F tháng 10 2018 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


CÓ MỘT CHIỀU


Ru bờ khúc thiên thu
Biển ngàn năm vẫn thế
Nụ cười em vẫn vậy
Ánh mắt vẫn u buồn
Có ngày nào không đến buổi hoàng hôn
Em sầu vương mây giăng tím đường chiều
Mây không phải vì em
mây lang thang
Em không phải vì mây
em u buồn..
Có một chiều như thế
em hồn nhiên
Tiếng sóng biển nghe như lời tình tự
Một chiều như thế
chơi vơi ..
CN/31/10/2018

NÉT THANH


Dư hương. ....
xao xuyến nét cười
Xinh tươi nắng vẫn
yêu người nghiêng chao

Mây hờn. ......
Trắng bạc
Chiều nao
Tim thơ thổn thức. ....cồn cào liêu xiêu

Nồng nàn. ....
Sóng ngập mỹ miều
Hoang liêu ngõ vắng
Còn nhiều dấu chân!

Tần ngần. ....
Buông giọt phân vân
Thanh tân từ ấy
Ngại ngần yêu thương. .......?
THH

LẠNH HỒN THƠ


Đêm buồn gió thổi lạnh hồn thơ
Khắc khoải ngoài hiên ánh nguyệt chờ
Nghĩ mãi chưa tròn câu trọn ý
Suy hoài chẳng vẹn nghĩa xong tờ
Im lìm phố đã vùi trong mộng
Vắng vẻ ai còn lịm giữa mơ
Quạnh quẽ mình ta ngồi tưởng nhớ...
Thầm mang kỷ niệm phút ngây khờ
Cư- Nguyễn
Xướng
Bài số 4452
Nỗi Dại Khờ
Vẫn mộng người về dệt áng thơ
Rèm khuya quạnh quẽ bóng trăng chờ
Bàn văn bút lệ hoen vài chữ
Kệ sách từ chương bạc mấy tờ
Khúc nhạc trăng mòn say giấc ngủ
Cung tình biển cạn đắm hồn mơ
Từng phiên lá rụng ngờ ai bước
Khắc khoải niềm riêng thiệt ngốc khờ.
Nguyetle
30/10/2018

ĐÀ LẠT MỘNG MƠ


Phố núi ngàn hoa lộng lẫy màu
Xuân ngời Hạ thắm gọi tìm nhau
Uyên ương quấn quít quên sương lạnh
Lãng tử đơn hành gợi nhớ đau
Suối lượn quanh đồi trong trẻo nước
Thông reo quyện núi tỏa ngời châu
Lâm viên quyến rũ bao du khách
Trót đã say hồn cảm xúc sâu.
Cư-Nguyễn

NGÀY MAI....


 “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”
(Trích Mùa Xuân Chín của HÀN MẶC TỬ)

NGÀY cuối xa rồi tuổi mộng ơi
MAI ghe chuyển bến lạc phương trời
TRONG rền pháo tiễn niềm đau gợi
ĐÁM rộn đưa người nỗi nhớ khơi
XUÂN thắm hôm đầu tình ngại gởi
XANH tươi buổi hẹn ái ngây lời
ẤY miền đất lạ quên đi thưở…
CÓ KẺ THEO CHỒNG BỎ CUỘC CHƠI
Cư- Nguyễn

YÊU MỘT NGƯỜI--------


YÊU ai lặng lẽ đến điên khờ
Yêu đắm say tình mộng kết tơ
Yêu mịt mù đêm trằn trọc nhớ
Yêu mê mải sáng quạnh quẽ chờ
Yêu người chẳng biết nên lầm ngỡ
Yêu họ nào hay cứ thẩn thờ
Yêu trả duyên ngàn năm vướng nợ
Yêu nào trọn ước để hoài mơ…
**
MỘT giây gặp gỡ vạn lần chờ
Một phút si tình quyện mối tơ
Một khóe môi cười đêm mãi nhớ
Một tia mắt dõi sáng hoài mơ
Một ngày chẳng thấy tim rạn vỡ
Một buổi hoài trông trí thẩn thờ
Một thoảng hờn thôi lòng rối sợ
Một làn tóc xõa choáng hồn mơ…

***
NGƯỜI dứt duyên đầu cắt đoạn tơ
Người cam bỏ mặc gã ngu khờ
Người đi để vạn niềm thương nhớ
Người ở thầm mang nỗi đợi chờ
Người mãi đô thành quên hẹn ước
Người còn xóm nhỏ trĩu hoài mơ
Người vui hạnh phúc, người tan vỡ
Người lệ sầu hoen ngóng thẫn thờ…
Cư-Nguyễn

BÁN VẬN MAY


Khản tiếng rao mời bán vận may
Trò đen bạc mãi bước theo ngày
Bao người thấp thỏm chờ tin sớm
Lắm kẻ phập phồng đợi xổ ngay...
Vứt bỏ bên đường tan khát vọng
Vò quăng giữa phố vụn mơ tài
Thôi đành phó mặc đời đưa đẩy...
Xóm trọ riêng mình nỗi đắng cay
Cư- Nguyễn.
Xướng
HÊN XUI
Ba tờ mỗi bữa để cầu may
Nỗi khát khao đeo bám cả ngày
Trước bốn rưỡi chiều tim loạn nhảy
Sau năm giờ có kẻ giàu ngay
Hàng rong kiếm chỗ dò hy vọng
Vác mướn tìm hên của hoạnh tài
Kẻ hí hửng cao tờ số vẫy
Người buồn xo xé mặt còn cay
Nguyễn Minh Hậu.
Ảnh st

KHÓC NGUYỄN DU


Kính họa
THƯƠNG Kiều vẫn lụy chốn trần tơ
Hận lũ Sở Khanh máu rỉ thơ
Bốn chục năm dài như vạn cổ…
Bình minh lại đến thỏa mong chờ
Trầm tư Ngài ngự ở cõi thiêng
Thế sự vần xoay vẫn tọa thiền
Đoạn trường nỗi oán còn lưu hậu
Khóc Người hay tủi phận Rồng Tiên?
Cư-Nguyễn
-------------
Xướng
Viếng mộ Nguyễn Du
Xin mượn tay Kiều rải phím tơ
Mượn gươm Từ Hải mở đường thơ
Đưa tay nhẹ kéo trời thiên cổ
Một chén vong niên thỏa đợi chờ
Ông ngồi giữa cuộc đất linh thiêng
Thăm thẳm mù sương cảnh giới thiền
Hà vấn bất tri tam bách hậu
Mong gì mắt tục khóc người tiên
Nguyễn Đức Thạch

Rung Động - Clara Ngo


PHỐ CŨ


Phố cũ quay tìm lại dấu xưa
Đồi thông lối cỏ nhớ khôn vừa
Sương mờ mịt phủ người đâu nữa
Gió lạnh lùa giăng bóng nhạt thưa
Núi vẫn xanh ngời như một thuở...
Hồ hoài biếc thẳm ngỡ tình chưa...
Xôn xao kỷ niệm về chan chứa
Lặng lẽ ai ngồi đợi dưới mưa
Cư- Nguyễn

QUÂN TỬ


"Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách
Sắc bất ba đào dị nịch nhân"
Dịch:
Mưa không then khóa luôn giữ khách
Gái (đẹp) không sóng gió nhấn chìm người
VŨ –Đức mưu cầu hạnh phúc dân
VÔ tư chính trực thỏa muôn phần
KIỀM gian diệt ác lòng ngay thẳng
TỎA nghĩa nêu hiền dạ hiếu thân
NĂNG dõi nhân tình xem khuất ẩn
LƯU tìm ý nguyện trả đền ân
KHÁCH dù cám dỗ hồn không bận…
SẮC BẤT BA ĐÀO DỊ NỊCH NHÂN
Cư- Nguyễn

ĐÔNG TÁI


“Bấc lạnh chưa tràn qua cõi thế
Xuân nồng đã trải ngập hồn tôi”

BẮC nồm buốt thổi nhạt hồng môi
LẠNH buổi đầu Đông khẽ tới rồi
CHƯA hết cơn sầu cô lẻ lại…
TRÀN hoài nỗi nhớ quạnh hiu thôi
QUA miền viễn xứ hồn tơ tưởng…
CÕI khách tha hương dạ xót bồi
THẾ sự chia lìa mơ cứ ngỡ…
XUÂN NỒNG ĐÃ TRẢI NGẬP HỒN TÔI
Cư-Nguyễn

ĐÀ LẠT MÙA ĐÔNG


Nơi này chỉ thấy mỗi mùa Đông
Gió lạnh càng tê tái nỗi lòng
Núi phủ sương mờ loang trắng bạc
Hồ soi nắng nhạt điểm mây hồng
Người như rảo đến miền mơ mộng
Khách tưởng lạc vào cõi ảo không
Phố tỏa ngàn hoa, đồi gió lộng
Xa nhìn biếc thẫm một màu thông
Cư- Nguyễn.

ĐÔNG TÁI


“Bấc lạnh chưa tràn qua cõi thế
Xuân nồng đã trải ngập hồn tôi”

BẮC nồm buốt thổi nhạt hồng môi
LẠNH buổi đầu Đông khẽ tới rồi
CHƯA hết cơn sầu cô lẻ lại…
TRÀN hoài nỗi nhớ quạnh hiu thôi
QUA miền viễn xứ hồn tơ tưởng…
CÕI khách tha hương dạ xót bồi
THẾ sự chia lìa mơ cứ ngỡ…
XUÂN NỒNG ĐÃ TRẢI NGẬP HỒN TÔI
Cư Nguyễn

KIẾP MỒ CÔI


Vất vưởng cô nhi kiếp bọt bèo
Nép hiên hè phố nhạt đèn heo…
Mưa tuôn buốt dạ thương đời Bé
Gió thổi tê da thảm phận Tèo
Góc chợ người xua la chưởi réo
Đầu đường kẻ đuổi dọa hăm reo
Mồ côi đói khổ sầu đơn héo
Vất vưởng cô nhi kiếp bọt bèo…
Cư-Nguyễn.

ĐẦU ĐÔNG


Gió lạnh đầu Đông bước rã rời
Cơn sầu lữ thứ hận nào vơi
Trông về cố quận xa mờ nẻo
Vọng hướng làng quê khuất thắm đời
Mấy bận sang Thu vàng lá trải
Bao lần chuyển Hạ trắng sương rơi
Cô phòng có kẻ âm thầm đợi...
Cánh nhạn còn mê mải cuối trời
Cư- Nguyễn.
4177
LỆ TÀN THU
Tàn thu lặng lẽ bước chân rời
Có phải ân tình cũng vợi vơi
Chẳng nhớ thời gian biền biệt cõi
Đành quên kỷ niệm xốn xang đời
Ngày qua tháng lại tâm buồn bã
Nghĩa bỏ quên tình lệ rớt rơi
Lá rụng âm thầm nơi cảnh cũ
Đàn chim mải miết tận xa trời
Minh Hien
TÀN THU
Lặng lẽ tàn thu lá đỏ rời
Ngâu buồn những tiếc giọt đầy vơi
Và mây nhẹ phủ bên triền lối
Vẫn lệ mờ dâng giữa cảnh đời
Ngả bóng dương tà đêm mãi rụng
Nghiêng vầng nguyệt khuyết buổi hoài rơi
Người xa chẳng nhớ lần ai đợi
Lạc lõng tình bay ở cuối trời
TVV

MÙA GẶT


ĐỒNG lúa vàng tươi giữa nắng hồng
Hồng làn má đỏ dịu ngày đông
Đông vừa tỉnh giấc trời se lạnh
Lạnh mới choàng mơ đất tỏa nồng
Nồng thắm môi cười xinh nở rạng
Rạng ngời nét mặt thỏa hoài trông
Trông mùa gặt đến bừng thôn ngõ
Ngõ vẳng lời ca rộn khắp đồng
Cư-Nguyễn

ĐÀ LẠT VÀO XUÂN.


Cao nguyên nắng nhẹ tỏa Xuân ngời
Khách lạ nhàn du rảo mọi nơi
Quyến rũ ngàn hoa khoe sắc núi
Chào khoe vạn bướm lượn tươi trời
Thông reo thỏ thẻ tình lưu luyến
Thác gọi thì thầm nhớ nhung khơi
Óng ả sương mai xoe mắt đợi
Chao mình rớt nhẹ ngỡ ngàng rơi...
Cư-Nguyễn.

QUAY GÓT


Chân trời tím lạnh bóng vân du
Sóng phủ bờ hoang đá gật gù
Liệng cánh xa xăm hoàng hôn rũ
Xòe tay lận đận sớm tàn thu
Bâng khuâng bát ngát hương thềm cũ
Quặn thắt quanh co ngập ngõ mù
Hội quán đìu hiu lòng Hán vũ
Chân trời tím lạnh bóng vân du
(Cảm tác theo HLD)
Thúy Hương Hồ

NGẬP MÂY...


Mây về hiệp biển phố vui không?
Nắng cũng chan hòa buổi lập đông
Hãy thả cơn sầu tan bọt sóng
Và buông nỗi nhớ cuộn theo dòng
Người xa hút thẳm đừng mơ mộng..
Kẻ biệt tăm mờ chớ dõi trông...
Tĩnh lặng nghe đời vang nhịp sống...
Vùi chôn kỷ niệm xót xa lòng
Cư- Nguyễn

DẪU BIẾT…


Dẫu biết duyên đầu tợ áng mây
Mà sao vẫn tháng đợi mong ngày
Hững hờ họ nỡ bày chua chát
Hụt hẫng ta đành nhận đắng cay
Rũ bỏ tình xưa toàn đắm lụy
Buông lìa nợ cũ lắm cuồng say
Còn chăng một thưở xa mờ bóng
Kỷ niệm phai tàn khó thể hay
Cư-Nguyễn

TIỄN BẠN


Thanh thản mà đi nhé Toàn ơi!
Thôi thế cũng xong nợ một đời
Mộng lớn thả vào hơi gió thoảng
Kiếm cung lấp lại bóng chiều rơi
Người đi xa tắp miền miên viễn
Kẻ ở tạm dung một góc trời
Bạn đã đi rồi thương tiếc bạn
Còn ai trở lại ngủ bên đồi ...?
Trung Nhan 27/10/2013
Vĩnh biệt Cựu SVSQTVBQGVN Võ văn Toàn E.29 người bạn thân yêu!
TRỞ VỀ LÂM VIÊN.
Trút gánh tang bồng trả ảo không...
Thả hồn đồi cũ xứ ngàn thông
Lâm Viên Mẹ mở vòng tay ngóng
Phố lạnh Trường ôm trọn dạ trông
Chí cả chưa tròn cơn khát vọng
Tâm thành chẳng vẹn nỗi hoài mong
Thôi đành tạ tội cùng non nước
Kiếp tới tung hoành giữa núi sông!

Cư-Nguyễn.SG.

LY BIỆT


"NGÂN ĐIỆU NHẠC HOÀ TAY RÓT RƯỢU
DẠO ĐÀN AI TRỖI KHÚC CẦM THI"
NGÂN đều sóng vỗ mạn thuyền đi
ĐIỆU oán sầu than tiễn biệt vì…
NHẠC nửa lưng chừng sai nhịp ý
HÒA đang giữa đoạn vỡ cung ghì
TAY thờ thẩn vẫy …mơ hồ trí
RÓT ngỡ ngàng buông… hụt hẫng gì?
RƯỢU vắng em rồi chua chát vị
DẠO ĐÀN AI TRỖI KHÚC CẦM THI...
*************
"THI CẦM KHÚC TRỖI AI ĐÀN DẠO
RƯỢU RÓT TAY HÒA NHẠC ĐIỆU NGÂN"
TRÙNG PHÙNG
THI kéo ngàn phương trở lại gần
CẦM gieo cảm xúc gọi tài nhân
KHÚC khơi ý mỹ giao hòa vận
TRỖI nhịp từ hoa kết hợp vần
AI tấu ngờ sông tràn bất tận
ĐÀN reo tợ suối chảy vô ngần
DẠO đầu… viễn xứ hồn ngơ ngẩn
RƯỢU RÓT TAY HÒA NHẠC ĐIỆU NGÂN
Cư- Nguyễn

TÔI MUỐN XA ANH


Tôi muốn xa anh,tôi muốn quên anh
Quên đi cuộc tình đầy những phong ba
Tôi muốn quên anh,tôi muốn rời xa
Mãi mãi,mãi mãi rời xa,xa anh

Xót xa tình mình,tình đã nhạt rồi
Vòng tay buông lơi,còn gì anh ơi
Niềm yêu thương đó,ngày tháng xa vời
Lưu luyến làm chi,chỉ khổ mà thôi

Còn gì trong nhau,chỉ là kỷ niệm
Biển xanh sóng vỗ,nghìn trùng chia ly
Thuyền em rời bến,xa cách biệt ly
Một thời bên nhau,nghìn thu dấu kín

Đời em lênh đênh,tình em mù loà
Đời anh ngõ vắng,ta mãi xa nhau
Chẳng còn gì nữa,tình đã nhạt màu
Bến bờ hạnh phúc,ta tìm thấy đâu...
Nguyễn Dũng

MÙA ĐÔNG CỦA ANH


Đông về gió lạnh trở mùa lan
Lữ khách còn mê mải dặm ngàn
Lũ vạc kêu chiều như khúc nhạc
Hồi chuông tụng tối ngỡ cung đàn
Lưng trời sẫm tím màn sương tản
Giữa núi pha hồng ánh nguyệt đan
Khắc khoải u hoài thương nhớ bạn
Âm thầm lệ ứa đẫm mi tràn...
Cư- Nguyễn.
GỬI GIÓ MÙA THU
Nguyệt ẩn theo đường gió khẽ lan
Mờ sương cảnh muộn lối trên ngàn
Cung trầm nhẹ nhõm từng khuông bản
Điệu bổng bình yên mỗi tiếng đàn
Muốn gửi lời yêu buồn sẽ cạn
Mong chờ buổi hẹn nhớ còn đan
Tình đi mãi tiếc hoài thương bạn
Lá mỏng vào thu đã ngập tràn
Minh Hien

TUỒNG ĐỜI!


Hí lộng tuồng đời rõ chán không?
Trống kèn dậy thổi diễu mời mong
Đào già lọm khọm trề môi mỏng
Kép lão lom khom uốn lưỡi thòng
Bổn cũ nghe hoài câu lạc lõng
Bài xưa hát mãi điệu diêu bồng
Loa còn khọt khẹt âm thanh hỏng...
Huyễn hoặc thiên đường quá viễn vông
Cư-Nguyễn.

MƯA BUỒN


Buổi bình minh mưa ươm đầy cây lá..
Hạt mưa buồn miên man mãi mưa ơi !
Ngồi một mình thanh thản ngắm mưa rơi..
Ôi! buổi sáng …sao mà buồn thế ???
Trời không vui nên cũng buồn đổ lệ..
Vương mịt mờ cho nhân thế ..sầu thêm
Cho hàng cây giá lạnh, đổ bên thềm..
Cho hạt nắng ..thêm một ngày ..”nghỉ phép”
Ta hờ hững nhìn mưa …hàng mi khép..
Có lẽ cuộc đời đôi lúc cũng ..mong manh…
Cũng lặng im (như) những chiếc lá trên cành
Và cũng rớt rụng …mỗi lần cơn mưa đến…
TH

MỘT CHÚT NHỚ TRƯỜNG



Trường cũ bây giờ nỗi phôi phai
Thầy cô năm tháng đã đi xa
Dư âm ngày cũ còn góc phượng
Chút lá thu tàn áo trắng xưa

Trường cũ bây giờ nỗi Vấn vương
Bạn xưa người cũ giờ ở đâu
Cho tôi hoài niệm thời áo trắng
Một chút phương xa nhớ quê nhà
Biên Nguyễn

NGŨ HÀNH


KIM
Mê hồn đắm lụy chẳng mùi hương
Quyến rũ trần gian đến lạ thường
Trỗi dậy tham cuồng gây nghiệp chướng
Khơi bừng ác vọng bỏ đời lương
Bao người đắm lụy sai lầm hướng
Lắm kẻ ngây khờ lạc lõng đường
Sắc ảo phù du trò ép mượn
Cơ hồ nắng rọi vỡ nhòa sương…
**
MỘC
Sơn hà cẩm tú đẹp vô thường
Ruộng lúa ao vườn ấp ủ lương
Gió nhẹ lay hàng cau trước ngõ
Mưa nhòa phủ rặng trúc bên đường
Rừng xanh chống chọi ngàn giông lũ
Núi thẳm ngăn ngừa vạn bão sương
Bảo vệ tài nguyên đừng hũy hoại
Gieo mầm rực rỡ khắp quê hương
.
***
THỦY
NƯỚC mãi yên bình với thiện lương
Dòng trôi mải miết tỏa muôn đường
Đưa thuyền trở lại rời mưa gió
Hướng kẻ quay về rũ bụi sương
Chảy thắm tươi vườn hoa kết nhụy
Tuôn tràn đẫm ruộng lúa ngời hương
Làng quê rộn rã câu hò xướng
Mạch sống đời vui thỏa mộng thường
****
HỎA
Bình minh sáng rực mở soi đường
Phá vỡ đêm dài chịu giá sương
Ánh lửa đưa người qua muội khói
Vầng dương dẫn kẻ thoát lầm hương
Trời băng ước nguyện ngôi nhà ấm
Nẻo tuyết cầu mong bếp củi thường
Sưởi nóng tâm hồn đang buốt lạnh
Chan hòa nhịp sống trải tình thương
****
THỔ
Chân chùn mỏi mệt bước phong sương
Đỏ rực hoàng hôn phủ cuối đường
Cát bụi chôn vùi bao ảo tưởng
Tàn tro lấp chặt giữa vô thường
Quay về đất lạnh tàn mơ tướng
Trở lại mồ hoang vỡ giấc lương
Chức trọng quyền cao nào mãi hưởng
Buông rời lạnh lẽo tối tăm đường
Cư-Nguyễn.

RƯỢU ĐẮNG MEN TÌNH


Men tình uống nữa lại càng cay
Lẻ bóng vầng trăng lạc rũ gầy
Khắc khoải vần thơ người có đọc?
Âm thầm khúc họa kẻ nào hay...
Trao hoài nỗi nhớ sầu chưa cạn
Giấu mãi niềm đau hận vẫn bày
Viễn xứ ai còn say ảo mộng...
Ta còn đứng đợi giữa chiều nay.
Cư- Nguyễn

ẢO ẢNH


Trăng chìm sóng vỡ nhạt nhòa tan…
Đuổi bám hoài công vớt ảnh vàng
Nguyệt khuất bên trời say núi rạng
Người mờ góc bể lặng đồi ngang
Mây bay gió thoảng hồ khô cạn
Nước chảy sương rơi suối lạnh tràn
Ảo ảnh mơ màng tìm ảnh ảo?
Dương tà lịm phủ buốt lòng than…
Cư-Nguyễn.

CHỜ MONG


Thưở ấy chia lìa đứt đoạn tơ
Tơ tình cách trở biệt đôi bờ
Bờ dâng sóng vỗ tràn thương nhớ
Nhớ nổi mây lùa dậy ước mơ
Mơ buổi tao phùng say đắm mộng
Mộng ngày tái ngộ thỏa lòng thơ
Thơ hòa khúc nhạc tưng bừng mở
Mở rộng vòng tay đẫm lệ mờ...
Cư- Nguyễn

THAO THỨC


UỐNG BA CHÉN RƯỢU KHOANH TAY NGỦ
NGẪM MỘT CÂU THƠ VỖ BỤNG CƯỜI

UỐNG để hầu quên hết sự đời
BA trò xảo quyệt khó tàn vơi
CHÉN mua chức trọng lòng đen tối
RƯỢU đổi quyền cao mắt đỏ tươi
KHOANH hết công trình mong hưởng lợi
TAY trùm kế hoạch thỏa nhàn thơi
NGỦ còn rạo rực vần thi mới…
NGẪM MỘT CÂU THƠ VỖ BỤNG CƯỜI
Cư-Nguyễn

RẠNG ĐÔNG


BIỂN trãi nhung Vàng lúc rạng Đông
Thời gian đứng lặng dõi dương Hồng
Trời pha Đỏ sắc bừng cơn mộng
Núi nhuộm Nâu màu tỉnh giấc trông…
Sóng khẽ xô bờ tung Trắng lộng
Mây êm lướt bãi gợn Xanh nồng
Thuyền Lam khởi bến còi vang động
Khói tỏa Đen mờ nhạt giữa không…
Cư-Nguyễn

HỒN CÔ…


Lặng lẽ rừng hoang trơ trọi nấm…
Trường sơn quạnh quẽ xương tàn hẩm
Bom vùi lạc cốt cõi vô âm
Lửa cháy tàn xương nơi bụi lấm
Mẹ ngóng Cha tìm khổ lụy trầm
Con mong Vợ đợi đau buồn thẫm
Nhang nào sưởi được chốn xa xăm?
Chẳng mộ không bia cay đắng ngậm!
Cư- Nguyễn.

HÌNH NHƯ...


Hình như em nhìn thấy
Cuối con đường là anh
Hình như anh đứng vậy...
Giữa cuộc đời mong manh...
Hình như em chờ anh
Cả một thời tuổi trẻ...
....Cả một thời xuân xanh...
Bao buồn vui lặng lẽ...
Hình như trong quạnh quẽ
Ta vẫn mơ về nhau
Về tình yêu mạnh mẽ
Chắp cánh ta bay cao...
Mình yêu nhau đi nào
Có sá gì bão tố
Ta vẫn yêu ngọt ngào
Như đôi chim làm tổ...
Hình như chiều ra phố...
Có một người rất vui....
( Thị trấn - chiều nắng đẹp...Tháng 10/2018)
Minh Nguyễn

Nhưng Sài Gòn Không Có Mùa Thu - Clara Ngo


NGÀY KHÔNG EM...


NGÀY không Em, ngôi nhà hoang vắng lạ...
Thơ hững hờ đàn lạc lõng lời ca
Lòng ngẩn ngơ mắt dõi hướng trời xa
Nắng vẫn đẹp sao buồn dâng tê tái
Ngày không Em...Anh bỗng như ngây dại
Lá rụng thềm cứ ngỡ bước chân ai
Vần thơ vương nỗi khắc khoải u hoài
Ý nghĩ mãi quẩn quanh trong kỷ niệm
Ngày không Em...Ôi nhớ sao là nhớ...
Rượu mềm môi nào quên được gì đâu
Men càng nồng nỗi nhớ lại càng sâu...
Em bảo đợi sẽ về...sao thất hứa?
Ngày không Em đời còn gì vui nữa?
Anh trầm mình trong bản nhạc buồn xưa
Em bên trời hạnh phúc thỏa hay chưa?
Cư_Nguyễn

HỌC NGHE CẢM NHẪN HỌA THƠ ĐƯỜNG!


HỌC Nghe Cảm Nhẫn Họa Thơ Đường!
Học để thâm trầm giữ kỷ cương.
Học bỏ cơn vui còn lỡ vướng
Học kìm mối giận mãi lầm vương
Học tươi nét mặt đang cười gượng
Học lắng đôi tai lãng bất thường
Học khỏi lụy phiền bao nghiệp chướng
Học người hỏi bạn hướng hồng dương!

NGHE thông đạo lý hiểu văn chương
Nghe ngẫm điều hay để nhúng nhường
Nghe hỏi truy cùng bao lụy vướng
Nghe tìm xét tận lắm tai ương.
Nghe người gợi ý trao tâm tưởng
Nghe bạn trao tình giải lý cương
Nghe hiểu chưa tròn ngây thạch tượng!
Nghe hồn lạc lõng chốn mù sương…

CẢM thông văn mở lối soi đường
Cảm nhận thơ ngời nét yêu thương
Cảm xúc từng câu không lỗi chướng
Cảm mê mỗi ý chẳng hạt cương
Cảm lo kém chữ làm thơ sượng
Cảm ngại thô từ khiến nghĩa trương
Cảm nỗi khi bàn tranh luận hướng...
Cảm phiền khích bác thiệt vô phương…

NHẪN say đọc sách gối đầu giường
Nhẫn ẩn sưu tầm mở xó rương
Nhẫn cố công tìm quên góc xưởng
Nhẫn lao sức kiếm lộn quanh vườn...
Nhẫn tìm học hỏi danh không tưởng
Nhẫn nhịn trao dồi lợi lánh vương
Nhẫn tránh xô bồ sa lụy chướng
Nhẫn chờ cảm hứng đặng tinh tường

HỌA vàng đất Mẹ lúa nồng hương
Họa đỏ quê Cha chí hùng cường
Họa tỏa rừng hoang vùi bão chướng
Họa bừng rẫy vắng lịm tai ương
Họa hồng lãnh hải khơi mơ tưởng
Họa biếc sông hồ khởi mộng vương
Họa dải sơn hà uy dũng tướng!
Họa vang bốn bể tiếng vô lường

THƠ thuyền tải đạo lý ngời hương
Thơ chứa tâm tình tỏ mến thương
Thơ ước quê nhà luôn thịnh vượng
Thơ cầu đất Mẹ mãi hùng cường
Thơ nêu trí dũng lòng vô lượng
Thơ ngợi hùng anh chí chẳng lường
Thơ dậy hồn thiêng cao ngất ngưỡng
Thơ vang khí phách ngợi hiền lương!

ĐƯỜNG thông trí đạo nhờ tu dưỡng
Đường ác tâm tà tạo thảm thương
Đường chính quang minh rực nắng hường
Đường gian xảo quyệt trùm mây chướng
Đường cong hiểm hóc dạ không lường…
Đường thẳng thênh thang lòng tận hưởng
Đường ngắn như đời tợ khói sương...
Đường chiều tối sẫm tìm đâu hướng???
Cư- Nguyễn.

DUYÊN LỠ


Biển rẽ hai bờ cách biệt duyên
Duyên ta ước hẹn giữa trăng huyền
Huyền tơ kết mãi câu thề nguyện
Nguyện chỉ se hoài chữ thệ miên
Miên hạ tình nồng không biến chuyển
Chuyển thu ái đượm vẫn âm truyền
Truyền ghi khắc đặm hồn lưu luyến
Luyến mãi đâu ngờ vỡ mộng uyên

Luyến mãi đâu ngờ vỡ mộng uyên
Uyên ương gãy cánh lịm cung truyền
Truyền ngưng khúc nhạc thôi hòa tiếng
Tiếng vẳng tơ đàn đã lạc miên
Miên dạ câu thề giờ đã chuyển
Chuyển lòng chữ thệ phút thay huyền
Huyền mơ ánh nguyệt mờ tan biển...
Biển rẽ hai bờ cách biệt duyên
Cư Nguyễn

NGUYỆT VỌNG LẦU…


NGUYỆT vọng lầu còn thoảng chút hương…
Cố nhân lãng bạt khắp cung đường
Tên hoài nét đậm người muôn hướng
Phố vẫn tươi màu kẻ bốn phương
Cửa đóng im lìm say mộng tưởng?
Then cài vắng vẻ đợi người thương?
Hoa đào thưở ấy theo dòng lượn…
Lữ khách quay về chạnh vấn vương?
Cư Nguyễn

CỘI NGUỒN


Trở lại quê hương vạn cá hồi
Băng ghềnh vượt thác nẻo xa xôi
Suối sâu sức mỏi lao mình vội
Vách hiểm hơi tàn trợt xác trôi…
Đuối kiệt cùng bên nhau chết nổi
Sinh tồn tựa sát cạnh sinh sôi
Gây mầm tạo trứng nơi nguồn cội
Đỏ rực thâm tình giữa cố nôi!
Cư-Nguyễn.

SÔNG QUÊ


Chẳng biết bao giờ trở lại quê?
An nhàn trút bỏ hết đam mê
Bờ xưa dõi bóng thuyền ra bể
Biển cũ nhìn cơn sóng vỗ về
Thổn thức nghe dòng sông trách kể
Thầm thì lắng mạch nước hờn chê
Ra đi một thoáng đời thay đổi
Rễ buột dây mơ vướng bộn bề
Cư-Nguyễn.

Ngày Đó Trên Chiếc Cầu - Clara Ngo


NỖI BUỒN CÒN LẠI - NGỌC THÚY


SẦU VIỄN XỨ.


Lặng lẽ quê người bước ruổi rong
Thuyền trôi quạnh quẽ cuốn theo dòng
Âm thầm xóm nhỏ từng đêm ngóng
Khắc khoải thôn nghèo mỗi sớm mong
Chỉ dậy niềm đau tràn giữa sóng
Mà dâng nỗi nhớ ngập trong lòng
Đời qua thoảng chốc vùi cơn mộng...
Kiếp mãi thăng trầm vạn nẻo cong
Cư- Nguyễn

VÔ THƯỜNG


"Trong cõi đời người tan với hợp
Vô thường ai biết buổi trùng lai"

TRONG chiều tiễn biệt tách lìa hai
CÕI tạm mình ta bước dặm dài
ĐỜI hững hờ trôi chầm chậm mãi
NGƯỜI ngơ ngác đợi lửng lơ hoài
TAN tành ước hẹn tình oanh yến
VỚI vỡ câu thề nghĩa trúc mai
HỢP đó rồi bao giờ trở lại?
VÔ THƯỜNG AI BIẾT BUỔI TRÙNG LAI
Cư-Nguyễn