F tháng 5 2018 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


NẾU LỠ NGÀY MAI TẬN THẾ RỒI???


Nếu lỡ ngày mai tận thế rồi???
Cũng đành thú thiệt với em thôi…
Bỏ cơm anh lén đi ăn phở,
Trời sập rồi!!! Tội đứa con rơi?

Nếu lỡ ngày mai tận thế rồi?
Thôi rồi biệt thự với xe hơi…
Cả đời gom…vét cho đâỳ túi,
Cát bụi trở về…cát bụi thôi!

Nếu lỡ ngày mai tận thế rồi???
Một đời hà tiện chẳng ăn chơi…
Người quen kẻ lạ vờ…không biết!
Phút chốc phù vân…tiếc của đời!

Nếu lỡ ngày mai tận thế rồi…
Cổ phần, cổ phiếu…cũng bay hơi!
Công ty, xí nghiệp tan theo khói…
Địa ngục, thiên đàng??? Một cửa thôi!
……..
Nếu lỡ ngày mai tận thế rồi?
Ta gom hết rượu nhậu tơi bời,
Thằng thương thằng ghét…”gào” lại hết!
“Xả láng”! Còn dư…hối lộ Trời!
Cư Nguyễn.SG.

TẠ ƠN ĐỜI...


Tạ ơn đời nổi phong vân...
Cho ta nếm đủ muôn phần đắng cay,
Tạ ơn một kiếp tù đày...
Cho ta mơ tới những ngày Tự Do.

Tạ ơn Đất Mẹ cằn khô,
Cho ta hạt lúa đẫm mồ hôi vai
Tạ ơn Mẹ! Gánh trần ai...
Lệ chinh chiến đã trải dài nghìn năm

Tạ ơn Người chết âm thầm
Xương khô dầu dải lặng căm núi đồi,
Tạ ơn biển rộng trùng khơi
Giữa cơn bão tố về nơi an bình

Tạ ơn trong cõi vô tình
EM cho ta lại niềm tin cuộc đời!
TẠ ƠN! Ta TẠ ƠN Trời!
Cho ta mãi mãi là người VIỆT NAM!
Cư- Nguyễn.

KIẾP RUỔI RONG


ĐONG đếm danh quyền mãi đếm đong
Vòng xoay chức hão luỵ xoay vòng
Mộng huyền bám đuổi bao huyền mộng…
Mong huyễn đeo hoài lắm huyễn mong…
Vọng ảo tàn mơ sầu ảo vọng
Lòng say vụt tỉnh tiếc say lòng
Sóng cuồng cuộn vỗ tan cuồng sóng… 
Rong ruổi sao người cứ ruổi rong?
Cư-Nguyễn

QUÊ HƯƠNG TRONG TÀ ÁO EM


QUÊ HƯƠNG TRONG TÀ ÁO EM
Em đi trong tà áo bay
Cho lòng anh mãi đắm say thẩn thờ
Em đi hoa lá dỗi hờn
Áo dài gói trọn ngọc ngà dấu yêu
Em tôi nét đẹp ngọt mềm
Bên con thác đỗ tiếng reo núi đồi
Em mang nét đẹp quê hương
Từ dòng suối chảy trăng mờ đêm sương
Đưa anh lạc bến mê rồi
Mùi hương như vọng lời chào dưới trăng
Em về trăng trãi vạt vàng
Áo em hoa cúc cho chàng ngẩn ngơ
Em về trên cánh đồng xanh
Ngọt ngào hương lúa thấm tà áo bay..
Nguyễn Dũng
Hình Internet
.......................
Bài cảm tác
TÀ ÁO BAY
Ngắm nhìn ngỡ cánh bướm bay
Xinh tươi tha thướt ngất say gió vờn
Chân cầu sóng nước man mơn
Dường nghe nắng trãi gió hờn lao xao
Áo bay trên phố chiều nao !
Tim ai ngơ ngẫn cồn cào luyến thương
Lụa vàng êm dịu hơi sương
Tan hoà hương ngất yêu thương vỡ oà
Trong anh tình chẳng phai nhoà
Luyến lưu ngày tháng chan hoà mộng mơ
Tan trường áo lụa ngây thơ
Trắng bao hồn vở dây tơ bập bùng
Đêm đêm mộng mị muôn trùng
Tưởng như ngất lịm mơ cùng áo bay
Quê hương dấu nhớ vào mây
Gởi bao sóng nước tháng ngày âm ba
Tình hồng trắng lụa đôi tà
Cho bao da diết mượt mà vào thơ ..

XÓT...


Sân đời lặng lẽ bóng chiều râm
Thánh thót sương tan nhỏ giọt thầm
Hốt hoảng hư không lên tiếng gọi
Mơ màng cõi tịnh xướng hình xăm
Chàng ràng ngõ ái chưa hòa nghiệp
Lửng thửng đường yêu vết mộng lầm
Thể chất hoang mang trăng đằm thắm
Tình sâu chất ngất sợi mê trầm
THH (Ảnh net)

BẾN SÔNG XƯA


Neo thuyền trở lại đứng ven sông
Bến cũ người đâu thấy chạnh lòng
Lá lạnh lùng rơi vờn giữa sóng
Ai thờ thẩn đợi buốt trong giông
Âm thầm bão cuốn tình mơ mộng
Lặng lẽ mây trôi tuổi thắm hồng
Thoảng chốc duyên vùi theo gió lộng
Câu thề hẹn trước cũng như không...
Cư- Nguyễn.

BÃO


Bỗng đâu sét dội vang trời
Giông xô bão dập mưa rơi tối đường
Biển mờ mịt phủ mù sương
Thuyền trên ngọn sóng thảm thương oán sầu

Bão tung cơn sóng bạc đầu
Mây đen tối mịt tìm đâu lửa nồng…
Sấm rền chấn động ngàn không
Hải đăng thăm thẳm nặng chồng nẻo vô?
Cư-Nguyễn

MÙA LY BIỆT


Mùa ly biệt đến đỏ khung trời
Ảm đạm sân trường cánh phượng rơi
Lén gửi bài thơ buồn ngượng tiếng
Thầm trao bức ảnh thẹn không lời
Môi cười cố giữ thôi đừng khóc
Mắt lệ mong kìm cứ vẫn khơi
Nắm chặt bàn tay rời chẳng nỡ...
Ngày mai mỗi đứa một phương rồi

Ngày mai mỗi đứa một phương rồi
Phút tiễn đưa này lệ khó vơi
Tổ ấm đàn chim bay thẫm vợi
Trường yêu bọn trẻ bước xa vời...
Thương hoài lớp học người xưa hỡi
Nhớ mãi cô thầy bạn cũ ơi!
Dẫu biển trời chia lìa vạn lối...
Dù sông núi biệt cũng không rời!
Cư- Nguyễn

GÃY NHỊP CẦU…


SỮNG sốt nguồn tin gãy nhịp cầu
Vui vừa mới nở vội chìm sâu
Đau nhìn bạc chảy hờn phe đấu…
Xót dõi tiền trôi hận lũ thầu
Bé ngẩn ngơ buồn ai hiểu thấu
Già ngơ ngác giận hỏi vì đâu?
Làm sao khử hết phường vô hậu…
Cuộc sống đôi bờ kết vững lâu
Cư-Nguyễn

LẺ BÓNG


PHỐ quyện sương mù tỏa khói mây
Rừng thông ẩn hiện nhớ nhung ngày…
Yên nhìn nguyệt tỏa nghiêng đồi Bắc
Lặng dõi dương tà phủ núi Tây
Dáng cũ ngày nao bừng sống dậy
Hình xưa thưở ấy chợt dâng đầy
Thời gian vội vã theo dòng chảy…
Lẻ bóng bên hồ gió lạnh vây
Cư-Nguyễn

HÃY NHẮM MẮT LẠI – Clara Ngo

HUYỄN HOẶC


UỐNG mãi nào say bởi vắng người…
BA lần bốn lượt rũ hồn khơi
CHÉN sầu mộng cũ không thành nguyện
RƯỢU trách tình xưa chẳng vẹn mời
KHOÀNH bóng chim trời tung cánh lượn
TAY vờn cá bể vẫy vùng chơi
NGỦ vùi nửa kiếp đời mê mị
NGẪM MỘT CÂU THƠ VỖ BỤNG CƯỜI

Cư-Nguyễn

BÌNH MINH


Sương nhòa nắng tỏa rọi mù tan
Sáng rực hồng dương phủ ngập tràn
Hương biển ngạt ngào đêm tối vỡ
Sắc trời xanh thẳm bóng đen tàn
Thương hoài buổi nguyện câu thề ái
Nhớ mãi hôm nguyền ước thệ ân
Vương vấn núi sông tràn xúc cảm
Sương nhòa nắng tỏa rọi mù tan

Tan mù rọi tỏa nắng nhòa sương
Cảm xúc tràn sông núi vấn vương
Ân thệ ước nguyền hôm mãi nhớ
Ái thề câu nguyện buổi hoài thương
Tàn đen bóng thẳm xanh trời sắc
Vỡ tối đêm ngào ngạt biển hương
Tràn ngập phủ dương hồng rực sáng
Tan mù rọi tỏa nắng nhòa sương
Cư- Nguyễn.

TỪ LY


TỪ LY
Anh có nhớ biển trời Phan xinh đẹp
Ngày ân tình thắm thiết tựa lá hoa
Tháng năm trôi đâu hẳn đã xóa nhòa
Hay quên lãng vầng trăng nghiêng đồi lạnh

Chốn hẹn cũ vắng anh giờ trống quạnh
Trên lối về hai đứa vẫn thầm trao
Hàng phi lao bãi đá sóng rì rào
Chôn kỷ niệm xuyến xao lòng tan nát

Từ anh đi bước lãng du tan tác
Cõi mơ hồ phủ kín nụ tình say
Lễ chiều xa thanh thoát bóng nguyệt gầy
Sương lẫy bẫy đèn chao nghiêng lối trọ

Lệ trời tuôn co ro buồn lá cỏ
Giọt lạnh đầy hụt hẫng suốt chiều mưa. ....
Tiếng rơi buồn cứ thế mãi ru đưa
Cho nỗi nhớ day dưa lòng phố nhỏ. .........
THH
--- DẶN LÒNG ---
Vắng anh rồi nhìn mưa rơi trước ngõ
Chạnh lòng đau biết tỏ rõ cùng ai
Sầu riêng mang theo tháng đợi năm dài
Cùng giọt tủi thương hoài trong nuối tiếc

Tình nồng thắm người ơi sao da diết
Cứ mãi hoài tha thiết ngự trong tim
Chuông đã ngân.... tan lễ... vẫn dõi tìm
Nơi chốn cũ của miền xa xưa ấy

Vẫn còn đây bao kỷ niệm đong đầy
Niềm thương nhớ lắt lay trong ký ức
Lời ước nguyện một thời nơi tiềm thức
Đã bao lần trỗi dậy vực niềm đau

Sợi tơ hồng không trói buộc được nhau
Duyên chẳng vẹn nên tình đầu dang dỡ
Thì người hỡi dặn lòng xin đừng cố
Lưu luyến nhiều để thêm khổ vì yêu.....
___TNT___

MẸ ƠI!


MẸ gánh phong trần bóng lẻ côi
Hàng rong dẹp đuổi biết đâu ngồi
Âm thầm giữa phố thân chìm nổi
Lạc lõng trên đường kiếp dạt trôi
Góc chợ nương nhờ mưa gió thổi
Hiên nhà ở tạm nắng sương bồi
Thân già độc chiếc sầu muôn nỗi.
Lặng lẽ qua ngày để sống thôi...
Cư- Nguyễn.

ĐÔI CÁNH BÌNH YÊN


TÀN THU


KỶ NIỆM


Em còn nhớ một thời mơ mộng đẹp
Phố núi sương mù rực rỡ ngàn hoa
Rừng Ái Ân nắng tỏa bóng phai nhòa
Đôi ta dạo ven đồi thông giá lạnh

Em ra đi để mình ta cô quạnh
Dốc hẹn hò quên cả ước thề trao
Trở lại đây nghe nỗi nhớ cồn cào
Lòng đau nhói nghẹn ngào tim vụn nát

Dâu bể nào khiến cuộc tình tan tác
Sóng biển nào vùi lịm những đắm say
Vầng trăng xưa vàng vọt bóng hao gầy
Đêm thao thức hoen bờ mi lệ nhỏ...

Hồ Than Thở gió buồn lay nhẹ cỏ
Kỷ niệm về phảng phất hiện trong mưa...
Cư- Nguyễn.

ẢO MỘNG


Phố cũ phai tàn giấc mộng xưa
Tìm đâu thấy dạng ngóng chi thừa
Đồi vô vọng đợi người trong gió
Núi thẩn thờ mong kẻ dưới mưa…
Sáo đã tung trời vươn cánh thỏa
Mình ai đứng lặng dõi sao vừa
Mơ hồ bóng nhạn chìm hư ảo
Phố cũ phai tàn giấc mộng xưa
Cư- Nguyễn.

SẦU THU


Phố cũ sương mù lạnh lẽo rơi
Buồn đau một thưở xót xa rời
Thông sầu rũ bóng theo thầm gởi
Thác hận ầm tuôn gọi nhắn lời
Chẳng biết ngày đi xa vạn lối
Nào hay phút tiễn biệt ngàn khơi
Từng đêm khắc khoải hoài mong đợi
Chỉ vọng ngàn cơn sóng vỡ hời…
Cư-Nguyễn

VỠ MỘNG


Thầm gọi nhớ mong để lỡ rồi
Thẳm trời mây tím hững hờ trôi
Câm tình giữ tiếc đời cô quạnh
Lặng ái mang sầu kiếp lẻ côi
Lầm lạc nẻo đường mưa bão núi
Lụy mê bờ bãi khói sương đồi
Âm hoài khúc nhạc vang bừng trỗi
Thầm gọi nhớ mong để lỡ rồi

Rồi lỡ để mong nhớ gọi thầm
Trỗi bừng vang nhạc khúc hoài âm
Đồi sương khói bãi bờ mê lụy
Núi bão mưa đường nẻo lạc lầm
Côi lẻ kiếp sầu mang ái lặng
Quạnh cô đời tiếc giữ tình câm
Trôi hờ hững tím mây trời thẳm
Rồi lỡ để mong nhớ gọi thầm
Cư- Nguyễn.

CÓ VÀ KHÔNG


CÓ bạc muôn vàng chết giữ không?
Có giành níu lại cũng bằng không
Có vay hẵn trả làm sao chống
Có nợ sao đòi hỏi được không
Có ơn phải đáp đừng gian lộng
Có nghĩa nên đền chớ xảo không
Có nhân quả báo luân hồi động
Có Ngộ tâm thành dữ hóa không…
Cư-Nguyễn

SƠN TINH THỦY TINH THỜI HIỆN ĐẠI


Buổi đảo điên Thủy Tinh tác quái!
Hận tình xưa thề trả một ngày...
Triều lên mưa trút dâng đầy,
Đường ngang phố dọc nhập nhầy thảm thương!

Nhớ một thuở núi cao muôn trượng!
Chàng Sơn Tinh oai dũng tầng mây,
Đẹp duyên ân ái sum vầy...
Thủy Tinh ôm mối hận dày tâm can!

Bọn ngu muội! Ngông cuồng ngạo mạn!
Lũ gian tham phá núi xẻ rừng...
Núi tan cây ngã đùng đùng,
Rừng hoang đồi trọc não nùng tan thương!

Kìa thủy điện giăng giăng khắp hướng,
Nước lã nay phút hái ra tiền?
Chia nhau lãnh chúa mọi miền...
Nhanh tay ngăn đập chẳng phiền thiệt hơn!

Thủy Tinh thế an nhiên tọa hưởng!
Dịp ngàn năm tích thủy ẩn tung!
Nhân cơn mưa bão trùng trùng...
Ầm ầm núi lỡ nước bung trắng trời!

Tội dân đen họa đâu ụp tới?
Kẻ gây ra chót vót lầu cao!
Nghe sao được tiếng kêu gào...
Nhà tan cửa nát nỗi đau thảm sầu!

Làng chìm ngập phố sao tránh thấu...
Hẽm và đường cùng biến thàng sông,
Xe bơi trên phố phập phồng,
Người như từ chốn hư không hiện về!

Thủy Tinh hỡi! Tác oai lắm thế?
Bao oán than một lũ cuồng ngông...
Núi sông rồi lại rạng hồng,
Sơn Tinh lại đứng oai phong giữa trời!
Cư- Nguyễn.

HUYỀN THOẠI CHIỀU MƯA...


Con ngồi bám mẹ giữa cơn mưa
Nước ngập tràn dâng gió đảo lùa
Ứ nghẹt dòng xe dừng chắn bủa
Trào tuôn sóng lũ cuộn theo hùa
Dù thân lạnh buốt nào buông lỏng...
Dẫu xác tê rần chẳng chịu thua
Cảnh não nùng kia nhìn lệ ứa...
Sông về hợp phố tưởng như đùa?
Cư- Nguyễn

CHIM BẰNG KHUẤT DẠNG...


Rượu uống đêm dài mãi chẳng say
Niềm đau ở lại kiếp lưu đày
Men sầu thẩm đọng toàn chua chát
Vị nhớ dâng trào những đắng cay
Mãi đợi tương phùng mòn mỏi tháng
Hoài mong tái ngộ rã rời ngày
Sương mờ điểm bạc phai nhòa tóc...
Biển thẫm chim bằng lượn cánh bay...
Cư- Nguyễn.

HÃY MỈM CƯỜI


Hãy mỉm cười dù bão giông vây phủ
Giữ vững niềm tin hướng tới mặt trời,
Hoa vẫn nở ngạt ngào chờ nắng mới,
Bình mình lên sẽ xóa sạch mây mù!

Hãy mỉm cười dù cuồng phong sóng dữ...
Kề sát vai nhau giữ vững tay chèo...
Biển sẽ lặng thuyền quay về mọi nẻo
Hướng trời Nam rửa nỗi nhục thiên thu!

Hãy mỉm cười dù trùng trùng giáo nhọn...
Ngọn lửa con tim thiêu cháy gông cùm
Lũ sẽ dâng quét sạch đám gian hùng,
Và ánh sáng sẽ tỏa ngời khắp chốn.

Hãy mỉm cười vì ngày mai phải đến!!!
Lúa tỏa hương bên những nụ cười...
Người lại gặp người bao năm chờ đợi,
Đất nước rạng ngời đón mặt trời lên!!!
Cư- Nguyễn.

RẠN VỠ


BIỂN cách muôn trùng không gặp gỡ
Tìm nhau tóc bạc buồn thương nhớ
Sương nhoà nhạt phủ khuất hoài mơ
Sóng mịt mù ngăn tàn vọng trở
Đã cạn niềm tin để ngóng chờ
Thôi vùi ước mộng tình quay chở
Thời gian nghiệt ngã có ai ngờ
Tắt lửa lòng đang sầu rạn vỡ
Cư- Nguyễn.

VỜ NGU


NHÂN tình hỗn độn giả vờ ngu
Chức hão như làn gió nhẹ ru…
Thế loạn tiêu điều cơn nước lũ
Thời tranh ảm đạm bóng mây mù
Người khôn phẫn nộ bầy sâu dữ
Kẻ trí hờn căm lũ chuột xù
Ngán ngẫm tên khờ cao ghế ngự…
Theo hầu cả đám nịnh thần ngu!
Cư- Nguyễn

MƯA


MƯA về mọi chốn khởi tình ca
MƯA trải niềm vui lịm bóng tà
MƯA nẩy mầm xanh ngời rực lá
MƯA khai nhụy thằm nở bừng hoa 
MƯA hồng má nhỏ yêu kiều lạ
MƯA đỏ môi em dấu ngọc ngà
MƯA hỡi luôn rơi đều ruộng nhá
MƯA hời mãi thấm đượm vườn ta
Cư Nguyễn

… TA NHÉ HÃY TÌM …


Ta thả giấc mơ về anh đêm qua
Theo ngọn gió…khi bình minh vừa đến
Cùng với cả làn môi em bịn rịn
Trên dấu nụ hôn…tự hái cho mình!

Ta biết rằng anh huyễn hoặc, bồng bềnh
Rồi sẽ tan ra như sớm mai sương khói
Bỏ lại chiều nay khung trời trăn trối
Cùng lang thang… ngọn gió dông dài!

Ta nhé hãy tìm hai chữ yêu thương
Giữ lại trong tim mãi là tri kỷ
Giúp em quên đi những gì cũ kỹ
Dư âm xưa…cay đắng một thời!

Ta nhé hãy tìm cho em thỏa đam mê
Cả tuổi xuân em vội trao đi mất
Để lúc bên nhau trong xốn xang, e lệ …
Để đốt đời em trong khát cháy, cồn cào!

Ta nhé hãy tìm ngọn gió lao xao
Để xua đi một thời vỡ đổ
Để vá lại vết hằn xưa đau khổ
Để đêm nay nguyên vẹn nồng nàn…!
- Chiều Tím -


EM CÓ NHỚ ANH KHÔNG?


Gởi người trăm nhớ ngàn thương
Cùng mây bay về phương trời
Gởi tình thao thức thương nhớ
Nơi người yêu dấu trông chờ

Anh gởi mây trắng mang theo
Kỷ niệm ngày xưa mới quen
Giữa trời đêm mưa hôm ấy
Nép vào vai anh êm đềm

Anh hỏi có nhớ anh không ?
Hay em đã ở bên người
Quên dần người tình viễn xứ
Chỉ là hình bóng xa mờ

Anh là thuyền trôi lênh đênh
Bao giờ theo gió xuôi về
Tìm lại nắng vàng sóng vỗ
Hát bài tình ca hẹn thề...
Nguyễn Dũng
Hình Internet

SÀIGÒN TRONG MƯA!


Sàigòn trong mưa nước dâng khắp phố.
Người và xe theo con nước nhấp nhô,
"Tình nước non" tràn ngập nói sao vừa?
Sông và phố tình mênh mông mọi ngõ!

Sàigòn trong mưa anh em sát lại...
Rét run lên thắm thiết mặt kề vai,
Tóc ướt chân tê nhích từng bước một,
Căm lặng trôi theo con nước miệt mài!

Sàigòn trong mưa hát bài tình nhớ!
Anh và em tát nước những ngày thơ...
Con lạch quê ta bây giờ lên phố!
Rượt đuổi theo ta trên cả bất ngờ?

Saigòn trong mưa đường xe nghẽn lại,
Cho đôi ta giây phút ngẫm ngày mai...
Nhà cuối đường thôi về sao chẳng kịp,
Như mọi hôm tát nước mõi hai vai!

Saigòn trong mưa trên tầng cao ốc,
Đèn sáng lên nồng ấm những niềm vui,
Dưới phố mưa giăng nước tràn hẽm hóc,
Già trẻ đua nhau ngăn nước tới lui!

Sàigòn trong mưa lạnh về xóm trọ,
Gánh hàng rong ướt sủng nép co ro...
Bà mẹ xa quê run rẩy dưới hiên nhà,
Đối mắt buồn thiu trông về cuối ngõ!

Saigòn trong mưa tan trường bé ngóng!
Bố đến kịp không xe kẹt thành dòng...
Mẹ có mệt nhoài đẩy xe chết máy...
Và tối nay cơm tối lại mì không?

Sàigòn trong mưa! Sàigòn ta đó!
Biết tìm đâu đường tình ái mộng mơ?
Còn nữa đâu bài Tình khúc chiều mưa?
Và anh đợi dưới mưa dù Tình lỡ!
Cư- Nguyễn.

TRỞ VỀ CÁT BỤI


CÁT BỤI quay về giữa biển khơi
Ngày sau BỤI CÁT rã theo người
CÁT trùm mộ vắng nhòa sương BỤI
BỤI bám mồ hoang phủ CÁT roi
Lặng lẽ BỤI trần hoen mắt tủi
Âm thầm CÁT tục đẫm mi ngời
Đài xây bãi CÁT tan thành BỤI. 
CÁT Dã Tràng hoài vọng chẳng ngơi...
Cư- Nguyễn


TRỞ LẠI


TRỞ lại khung trời lối cũ xưa
Lòng dâng kỷ niệm nhớ khôn vừa
Bờ tre gió lộng đùa trong nắng
Rặng trúc mây vờn giởn dưới mưa
Một kiếp phiêu bồng rong phí uổng
Nửa đời lãng bạt bước hoang thừa
Tìm đâu dáng nhỏ ngày nao hỡi…
Trở lại khung trời lối cũ xưa
Cư-Nguyễn

THA HƯƠNG


THA hương đất lạ tủi đau lòng
Lặng lẽ canh dài thổn thức mong
Đã mấy Xuân rồi ly biệt ngả
Còn bao Hạ nữa hợp đôi dòng
Quê nhà Mẹ vẫn chờ trông ngóng
Viễn xứ con hoài đợi dõi trông
Ước mãi quay về vui thỏa mộng
Đường xưa lối cũ lệ hoen tròng
Cư-Nguyễn

HOA TÀN TRƯỚC NHÀ


Đời ta như những bông hoa
Không ai chăm chú nên đã khó thương
Dại khờ ta bước sai đường
Để cho môi má mắt hường nhạt phai

Thôi thì như những cánh hoa
Đẹp dăm ba bữa rồi là tàn phai
Làm sao biết được ngày mai
Hôm nay ta cứ vui hoài cho qua.
TH

GIẬN HỜN


Thả hao gầy cân đo nghĩa lặng im
Trong tắt lịm chìm sâu như tù ngục
Em hoang vu lạnh lùng hơn gỗ mục
Xót tim anh cúi gục nét đau buồn. ..

Trăm ân tình rời rã bóng chim muông
Bay mờ mịt thác tuôn mù viễn mộng
Để môi run chẳng quay tìm hy vọng
Dốc hẹn xưa trông ngóng lứa đôi mình. ..

Em giận rồi tím nhạt sắc môi xinh
Ngày hờ hững rung rinh ngàn bóng nắng
Gió lang thang đắm mình trong thinh lặng
Ngơ ngác nhìn chân sóng mặn bờ hanh

Đường vắng em công viên lá vòng quanh
Thầm nhắc khẽ màu áo xanh chiều hạ
Tháp nghiêng vai nhìn chân trời rất lạ
Ngày không yên hoa lá cũng phai nhòa
THH

ĐỪNG HỎI TẠI SAO...?


Đừng hỏi tại sao quê mình lạ quá?
Lạ tên đường lạ cả những giòng sông,
Đâu lũy tre đâu giếng nước ngọt trong...
Và đâu nữa mùi nồng thơm lúa mạ?

Đừng hỏi tại sao nhà to đường hẹp,
Xe giăng giăng hối hả cuống cuồng đi,
Người bịt khăn nhăn nhó mặt lầm lì...
Tranh nhau chạy tưởng chừng đời hóa kiếp!

Đừng hỏi tại sao cà-phê, quán nhậu...
Từ tinh mơ cho đến lúc canh thâu,
Người ngả nghiêng cợt nhã chuốt môi mềm,
Đời kỹ nữ nỗi buồn ai hiểu thấu?

Đừng hỏi tại sao làng quê vắng lặng,
Những cô em trong sáng tựa vầng trăng...
Nay về đâu?Trôi dạt chốn phong trần?
Hay tàn tạ xứ người trong cay đắng!

Đừng hỏi tại sao mẹ già rưng lệ...
Ngóng thằng hai, con sáu bỏ lìa quê,
Đội nắng dầm mưa kiệt sức tàn hơi...
Nuôi con học mặc thói đời dâu bể.

Đừng hỏi tại sao nhà ai to thế?
Xe của ai bóng loáng đậu tứ bề...
Tiệc của ai mà khách khứa lê thê,
Tiền đâu lắm mà ngông cuồng ngạo nghễ?

Đừng hỏi tại sao làm sao nói hết?
Khi mây đen che kín ánh mặt trời,
Khi ngày tháng nặng đè vai thắm mệt...
Và con tim câm nín chẳng nên lời!
Cư- Nguyễn.

HÒN NGỌC VIỄN ĐÔNG ?


"Một tiếng mưa dầm đường hóa bể
Đôi giờ nước ngập phố thành sông"
MỘT chiều xám xịt nổi cơn giông
TIẾNG sấm rền vang cảnh nghẹn lòng
MƯA trút mù tăm hùa gió lộng
DẦM dề tối mịt trỗi cuồng phong
ĐƯỜNG xe ứ nghẹt người mòn ngóng...
HÓA ngõ chen đầy kẻ mệt trông...
BỂ đã dìm sâu ngàn ước vọng
ĐÔI GIỜ NƯỚC NGẬP PHỐ THÀNH SÔNG.
Cư- Nguyễn.

VŨ ĐIỆU “ TĂNG-GÔ”*


VŨ điệu “tăng-gồ”múa đảo quay
Xăng vờ vịt giảm chốc lên ngay
Bà lương mỏi mệt im lìm đấy
Gã giá sung cường náo loạn đây
Chợ nhốn nhào than hàng hóa nhảy
Người trơ mắt dõi thịt rau bày
Lầu cao tọa hưởng nào ai thấy…
Nỗi khổ người dân gánh chịu này?
Cư-Nguyễn
*Tango tên điệu nhạc

LỤC BÌNH TẢN MẠN


Lục bính tản mạn vế đâu
Nắng chiều trải nhẹ mưa ngâu thoáng buồn
Đời ta rồi sẽ trôi buông
Lục bình người hởi quay về chốn xưa
Lục bình hoa nỡ chiều mưa
Tím màu sắc tím đong đưa trưa hè
Người đi đã hẹn trăng thề
Khi nào hoa nỡ sẽ về cố hương
Chúc cho người ở tha phương
Lục bình hoa nỡ tím trời ngát thương .......
Biên Nguyễn

KIẾP LY HƯƠNG


Lìa quê lãng bạt kiếp không nhà
Biệt xứ phiêu bồng nẻo phố xa
Bước nặng hàng rong đời vất vả
Chân gầy vé dạo cảnh bôn ba
Lời rao khản giọng nghe buồn quá!
Tiếng hỏi khàn hơi thấy chạnh là...
Ước học hành con đầy kết quả
Niềm vui Bố Mẹ tuổi về già..
Cư- Nguyễn

KHÔN VÀ DẠI


XU thời lũ dại nắm người khôn
Dại giữ cao quyền khiển đứa khôn
Tự mãn bày khôn thành ngốc dại
Khiêm nhường giả dại hoá tài khôn
Khôn phò xảo trá đời khinh dại
Dại giúp lương hiền sách nể khôn
Lúc trẻ trao dồi khôn thoát dại
Tâm lòng chẳng đức dại nào khôn
Cư- Nguyên.

THÁNG NĂM MÙA HẠ VỀ


Tháng năm mùa hạ đã về
Tiếng ve rộn rã đê mê Phượng hồng
Nhìn trời mây trắng như bông
Nhớ em áo lụa bềnh bồng tóc mây

Nắng kia hờ hững vai gầy
Môi son đỏ thắm ửng hây má đào
Trong lòng chợt thấy nao nao
Lời yêu không dám cất vào trong tim

Bao năm cứ phải đi tìm
Thơ tôi đã viết lặng im đến giờ
Chung tình đợi mãi trong mơ
Đêm ngày lặng lẽ ngóng chờ bước chân

Ve kêu mùa hạ tới gần
Sao em còn mãi phân vân điều gì?
Để tôi ôm khối tình si
Trách hờn Phượng đỏ thầm thì tháng năm.!
Thơ Yen Luong 11.5.2018
Hình Internet

MỘNG NGÀY XANH


Thương tóc sợi mềm ngát tỏa hương
Áo xinh dài phủ trắng sân trường
Tường loang tím mực màu nhung nhớ
Phượng trải hiên hồng sắc vấn vương
Vương vấn sắc hồng hiên trải phượng
Nhớ nhung màu mực tím loang tường
Trường sân trắng phủ dài xinh áo
Hương tỏa ngát mềm sợi tóc thương.
Cư- Nguyễn.

TỈNH MỘNG HUYỀN


Vỡ câu nguyền ước vỡ câu nguyền
Gió lạnh xuyên lòng gió lạnh xuyên
Đò đã chuyển bờ đò đã chuyển
Sáo đang chuyền tổ sáo đang chuyền
Đừng lưu luyến nữa đừng lưu luyến
Chớ hão huyên bàn chớ hão huyên
Tình lỡ chuyến rồi tình lỡ chuyến...
Tỉnh mơ huyền hãy tỉnh mơ huyền!
Cư- Nguyễn.

ÂM THẦM


Thoảng tiếng ai đàn chạnh nhớ lây
Niềm xưa lặng lẽ kéo dâng đầy
Đồi thông một thưở ngời xanh nắng
Phố lạnh bây giờ tím sẫm mây
Biển thẫm mang người qua bến mộng
Rừng xanh giữ kẻ lụy lưu đày
Sương mù vẫn phủ nhòa hy vọng
Chén rượu âm thầm khật khưỡng say
Cư- Nguyễn.