở khi chớm lớn, nhớ cái nơi ra đi và nhớ tất cả chữ S của tôi.

      Gởi những chữ này không hiểu có bao đồng cảm cùng tôi vì nơi đây nơi ở có ai thấu hiểu. Hẹn gặp sau. Tran Nguyen 

Nước Non Vào Hạ (9)



       Đi học đủ ba mùa thu đông xuân mới được nghỉ. Mùa hạ có cây phượng vĩ trổ bông đỏ sân trường, nghe tiếng ve du dương giữa nắng trưa khác lạ. Bãi trường ơ, còn mấy ngày cuối ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ lớp thấy lòng nao nao, như muốn thoát ra theo mây bay bàng bạc trên trời. Một thoáng buồn… tạm chia tay bè bạn… chuyền tay nhau ghi trang nhật ký… man mác buồn… tự an ủi có lâu lắc gì đâu… hết ba tháng hè sẽ gặp lại nhau thôi…!
       Cùng những ngày hạ, chúng ta xem hai video clip Họp mặt Học sinh Chính Tâm lần 16 và  Sinh nhật Trang web hocsinhchinhtam.blogspot.com lần 2 thật ý nghĩa, được thấy được nghe tiếng nói tiếng hát cười đùa của bạn học mình ngày xưa không còn gì vui thỏa mãn hơn. Coi cảnh quay thành phố quê hương Phan-Thiết với ngôi trường cũ, công viên lầu nước, bên những con đường thân quen nhiều kỷ niệm lòng bồi hồi làm sao, khó tả. Thêm một cảnh mới xuất hiện, một bùng binh ôm nhiều ngã đường thật đẹp trong lòng thành phố mở về hướng đông ra biển, phố xá rộng thênh thang tân kỳ lạ mắt hiện đại.
       Khu đô thị mới của thành phố Phan-Thiết ngày nay không khác những thành phố văn minh ở các nước, sạch sẽ nhiều cây xanh bóng mát không khí trong lành. Phan-Thiết, thành phố du lịch nghỉ dưỡng phục hồi sức khỏe, tái tạo năng lượng với thực phẩm đặc sản dồi dào. Phan-Thiết thu hút được nhiều du khách trong và ngoài nước đến nghỉ hè tắm biển. Chúng ta đã có mười sáu mùa hạ bên nhau tràn đầy yêu thương hạnh phúc tại nơi nầy.  Phan-Thiết  êm đềm như bài hát “Hạ vàng biển xanh”, một thiên đường hạ giới. Phan-Thiết nơi tôi cùng các bạn thường đi về nhiều lần trong năm mà vẫn thích.
      Có một điều thật sự vui mừng sau ngày họp lớp họp blog, được đọc nhiều bài vở rất hay. Viết về chuyện riêng tư tình cảm, chuyện vượt khó ở xứ người, chuyện thời học sinh của bè bạn rất chân thật không giấu giếm. Bất ngờ với những cây bút mới thật nhiều tài năng có cả văn lẫn thơ ca như Nguyễn-Thị-Ngọc-Xuân, Nguyen Tran, và tôi mới được biết thêm Thy Nhan, tác giả của hai bài thơ là một cựu học sinh trường Phan-bội-Châu, học chung trường với Lê Lành và Mỹ Lệ đều là cây viết sắc bén của blog.
       Bài vở trên blog hocsinhchinhtam trong tháng 5 tăng gần gấp rưởi với số người truy cấp tăng gần gấp đôi. Một kết quả thật tốt, nội dung chất lượng đủ sức cuốn hút được nhiều độc giả. Mỗi buổi tối qua blog các bạn ở xa đọc được những gì bạn mình viết, cũng thấy ấm lòng thanh thản trước khi vào giấc ngủ an lành.  
      Mùa hạ này để bạn Mai văn Lành dắt vợ con về thăm quê hương, xem hình và clip họp mặt tại Vườn Lim thấy có nhiều tốt lành. Mai văn Lành mới cưới được cô vợ trẻ đẹp Hồng, em gái chị Trần Lành và Thuần; và Lê Lành chủ vườn thanh long. Không dễ gì được ba người tên Lành hội ngộ cùng một lúc trong ngày vui. Nghe Lành hát, tôi biết bạn rất hạnh phúc bên vợ và đứa con trai xinh xắn của mình. Chỉ có sự đồng cảm giữa bè bạn cùng lớp mới xây dựng được một mối tình đẹp như thế.
      Và lại thêm một mùa hạ góp nắng ấm nồng nàng rực lửa yêu thương.

NTH
23-6-2013


MỘT CHIỀU MƯA

Mưa rì rào con mưa chiều nặng hạt,
Bọn chúng mình bốn đứa vượt dưới mưa.
Dù đường xa, rất nhiều việc bộn bừa,
Vẫn hẹn đến... cảm thương sao dào dạt...

Đến trạm đầu... ghé vào cùng ăn lạt,
Cùng xuýt xoa... rau cải thế mà ngon.
Gỏi gà chay, giò chả thiệt là giòn...
Ta bên bạn... còn có gì hơn thế!

Mặc mưa to, thôi mình đi luôn thể,
Bạn mình chờ nóng ruột... dạ ủ ê
Đến hát ca... tám chuyện đã quên về,
Vợ bạn nhắc: đường còn xa... xa lắm...

Tình yêu ơi! lời nhạc làm say đắm
Em đừng về... vì đường quá xa xôi.
Thuở học trò, tiếng nhạc ngập bờ môi,
Thương  nhớ lắm, làm sao mà quên được...

CÔ BẠN CỦA TÔI

Có một cô nàng.
Thật rất đáng yêu.
Tất bật trăm chiều
Trong ngoài lo đủ..
Gió mưa vần vũ
Che chắn lon ton
Sắc vóc hao mòn
Quên ăn bỏ ngủ
Nàng không dễ dụ
Cứng cõi,thẳng thừng
Chua ngọt đã từng
Đề cao trong sạch
Bạn tôi minh bạch
Vì lẽ tự nhiên
Đâu đấy tỏ tường
Thật như bản chất
Bạn tôi với lớp
Đáng mặt chị hai
Xây dựng lâu dài
Như người cầm chịch
Nói năng chắc nịch
Ý tứ phân minh
Tiêu tốn phần mình
Tai nghe mắt thấy
Bạn tôi bởi vậy 
Nhiều kẻ mến yêu
Thôi kể chi nhiều..
Tôi xin chấm hết
Nhưng mà đoạn kết..
Có hậu dễ thương..
Lúc nào khai chương
Thì tôi kể tiếp
Hôm nay có dịp
Ăn lẩu quá ngon.
Trưa vắng cháu con
Tui thì lên blog........

HƯƠNG VỊ

Bọn mình thưởng thức vị thân thương,
Trời mưa phố gió ,ướt con đường.
Bếp hồng rực đỏ...hương vị quyện.
Món bánh xèo đặc sản quê hương...
 Bột giòn, tôm ngọt, vị nồng cay,
Đã bao lần bọn ta hẹn quán này..
Thiếu vạn thọ không giảm hương vị đậm,
Mưa ngập đường,,ta ngắm phố trầm ngâm.
Rồi nhắc nhau ngày tuổi nhỏ xa xăm,
Mình ngắm thằng con bạn nhủ thầm:
"Nó giống bạn, giống như nguyên bản"
Nụ hoa đời...lãng mạn đến miên man....

ANH SẼ VỀ THĂM

MAI anh về thăm lại đất Phan,
VĂN chương Hàn sĩ những thi đàn.
LÀNH trong gió mới ngày em đến,
TRẦN tình lời tha thiết mông mênh ...
THỊ thành màu phượng ngập sắc tươi
THU hẹn ngày sang rộn tiếng cười.
HỒNG mang nắng ấm cùng lan tỏa.
MAI  rộn ràng..nỗi nhớ giao thoa....
ANH sẽ cùng nàng thăm khắp nơi.
VIỆT nam đất nước đẹp muôn đời -
Rạng rỡ tình người trong câu hát
Ngời sáng giọng đàn nhịp thảnh thơi
Hạnh nguyện muôn đời nghĩa đầy vơi,
Phúc lành Thiên chúa ngất cao vời,
Yêu quê ta thiết tha tìm đến
Thương sẽ còn đầy .. bên biển khơi... 

Hát cùng bạn Mai Văn Lành

Gặp bạn Mai Văn Lành

Một số hình ảnh gặp bạn Mai Văn Lành tại Vườn Lim - Khu du lịch Tà Cú
Hàm Thuận Nam ngày 18/6/2013

CHÚC MỪNG BẠN LÀNH HỒNG

Hôm qua mình gặp nhau,
Hạnh phúc bạn ước ao.
Giờ đã thành sự thật,
Tình yêu dâng cung bậc.
Bên vợ trẻ ngoan hiền
Bên con trai  xinh xắn.
Qua bao mùa xa vắng,
Tình mặn mà đơm hoa.
Trời Việt nam yên hòa,
Đất Nauy đằm ấm.
Tình duyên thêm say đắm,
Chúc bạn trọn niềm thương.
Hãy tin tưởng thiên đường,
Bàn tay ta tạo dựng,
Tình yêu càng bền vững.
Lòng khắng khít thủy chung.
Xin chúc bạn vẫy vùng,
Bơi hoài trong hạnh phúc.
Thêm Misa tiếp tục
Lần sau về thăm nhà....
Cả gia đình hòa ca....ha ha ha



Chia Cùng

       NGÀY  BUỒN

      Tôi cũng vừa đi học vừa đi làm để có nhiều tiền phải làm nhiều việc mà những người thân tôi tại Vietnam tưởng lầm, nơi đây nhiều tiền lắm do nhìn màu da thấy ai cũng trắng hồng, nhưng không nơi đây luôn chạy tìm việc nào tiền giờ cao hơn thì  làm.
       Tôi nhớ ngày ấy cái ngày không may mắn đến, trước đêm đó trời tuyết rơi nhiều thật lạ nên lạnh đến nhanh không như những năm trước, nếu trời thế này thì sẽ nằm trùm trên nệm coi bài mãi đến khi đói mới tìm ăn nhưng không thể vì sáng nay có việc làm hơi xa mà phải đi nếu vắng thì coi chừng chủ cho thôi việc, nơi này lại lương cao nhất trong bao ngày biết đi làm, mọi cách ngồi dậy cố hết sức phải dậy, vệ sinh xong chạy ra xe, trời thật lạnh tuyết bao phủ cả xe không thể vào xe, nên cố mở cho máy nổ để tuyết tan rồi chạy vào nhà chờ tan. Dễ như thế nhưng thật sự tôi cũng cố gắng chịu lạnh run để mở máy xe, rồi cũng xong sau 20 phút xe chạy nhưng ngoài đường tuyết phủ đầy làm tôi không thể đến nơi làm như giờ đã định, đây là lần 2 tôi phải mất việc mà không một tiếng to lớn nào đành đến nhận tiền ra về, thật buồn vì không biết lấy tiền đâu mà gởi cho thằng em trai họ 200 us như đã hứa tháng nay, lại tuần trước có thiệp cưới người bạn tại Vietnam gởi qua nên cũng có ý cố làm để gởi người bạn 100 us nhưng giờ thì khó thật, lái xe về phòng nghỉ và coi bài học sắp đến, bước vào cổng bà chủ nhà gọi có lá thư Vietnam gởi qua, thường tôi nhận thư Vietnam vui mà buồn vì phần trăm nhiều lá thư cần tiền mà ở đây tôi đâu có nhiều tiền như sáng nay bị mất việc đang thất nghiệp, thường thường tôi nhận thư đều để vào thứ bảy mới mở thư coi, vì thường đọc xong thư là buồn khó học khó làm việc trong tuần nên để ngày thứ bảy nghỉ học mà đọc, hôm nay tôi thất nghiệp không việc làm mở thư coi, như suy nghĩ trước khi mở thư bao lần,  nhưng không thư đọc hôm nay thật nặng nề hơn những lá thư mọi lần, cha tôi chết đang cần số tiền nhiều để xây mồ mả khang trang nội dung thư có bao nhiêu đó, tôi biết khi lá thư tôi đọc thì ở quê mồ mả đã xong nhưng đang ch. Còn tôi thì không thể nào về đốt nhang cho cha được, đành bất hiếu, tôi buồn vì mất việc làm lại cộng thêm cái buồn mất cha, nằm cố nghỉ ngơi nhưng không nghỉ được đứng dậy, quyết định đi xin việc làm khác.
          Gởi những lời cho ngày của cha, hẹn gặp sau. Tran Nguyen

CON XIN LỖI

Mẹ  mất  lâu  rồi  phải  không  Cha  ?
Các  con  mỗi  đứa  ở  mỗi  nhà  
Có  đứa  theo  chồng  xa  vời  vợi  
Thân  già  thui  thủi  tháng  ngày  qua 
Thương  Cha  con  trẻ  quá  xót  xa  
Ấm  lạnh  một  thân  lúc  tuổi  già  
Cơm  Niêu , nước  lọ  ai  giúp  đỡ  ? 
Nhà  vắng  một  mình  Cha  vô  ra  
Hôm  rồi  rãnh  việc  về  thăm  Cha  
Vừa  bước  chân  vô  trước  hiên  nhà  
Bóng  Cha  lọ  mọ  bên  khung  cửa  
Đơm  lại  chiếc  khuy  áo  nhạt  nhòa  
Lòng  con  tràn  ngập  nỗi  xót  đau  
Lỗi  con  bất  hiếu  tận  Trời  cao  
Mãi  lo  vun  vén  niềm  hạnh  phúc  
Bỏ  mặc  Cha  già  với  tương  rau  !

                       Cảm  tác  theo  tâm  sự  của   bạn  H....

NƯỚC CHẢY XUÔI DÒNG

Ngày Mẹ sinh con - Mẹ nhớ
Ba ở xa Mẹ vất vả trăm chiều
Hai tháng sau Mẹ bồng con - đoàn tụ
Đất Phan Thiết này - đón nhận gót chân con
Sống trong vòng tay yêu thương của Mẹ
Ba cưng chìu giúp con hoc hằng đêm
Con thường nói - lớn lên làm Bác sĩ
Trị bịnh cho Ba cho Mẹ lúc cần
Thời gian trôi êm đềm - mười lăm tuổi
Trăng chưa kịp tròn - trăng khuyế t- con mất Ba
Ba đau bịnh mang theo tài sản
Mẹ ở lại gánh gồng nuôi em nhỏ và con
Con vẫn học vẫn mang tà áo trắng
Nét thơ ngây đã vụn vỡ tự bấy giờ
Con vẫn vui nhưng vui sau các bạn
Con biết buồn - khi hát những bản tình ca
Mẹ đâu biết nỗi niềm con trẻ
Chỉ bôn ba bươn chãi với cuộc đời
Hè 75 Trường thôi không dạy nữa
Con nghĩ học rồi chẳng biết phải làm chi
Trong ký ức chông chênh không nơi bám víu
Trong cuộc đời chẳng có đươc niềm tin
Con không nói nhưng lòng con thương lắm
Nhìn Mẹ tảo tần con ước nguyện trong tâm
Cố gắng lên - xin được một việc làm
Con giúp Mẹ nuôi đàn em thơ dại
Nhưng cuộc đời cho ta nhiều ngang trái
Con lấy chồng xuất giá tòng phu
Đám giỗ Ba thay cho ngày đám cưới
Và cuộc đời trôi nỗi mãi từ đây
Cuộc sống chông chênh - đường đời khúc khuỷu
Con chống chèo - đôi lúc Mẹ đỡ nâng
Nhân thế trớ trêu - nước mắt xuôi dòng
Con khờ dại Mẹ bao dung lèo lái
Rồi cũng qua cuộc đời bẫn chật
Con vươn lên theo hiểu biết riêng mình
Nhìn các em ngày nay thành đạt
Con chạnh lòng chẳng giúp được gì em
Ngày hôm nay - các con con khôn lớn
Đã thành danh chi mỹ với cuộc đời
Con nghĩ đến - đức hy sinh của Mẹ
Nước chảy xuôi dòng mãi mãi vậy thôi
Sáng hôm nay - sinh nhật con - Mẹ nhớ
Mẹ gọi cho con... Con chẳng nói nên lời...
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

MƯA

Mưa tháng sáu , mưa vào mùa xào xạc,
Dệt cung trầm dằng dặc hạt mưa bay.
Gió vươn tay rung khẻ những hàng cây,
Chiều buồn bã chuyển màu mây xám ngắt...
Đã tạm xa những ngày hè nắng gắt,
Nhường mây mù về ngự hết không gian.
Mặt sông êm vờn nhẹ sóng mơn man,
Công viên vắng lá tả tơi mặt đất.
Bác phu xe tưa lưng ngồi ngủ gật,
Mưa âm thầm trên ghế đá rét run.
Bờ cỏ xanh nơi trú của dế giun,
Cũng chạy trốn cơn mưa phùn qua phố..
Dưới gốc cây đôi tình nhân dành dỗ,
Nghe bên đường dòng nước cuốn trôi mau..
Mưa có làm mối tình nhỏ hư hao?
Mưa có gợi nỗi buồn trên phố vắng?
Đường ướt mưa gợi một thời sâu lắng,
Đưa nhau về đường vắng một ngày mưa.....

Papa

CHÚC MỪNG

LÊ dòng họ sơn hà muôn thuở
ĐĂNG quang từ kiến tạo tộc gia
KIẾM đâu một đấng tài ba
MỪNG anh đã đến gác ngà công danh
NGÀY xưa mẹ đã sinh anh
SINH anh hiền đức ,thư sanh,hữu tình..
NHẬT hồng chói rọi bình minh
ANH là gương sáng..lớp mình noi theo

100 từ . ALO

         Điện thoại reo, nhìn số lạ và nghe một giọng nói lạ nhưng Tôi vẫn Alo, nhận những lời chân tình, lịch sự mà vẫn không biết người đầu dây bên kia điện thoại là ai, Tôi hỏi:
            -Xin lỗi Anh... là ai? Đầu dây bên kia cười ồ lên như đã nghĩ sẽ có câu hỏi này, nên nói:
            -Tao Lành!
            -Trời ơi... Mày về lúc nào?
            -Tao mới về nhưng muốn Mày gọi Tao là Anh.
        Cái từ Anh chưa bao giờ Tôi gọi Lành, lâu nay luôn Mày Tao vậy mà mới bị gọi Anh, tức không?

        Phan Thiết, Ngày 14.6.2013
              NGUYENTIENDAO 
     @ Tình Bạn đích thực là khi hai Người Bạn đi ngược hướng, nhưng vẫn sát cánh bên nhau.
                           “Quên”

Chia Cùng

          CỐ LÊN 
          Nơi đây Chính phủ khuyến khích người dân học, khi học tiểu học, trung học thì Chính phủ lo cho đi học còn học đại học thì người học phải tự lo, nếu có thì chỉ giúp phần nào do các hội nào đó bỏ ra thôi, nên đa phần qua đây rất ngại học đại học.
         Ngày mới qua trường học. Test lại tôi coi học lớp mấy, tôi test sắp lại học lớp 11 nên Chính phủ chỉ nuôi tôi ăn học 2 năm, ngoài giờ học tôi đi làm để có tiền, làm đủ nghề đủ việc miễn nghề nào việc nào nhiều tiền mà trái giờ học là oke, do vậy tôi đi suốt nhiều đêm chỉ ngủ 3 giờ đồng hồ là thường, vậy mà cũng xong.
         Giờ nhiều khi nghĩ lại thật ngán, hỏi lại sao lúc đó mình good quá, chứ giờ thì không thể. Nhớ có một lần sau giờ học tôi chạy đến cái xưởng nhỏ khoảng 200 người, xưởng lắp ráp điện tử bằng tay, ngồi vào là đưa linh kiện vô rồi đẩy ra liên tục, thao tác như cái máy thay vì máy làm, công việc chỉ thế nên khi hết giờ mỏi nhức cơ gân đôi vai. Hôm đó tôi đang ngồi làm thao tác đó, đưa vô rồi đẩy ra thì trong phòng có nhiều người nhiều tiếng nói đi lòng vòng rồi dừng lại bên tôi là ông chủ và 3 người kỹ sư châu Âu, chỉ chỏ cho ông chủ, tự dưng trong đầu tôi liền nghĩ, ngày nào đó tao sẽ như mày.  Thật vậy cái anh chàng ngày nào chỉ chỏ ấy nay lại là người thường xuyên làm việc chung với tôi ở công ty lớn, có phần trọng nể do sau này lúc vui tôi có nói biết anh từ cái ngày đó anh đứng bên tôi.
       Gởi bạn một thoáng của tôi, hẹn gặp sau. Tran Nguyen

100 từ. NHỮNG NGƯỜI BẠN

          Dung Bạn tốt sinh trong gia đình giàu, năm lớp 9 giúp 2 người Bạn nhà nghèo nhưng học giỏi, việc giúp ấy nhỏ, so với học trò là việc lớn nên 2 Bạn mang ân với Dung thật lớn. Tháng ngày trôi đi, mọi người chuyển theo gia đình sống nên không còn ai biết ai.
          Hôm qua một phụ nữ tròn trịa, hồng hào, sang trọng đến Tôi nhận ra, Dung hỏi thăm 2 người Bạn học giỏi năm xưa nay thế nào? Tôi lắc đầu “Con Thầy Chùa vẫn quét lá đa”.
          Dung hỏi liền địa chỉ.
        
          Phan Thiết, Ngày 13.6.2013
                NGUYENTIENDAO

@ Không có gì trên đời này quý giá hơn tình bạn chân chính.
                                    Julia Verost

NGÀY XƯA ĐI HỌC

Nhớ thời áo trắng thơ ngây
Nhớ thời áo trắng tung bay đến trường
Tóc thề buông xõa ngang vai
Gió đùa mái tóc - tóc ươm nắng vàng
Những ngày đi học mộng mơ
Trên con đường nhỏ thẩn thơ đến trường
Tiếng ghi ta lướt dài theo gót nhỏ
Áo lụa trắng em kiêu sa trên đường phố
Cô bé ngày nào - bỗng hóa cô tiên
Tà áo bay chạm vào tim ngây ngất
Anh ngẩn ngơ nhìn - có đúng là em?
Giấy mực tím thay lời muốn nói
Viết lời yêu trên trang giấy học trò
Kỳ lạ quá - bước chân luống cuống
Ánh mắt nhìn - Ai đó xoáy phía sau
Thoáng bâng khuâng - Ai đó có quen không?
Thôi măc kệ - nhưng đôi mắt nhìn thấy ghét
Màu phượng thắm trải đầy khắp lối
Trong nắng vàng rộn rã tiếng nhạc ve
Dưới mái trường ngàn con tim đang lưu luyến
Những bóng hình sẽ khắc mãi trong tim
Kìa - Ngoài sân đầy một màu phượng đỏ
Bạn bè từng nhóm - chia tay - hẹn gặp
Kỷ niệm - lưu bút trao tay nhau thương mến
Tiếng ve sầu gợi nhớ - Nắng như mượt mà hơn
Giờ bên đường - có còn đôi mắt ngày xưa
THY NHAN

NẺO XA

Trên nẻo đời xuôi ngược,
Bạn nghĩ gì? Tương lai
Cắt chia niềm ân ái
Chỉ còn đây dặm dài...
Thương con ngày chia biệt,
Nghĩa phu phụ đoạn lìa
Trách trời già cay nghiệt
Sao ông đành phân chia...
Thế đã rõ: tình thân,
Là bóng mây một thoáng
Là nhân nghĩa nửa vời
Là ngày thuyền dong khơi...
Bạn! này bạn tôi thương ơi!
Hãy có nhau trong đời...
Dẫu tình nhân cách biệt...
Mình vẫn cùng rong chơi?
Cùng nhắc thuở thảnh thơi
Cùng nhắc ngày đi học
Hãy quên lòng mệt nhọc
Hãy cười, bạn tôi ơi...

100 từ. XỨ HỌ XỨ TÔI

     Xứ Tôi xe chạy tán loạn khi ngã tư cúp điện, xe chạy nghiêm chỉnh khi ngã tư có Cảnh Sát. Đó là điều không ý thức tự giác trong mỗi người khi tham gia giao thông.
      Xứ Họ, vô tình Tôi thấy xe chạy đến ngã tư đèn hư, xe tự giác hàng loạt dừng, rồi từng chiếc tự ý thức nhường nhau, chiếc này qua chiếc bên dừng, lần lượt từng chiếc một qua ngã tư không đèn, không một Cảnh Sát và không ai nói ai lời nào dù công việc thật bận rộn đang chờ đón.

    Phan Thiết, Ngày 12.6.2013
         NGUYENTIENDAO

   @ Ý chí tôi luyện nhân cách.
       Baki (Thép đã Tôi thế đấy)

Thú tiêu dao

Trời mát dịu sau bao ngày nóng bức,
Cây cỏ bừng tỉnh giấc đón cơn mưa.
Mưa đầu mùa xua cái nóng giữa trưa,
Vườn xanh mướt cây đâm chồi nẩy lộc.
Sẽ không quên tháng nhà nông cực nhọc,
Mùa mưa làm tràn ngập nước xanh mương.
Dòng chảy mang về đủ loại cá lươn,
Cực hết biết mùa giăng lờ bắt cá
Móc ruột bầu hấp lá hành cá quả
Thiệt trứ danh xào sả ớt món lươn
Bánh tráng dòn xúc món tép cũng ngon
Nhiều đến nỗi cất lu chờ ăn bớt..
Món cá măng nấu khế chua dễ ợt.
Đến bây giờ bạn kể vẫn thèm ghê!
Mưa đầu mùa nhắc kỷ niệm đê mê
Đọc bài viết... bọn tui thèm rả ruột 

(theo ý bài viết Lê Lành,cám ơn bạn)

NHỚ TRƯỜNG

          Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ.
          Nhiều nét đổi thay tường mái rêu mờ...
         Trời đất! Nghe sao mà nhớ thương trường mình quá. Trường TRUNG HỌC CHÍNH TÂM.
          Tôi ở Phan thiết từ nhỏ, rời trường đã 40 năm, ở gần trường nữa chứ. Vậy mà có bao giờ vào thăm lại được trường cũ đâu. Đi qua lại trường hoài, vẫn thấy học sinh đông nhộn nhịp, vẫn thấy áo trắng nam sinh nữ sinh.Tôi dao động tâm tư. Nhớ trường mình đó!
          Trường bây giờ khang trang hơn khi xưa, trong sân trường những tán cây phủ mát.Tôi chỉ nhìn bên ngoài tổng thể ngôi trường thân yêu của mình thôi. Nhìn bên chỗ cầu thang lên lầu, nhìn sân chào cờ tôi nhớ một chuyện vui vui...
          - Chào cờ xong, các em nam vào trước, hết rồi mới đến nữ vào sau.
          Thầy nào nói tôi quên mất tiêu rồi. Hậu quả: mấy ông nam lên trước, không vào lớp mà đứng dài theo cầu thang. Đến khi nữ sinh vào. Khổ ơi là khổ! Tay cầm vạt áo dài, mắt nhìn thẳng đi lên 1..2..3..4, 1..2..3..4... Mấy ông Quỷ này, vừa mắc cở vừa quíu chân, nhiều bạn vấp cầu thang, mấy ông thì khoái chí khúc khích cười...
         - Thầy ơi! Chào cờ xong cho nữ sinh vào trước đi thầy. Mấy bạn nam chọc không đi được đâu thầy.
          Thầy Lương trả lời:
         - Có chi đâu, mấy em cứ đi lên, còn nó đứng kệ nó.
         - Không được đâu Thầy, mấy bạn đếm 1..2..3..nữa Thầy. Quíu chân làm sao đi... Thầy cười...
        Và lần sau, chào cờ xong Nữ sinh vào trước, Nam sinh vào sau.
         - Thấy chưa Thầy binh con gái hơn nha mấy Ông.
       Bây giờ tôi nói nhỏ cho các bạn nghe nha. Chính con nhỏ Ngọc Xuân méc Thầy  Lương đó các bạn giờ mới biết ha.
       Hình như mới ngày hôm qua.
       Trường vẫn còn đó vững vàng đẹp mãi
       Tiếng giảng bài, tiếng đùa giỡn của học sinh
       Tôi vẫn còn đây, miệt mài trượt dài theo cuộc sống
       Ngoảnh lại nhìn ngôi trường, nền tảng cuộc đời ta
       Có một điều mơ ước của riêng tôi
       Cùng các bạn chúng mình thăm TRƯỜNG CŨ

           NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

100 từ. CANH TÂN

          Tôi lớn lên vùng Nông Thôn thật cực khổ, Ba Mẹ phải vào rừng sâu hầm than đốn củi, gồng gánh về Thành Phố bán để sống nên Tôi được gởi nhà Nội Ngoại nơi nào rảnh.
          Bỗng phong trào trồng cây bán trái nổi lên có phần thong thả bớt cực, “Nhà nhà trồng, người người trồng”. Ba Mẹ thấy thế tích cực mượn vay vốn trồng, vài năm khá rồi trồng thêm khá thêm hơn.
          Từ đó đời Tôi lên hương, không đi học vùng Quê mà học Thành Phố có xe đưa rước. Nhưng có gì đó...

        Phan Thiết, Ngày 11.6.2013
              NGUYENTIENDAO

      @ Một người không sống được một trăm năm, thế mà Anh ta lo lắng khá đủ cho một ngàn năm.
                     Tục Ngữ Trung Quốc

MƯA ĐẦU MÙA

          Mưa về, làm khí trời dịu lại sau những ngày oi bức nóng nực, cây cỏ chợt bừng tỉnh sau giấc ngủ dài của những tháng ngày nắng chói chang. Chỉ vài trận mưa thôi đã vươn mình đâm chồi nẩy lộc xanh mướt cả khu vườn.      
          Những cơn mưa đầu mùa gợi trong tôi nhiều kỷ niệm khó quên. Ngày đó, cứ đầu mùa mưa, khi nước tràn ngập cả cánh đồng lúa rồi theo mương chảy về “lòng lươn” sau nhà để thoát ra sông suối, gia đình tôi lại có dịp đi bắt cá đồng. Chỉ cần tay lưới cước dài khoảng chục sải tay, xin của người anh làm biển ở Mũi Né bỏ đi do rách đứt, giăng qua giăng lại theo lòng lươn và một cái “dẹp”, có người còn gọi là cái “lờ” được kết bằng nan tre, một đầu như cái phểu lớn, vào được nhưng ra không được, chận giữa con mương. Cứ chiều đến, ra giăng lưới, đặt dẹp. Ban đêm, những bầy cá, từ sông suối, ngược dòng nước lên ruộng sinh sản, con thì dính lưới, con thì lọt vào dẹp. Trời vừa hửng sáng, gở lưới, những con cá trắng vảy óng ánh dính lưới quậy đành đạch, còn trong dẹp lổn ngổn đủ loại: cá lóc, cá trê, cá lăng, cá cháo và có cả lươn, con nào con nấy bóng lượn, có con to gần bằng cườm tay. Ngày nào cũng dầm nước, lội bùn thế mà vui. Nhiều bữa bắt được bốn, năm ký, ăn không hết phải nuôi trong bể nước, ăn từ từ. 
          Lươn thì làm món xào lăn xúc bánh tráng nướng, cá lóc hấp cuốn rau sống bánh tráng, cá trê chiên dòn, cá lăng, cá trắng nấu canh khế chua… Bắt cá đồng ở những cơn mưa đầu mùa vừa là thú vui, vừa làm phong phú bữa cơm gia đình. Những năm sau này cái thú kia không còn nữa vì mỗi năm cá một ít đi do người ta bắt bằng điện và có những con cá da lở loét do nhiễm thuốc trừ sâu từ đồng ruộng. 
          Bây giờ, cũng những cơn mưa đầu mùa như ngày ấy, cánh đồng lúa rì rào theo từng làn gió không còn nữa, thay vào đó, những hàng trụ thanh long sừng sững im lìm phơi mình dưới nắng mưa. Cái lòng lươn, con mương ngày nào vẫn còn đây nhưng bị thu hẹp lại để lấy đất trồng cây. Dưới ấy, vẫn còn những bầy cá thưa thớt lờ đờ lặng lẽ bơi lội theo dòng thời gian./.

Yêu Anh

Người qua đã mấy nhịp cầu
Để em ở lại chuốc sầu bấy nhiêu
Chim kêu lạc lõng ban chiều
Trông người xa tít lòng hiu hiu buồn
Phải chi đừng có hoàng hôn
Mỗi người mỗi giấc chưa tròn mộng mơ
Cuộc tình em viết nên thơ
Biết anh nơi ấy có chờ trăng lên
Buồn tênh rồi lại buồn tênh
Bờ ao liễu rũ chênh vênh tợ mành
Câm nín câm nín sao đành
Trời giông mưa đổ quách thành cũng xiêu
Yêu đương trao chuốt đã nhiều
Cảm tình sâu nặng dễ chiều nhạt phai
Chuyện mình đã rõ phải ai
Dẫu cho lưới sắt chông gai không sờn
Yêu anh yêu đến mỏi mòn
Yêu anh cho đến không còn tim yêu !

NTH
10-6-2013

CHIA CÙNG BẠN........

Hoàng hôn buông tím thẩm một góc trời,
Xao xuyến nhớ nắng trưa hè nồng cháy.
Ngập thiết tha mong bình minh thức dậy,
Lại bồn chồn tiếc nuối bóng trăng đêm.

Mộng mị cuộc đời: một tấm lưới giăng êm,
Đã vây bủa suốt thời ta tìm kiếm.
Ngõ hoang liêu nỗi niềm yêu tắt lịm,
Ngước mõi mòn khi khuất dấu chân chim..

Mắc muộn phiền nghe tiếng gió ru tim,
Có rơi hết nhọc nhằn trong mưa bụi?
Hạnh phúc đắm say? xót xa? buồn tủi?
Xoáy cuộc đời cơn luân vũ nổi trôi..

Chốt chặt nỗi buồn_  Niềm vui sẽ đến thôi,
Ta đồng cảm,giọt ưu tư"quá thật".
Ngắm chiều rơi dâng tràn trăm cung bậc,
Sóng bạt ngàn cuốn dĩ vãng trôi xa.

Ta trở về! Ta đang thật là ta,
Gột đau xót, ta khuyên tâm thuần khiết.
Sẽ xòe tay buông bỏ niềm nuối tiếc,
Trọng lời thơ, niềm da diết tận cùng.

Xin chia cùng, xin sẻ bớt mông lung,
Sẽ về đâu? khi vẫy vùng trong sóng
Sóng đẫy đưa:Ta ơi đừng tuyệt vọng,
Chiều êm trôi như giấc mộng bình thường.

Dẫu biết đời  là trăm mối tơ vương,
Chia cùng bạn nỗi niềm yêu Thánh thiện

100 từ. THUỞ ÁO TRẮNG VÀ BLOG HOCSINHCHINHTAM


     Trang Blog hocsinhchinhtam đã cho Tôi sống lại thuở Áo Trắng, gặp lại những người Bạn xa xưa, cho Tôi thật trẻ thơ vui thích ở những lần Họp Lớp và đã cho Tôi nhiều dấu ấn ở cái tuổi kém Lục Tuần này, thì có gì tuyệt vời bằng.
     Trang Blog vui hạnh phúc khi gần nhau, nhìn đọc đã ấm lòng, thế trang Blog phải là nơi tạo không gian trẻ thơ quá khứ, hồi ức những cái đẹp để nhìn nhau bằng con mắt ngày ấy, thơ ngây dễ thương... “Hãy yêu nhau như yêu lần đầu”.

         Phan Thiết, Ngày 10.6.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Thời gian biến mất từng giọt  như cây nến từ từ cháy hết.
                 Yeats

GIẤC MỘNG TRƯA HÈ

Nắng buổi trưa - hanh vàng khu vườn vắng
Gió hắt hiu ôm nhẹ chiếc võng buồn
Tiếng ve sầu rã rích mãi trên không
Xoay xoáy ký ức tân cùng dòng dĩ vãng
Đã bỏ rơi nỗi nhớ sau lưng
 Bỏ rơi một mối tình thánh thiện
Tình yêu lưng chừng - tôi khắc khoải niềm riêng
Trong nhân thế tôi quên đi phiền muộn
Tìm tới tìm lui - chưa có nửa riêng mình
Thế gian ơi! ôi rộng lớn vô cùng
Tôi đi mãi tìm hoài chẳng thấy
Những cành hoa nở - tàn và đã héo
Những cuộc tình kẻ đến người đi
Tôi ước mơ gặp tình yêu thuở ấy
Hiền dịu ánh trăng - đăm thắm nhánh hoa hồng
Chiêm bao là ảo ảnh muôn màu
Tôi choáng ngợp lung linh niềm hạnh phúc
Đã là ước mơ thì chiêm bao không thật
Giấc mộng tàn - còn lại nỗi xót xa
Nắng buổi chiều - sầu muộn thướt tha
Em thánh thiện - để đời ta vụn vỡ
NGUYỄN THI NGỌC XUÂN

100 từ. TÔI

         Cái từ Tôi trong mỗi vần thơ, câu chuyện nhỏ hay lớn, ghi lại trong cuộc sống để biết cái hay đẹp của con người hoặc ghi lại kỷ niệm nào đó đẹp mà cuộc sống ai cũng có thể bắt gặp hay bắt buộc, nên chữ Tôi không có nghĩa Tôi đã sống đủ chuyện, đã yêu tán loạn khi mỗi lần Tôi gởi bài “Câu chuyện tình yêu”, thì chắc hôm nay Tôi đã yêu 100 nhân vật số 1, xin đừng hiểu lầm Tôi thế, chắc tiêu.
      ...Em là Em,
        Anh vẫn là Anh...
                       Thơ Xuân Diệu.

       Phan Thiết, Ngày 9.6.2013
            NGUYENTIENDAO
@ Cứ luôn nghĩ Tôi là Bạn, Bạn vẫn là Tôi.
                                       TS

NHỚ BẠN

Buổi tối buồn - bật lên nhìn trang blog
Đây tấm hình lầu nước ở vườn bông
Thuở ấy gặp nhau trăng mười sáu
Dung dăng dung dẻ khắp nẻo đường
Ngày ấy chúng mình ngây thơ quá
Trốn học xem xine - cùng nhau ăn yaua gặp gỡ
Nhặt được thư hộc bàn - ba bốn đứa đọc chung
Lê Thị Nhu - ngày xưa lò ấp vịt
Kéo đến nhà ăn hột vịt đã luôn
Tạ Thị Kim Liên - ngồi ở bên mình
Trong lớp học bạn hiền và đôi răng khểnh
Bạn ở đâu lâu quá chẳng gặp nhau
Nhớ Hè năm cuối mình và Liên đến Lớp
Trường vắng hoe lác đác vài học sinh

Hai đứa buồn ra lan can đứng ngắm
Tán Phượng hồng đỏ rực cả khoảng sân
Hai đứa về mỗi đứa mỗi nơi
Rồi từ đó - xa nhau mãi mãi
Những nỗi nhớ xoáy vào tâm trí
Ta tiếc một thời - áo trắng - ngẩn ngơ.

Nguyễn Thị Ngọc Xuân