F tháng 12 2012 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


LỜI CUỐI NĂM

ƠI ! tuổi hồng ngàn ngày xưa thân ái,
Áo học trò mái tóc, dáng ai đây..
Nét thư sinh,bạn trai trẻ tròn đầy,
Và đang hát...bạn hát mừng sinh nhật Chúa.
Tấm ảnh cũ,kỷ niệm êm như lụa,
Mượt như nhung,nên vẫn mãi đi tìm..
Vượt dặm dài níu kéo dấu chân chim.,
Hay bới cát...tìm nụ cười chôn kín.
Bắt tay nhau, lời chia ly bịn rịn,
Tiếng cười vui,sóng biển ngập vỡ òa
Cám ơn người-bằng hữu kết dâng hoa
Bốn mươi năm bao thăng trầm biến động
Ký ức vẫn nguyên..mình tìm trên lối mộng
Vẫn mơ hoài..trong thực tế đắng cay
Tình còn đầy...chúng mình vẫn chung tay
Luôn gìn giữ,xẻ chia và trân trọng
Bạn hạnh phúc,hay rã rời cuộc sống
Kể nhau nghe,an ủi góp chung lời
Nhẹ niềm sầu..san sẻ bạn mình ơi!
Đời dẫu ngắn nhưng nghĩa ta sâu nặng
Cám ơn tình thân..ngọt ngào ban tặng
Lời trần tình, lẽ ý nhị....thiết tha......
Để muôn đời ta vẫn mãi là ta
Hóm hỉnh, chân thành,sâu xa,đoàn kết.
Ngày cuối năm tâm tình xin chúc hết
Mọi gia đình sung mãn,được Bình An
Cả họ khỏe vui,con cháu đầy đàn....
An hưởng tuổi ấm êm...dịu dàng..đằm thắm.....
Còn ai đơn thân, chúc sang năm muối mắm
Gia vị thêm nhiều..để hết lẻ loi..

(bút tích trên tấm ảnh và chữ ký của Nguyễn thị Lộc.Bạn thuận tay trái)




Bài Viết Ngày Cuối Năm



      Hôm nay ngày cuối cùng năm cũ, ngày 31 tháng 12 năm 2012. Ngày mai nhà nhà đều sử dụng cuốn lịch mới của năm mới 2013. Thật sự năm qua thành phố HCM có nhiều đổi mới.  
      Nơi có chiếc Cầu Mống xây từ năm 1905 đến nay đã hơn trăm tuổi, một nét kiến trúc cổ xưa còn lưu giữ. Cầu Mống bằng sắt màu xanh, mới trang trí dàn đèn chiếu sáng mỹ thuật, là cái thứ ba sau Nhà hát Lớn và Bến nhà Rồng. Cầu Mống bắt ngang Rạch Bến Nghé nối Đại lộ Võ-văn-Kiệt với Bến Vân Đồn. Lân cận Cầu Mống kiến trúc Sài-gòn xưa nầy là một kiến trúc hiện đại Hầm Vượt sông Sài-gòn đi qua Thủ Thiêm trong nháy mắt. Một sự khác biệt hoàn toàn sau 100 năm,  từ cây cầu đi bên trên sông bây giờ người xe có thể qua lại dưới lòng sông, chuyện khó tin mà có thật.
      Chiều hôm qua có cuộc thi đua thuyền lần đầu trên Rạch Bến Nghé, như đánh dấu một diện mạo mới điểm xuyết thêm cho nét đẹp một thành phố từng mang danh “Hòn ngọc viễn Đông”. Ngày nay lãnh đạo thành phố chúng ta nổ lực có được con kênh Tàu Hủ-Bến Nghé sạch trong như một dòng sông xanh, song hành cùng hai đại lộ thoáng đãng rộng mát. Một môi trường xanh và sạch cho người thành phố tản bộ tập thể dục buổi sáng hay người câu cá thư giản buổi chiều thật tuyệt. Không gì so sánh nổi lợi ích rất lớn vì sức khỏe con người sinh sống làm việc tại thành phố nầy.
      Nếu trước đây tôi từng nói người dân Thành phố Phan-Thiết may mắn có được “kho thuốc bổ phổi” Công viên bãi biển Đồi Dương, thì hôm nay người dân Thành Phố Hồ-Chí-Minh cũng có “nhà máy oxy” Dòng kênh xanh Bến Nghé.
      Cuối năm được đọc bài viết “ Thêm một bạn học” của Phạm-Đình-Nhân, lòng chúng ta ai cũng thấy vui vui. Nhất khi nhìn tấm ảnh cũ thấy được người mình biết, cùng thời như những tấm ảnh của Thanh Liên gởi lên blog trước đây. Tôi thấy giống nhau quá như chụp cùng một máy, cùng một ngày, cùng một nhóm bạn học đi chơi với nhau cùng một chổ… nhưng có thêm vài người mới. Rất đặc biệt có ảnh thầy Chung khi còn trẻ, tôi nhìn ảnh không khỏi bùi ngùi nhớ đến thầy.
      Mong rằng qua năm mới 2013 trang Blog hocsinhchinhtam chúng ta theo đà phát triển tìm thêm được nhiều bạn, biết đâu đó là những nhân tố mới cho nhiều bài viết hay bổ ích sắp tới, hy vọng lắm thay.

NTH
31-12-2012 

Thêm một bạn học

Lang thang trong Facebook, vô tình thấy được một nick name đăng tấm hình Trường Chính Tâm trên Timeline của mình, rồi chuyển thành hình trang bìa. Vài ngày sau một tấm hình trắng đen khác được dùng làm Avata, xem kỹ những người trong hình là các bạn lớp chúng ta đang trên sân khấu ở sân trường biểu diễn văn nghệ chụp cách đây gần 40 năm. Tôi nhận ra những khuôn mặt quen thuộc: Thầy Võ Trí Chung, các bạn: Đặng Tiến Đức, Từ Ngọc Phước, Nguyễn Thị Hồng Yến còn một số bạn khác tôi nhìn không ra.
Vậy là tác giả có mối liên quan đến Trường Chính Tâm và lớp chúng ta rồi, tôi tiếp tục tìm hiểu thêm những thông tin trong Facebook. Họ và tên….(tên này thấy quen quen), ngày tháng năm sinh….(cùng một trang lứa với chúng ta), đã từng học tại Trường Chính Tâm Phan Thiết. Đến đây thì hết, không còn thông tin gì thêm. Xem như chưa đủ yếu tố xác định bạn ấy có phải là bạn của chúng ta không.
Nhờ một bạn trong Facebook tìm dùm, hôm sau nhận được số phone của bạn ấy, tôi alô ngay:
-Có phải là Ngọc Xuân?
Chưa kịp nói hết câu và dường như bạn ấy đang chờ cuộc gọi này, một giọng Huế ngọt ngào êm dịu cất lên:
-Phạm Đình Nhân phải không? Ngọc Xuân đây, bạn học cùng lớp, Xuân rất vui được gặp lại Nhân. Còn nhớ Xuân không?
Tôi ầm ừ cho qua chuyện chứ thật lòng không thể nào hình dung nỗi “dung nhan mùa hạ” của bạn ấy ngày xưa thế nào, có lẽ thời gian, năm tháng, tuổi tác làm “bộ nhớ” của mình rối tung nên nhiều lúc điều đáng quên thì lại nhớ mà điều đáng nhớ thì không làm sao nhớ được. Chỉ vọn vẹn vài phút chuyện trò, cả một thời đèn sách như những thước phim dần hiện ra trong tôi, duy chỉ có điều chưa hình dung ra bạn ấy ngày xưa.
Dù gì thì gì, trong những ngày cuối năm lại tìm ra được người bạn đã từng học chung trường, chung lớp là niềm vui khó tả phải không các bạn?...
(Nguyễn Thị Ngọc Xuân, số điện thoại 01653483682).

Hãy Viết Đi Các Bạn Ơi !

(Sau khi đọc Để Cùng Gần Nhau của Tiến Đạo)

Người ta thường hay nói
“Hát hay không bằng hay hát”
Như chim sinh ra để hót
Có giọng dở giọng hay
Mặc khen tặng chê bai
Chim chẳng màng lo nghĩ
Cứ chuyện mình thủ thỉ
Hiến cho đời vui tai !

Người ta còn biệt tài
Viết hay không bằng hay viết ?
Viết để mọi người biết
Ta hiện hữu trên đời
Ta đang sống đang chơi
Ta đang buồn đang giận
Ta nhớ em vô tận !

NTH
29-12-2012


100 từ. ĐỂ CÙNG GẦN NHAU

      Có những người không là Nhà Thơ, Nhà Văn, nhưng đến tuổi Họ tự viết những đoạn Văn, lời Thơ thật cảm xúc, sắc bén đi vào lòng người, Họ viết không phải phô trương Cái Tôi mà để nhớ lại những gì đẹp đáng nhớ thương tuổi đi qua, hay ghi lại những gì cuộc sống đang đến mà không vụ lợi, để cùng nhau nhìn chứ không đấm đá như cuộc sống thường thấy, mà khi đọc ấm lòng nhau.  
   Ai đó thích cứ gởi Văn, làm Thơ, đừng ngần ngại để cùng gần nhau. Rất hoan nghênh!

     Phan Thiết, Ngày 29.12.2012
            NGUYENTIENDAO

   @ Cuộc sống không có niềm vui như đi xa ngàn dặm không tìm thấy quán trọ.
                  Democritus

100 từ. NGƯỜI BẠN SINH NHẬT


      Một buổi sáng trời mát nhè nhẹ rồi mưa lún phún, khác thường những ngày qua nhưng thật dễ chịu cho người. Họ dẫn Tôi đi  ăn sáng, uống café nghe nhạc nói rằng hôm nay đãi Sinh Nhật làm Tôi xúc động. Cả một đời chưa bao giờ có ngày thế này, ngày Bạn Bè tự tổ chức Sinh Nhật cho Tôi như thế, trong một buổi sáng trùng hợp dễ thương làm bộ nhớ ghi nhận mãi mà trong những người Bạn đãi Sinh Nhật Tôi có Hàn Thu.
      Thế, phải trả người Bạn Tôi thế nào đây?  

       Phan Thiết, Ngày 28.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Người không có kỷ niệm là người bỏ đi.
               Armand  Salacrou

Sinh Nhật Thiên Niên

Hỡi nhà thơ họ Hàn
Chờ có trăng mới làm
Bao lâu im thin thít
Để tập trung tu luyện
Kẻo tẩu hỏa nhập ma
Hôm nay ra khỏi nhà
Cầm múa đôi song kiếm*
Hét to lên một tiếng
Ta tái xuất võ lâm…
Kính chào quí nương nương
Bàn dân đang trông đợi
Cùng cô nương mở hội
Sinh nhật thứ ngàn năm
Đại tiệc đêm trăng rằm
Thọ ngang cùng trời đất
A men A di đà Phật !

*ý nói hai bài thơ đăng cùng lúc

NTH
28-12-2012

100 từ. SINH NHẬT CHỜ VÀ ĐỢI

       Nó chờ từng ngày về Sinh Nhật, Mẹ cũng đợi từng ngày gặp Con.
      Ngày về đến nhà, gặp lại Bạn Bè khá lâu không gặp nên tíu tít đủ chuyện, xong kéo nhau đi đến tối mới về.
      Giờ thật sự Mẹ Con mới gặp nhau, Mẹ nhìn ôm Nó vào lòng nước mắt chảy, Nó nằm trong vòng tay Mẹ ấm áp, biết bao lâu mới có lại cảm giác này. Bỗng Nó sực đứng lên nhìn lên bàn, Bánh Sinh Nhật Mẹ và đồ ăn để từ chiều đến giờ... Nó ôm lại Mẹ khóc thật nhiều.

       Phan Thiết, Ngày 28.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Mẹ là tất cả đời Con.
                      “Quên”

HAI TÁM THÁNG MƯỜI HAI

Sinh nhật Ta trong thơ
Nhưng vui đến bất ngờ
Cho nhau lời nhắn gởi
Cho nhau bao tình thơ
Sinh nhật như trong mơ
Chút mùa đông sương mờ
Nhưng bao lời nhắn gởi
Tình ta đâu hửng hờ
Sinh nhật như làn mây
Bay qua bao tháng ngày
Chỉ hương thầm đọng lại
Tình ta chẳng hề lay
 Cảm ơn người cho ta
Tình yêu như tuyết pha
Trong như làn nắng mới
Như tình Ta với Ta

                        Hàn Thu                                

TẶNG NHAU

Tặng nhau màu của nắng..
Nhuộm chiều vàng cuối đông.
Tặng nhau màu kỷ niệm...
Tím đầy trong mắt trông...
Tặng nhau niềm hạnh phúc
Cho tình nghèo ban sơ.
Tặng lời thơ say đắm..
Dẫu đôi khi thẩn thờ...
Tặng lời yêu thương nhất..
Như trăng kia tròn vành
Hãy bên nhau mãi nhé!
Dẫu cuộc đời mong manh...

MỪNG NGÀY SINH NHẬT 28 / 12

Ngày sinh nhật dễ thương
Trong tình yêu bè bạn
Xin cảm ơn vô hạn
Mọi lời chúc chân tình
Dù đôi lúc lặng thinh
Trong lòng mình vẫn nhớ
Tình bạn bè một thuở
Đâu dễ đã phai mờ
Dầu một thoáng bơ vơ
Giữa dòng đời náo nhiệt
Đôi lúc mình tự biết
Cuộc sống vẫn tràn đầy
Đừng chuốc lấy men say
Đừng quên người tri kỷ
Đừng quên điều hiếu hỷ
Bao năm tháng dầy công
Chúng ta đắp xây ròng
Từ ngày chung lớp ấy
Bạn bè ơi ta nhớ
Cho đến mãi muôn đời
Chung tay nhé ngày mai
Đời nở hoa muôn thuở

CHÚC MỪNG SINH NHẬT

Cho tôi góp nụ cười,
Mừng ngày sinh nhật bạn.
Cho tôi gom muôn vạn.
Ánh sao cuối trời xa...
Tia nắng sớm ngọc ngà..
Lời nhạc vui..lãng mạn
Chúc bạn sống an nhàn
Bỏ quên ngày khốn khó
Tình già luôn gắn bó
Con cái bạn thành tài
Rạng rỡ chuyện trúc mai
Gia đình luôn đầm ấm
Riêng bạn câu đối ẩm
Trong trang blog nhớ vào
Tương giao với đồng bào
Đừng chuyển trang bán đất
Đã có thang cấp bậc
Hàn thi sĩ đứng đầu
Mừng sinh nhật đôi câu..
Hỏng phải là khiêu chiến
Thỉnh cầu mau hiện diện
Àla sô nhào dô.......liền

Chúc mừng Sinh nhật bạn Hàn Thu

Chúc Hàn Thu sinh nhật tràn đầy niềm vui và hạnh phúc

Lời văn ngắn. MÓN ĐỒ CHƠI TRONG ĐÊM NOEL " t t "

         Hết giờ đêm Noel, mọi người  ra về, Ba Mẹ Thuận đến bên dắt về nhưng Thuận không chịu, muốn ở lại chơi thêm do món đồ trên tay chưa đã, nhiều lần như thế rồi khóc không muốn về mà trời đã khuya, cuối cùng Người Bạn của Ba Mẹ cho món đồ chơi đó mà Thuận đang cầm trên tay thì Hùng chạy đến giật lại, cả hai giành nhau món đồ Người Bạn của Ba Mẹ hứa với Hùng sẽ mua món khác nên mới thả ra trong ánh mắt không bằng lòng. Còn Thuận món đồ cầm trên tay một mình mới hết khóc rồi ra về thật nhanh, sợ chủ nhân món đồ đòi lại nên đêm nay thật nhớ mà lại là Đêm Noel thật lạnh.
       Món đồ chơi trong đêm Noel là một cái trống dùng bằng pin, cái trống lớn 25 cm, bên trái 3 trống nhỏ mỗi cái 10 cm mà 3 màu khác nhau, bên phải 1 hàng nút sử dụng trống, khi mở lên các trống nào có màu riêng và đánh vào âm thanh phát ra tiếng khác nhau, nếu muốn gõ trống nào thì mở nút trống đó hay tất cả. Khi Thuận nhận món quà này thì trống đã không còn sử dụng 2 trống nhỏ nên âm thanh và màu sắc mất đi nhiều, nhưng Thuận vẫn thích vì chưa bao giờ tư hữu một món đồ chơi cao cấp như thế nay dù không còn 100% nên thật quý trọng kỹ lưỡng.
       Tháng ngày cứ trôi, Thuận lớn dần trong sự uốn nắn Bố Mẹ, rồi vào Đại Học tự làm thêm để có tiền học nhưng vẫn tốt bụng giúp người nghèo khi bắt gặp, có lần Thuận giúp một Thanh Niên cùng tuổi bị tại nạn do đua xe vào Bệnh Viện mà chẳng biết là ai và lại có một lần muốn tiền nhiều đi thi dùm một Thanh Niên cùng tuổi mà không biết là ai. Rồi Thuận tốt nghiệp Đại Học hạng giỏi nên nhiều Công Ty mời làm tại Thành Phố lớn, nhưng khi thành đạt đến Giám Đốc Công Ty lớn và có Vợ thì Ba Mẹ Thuận mới lần lượt qua đời nên việc trả ơn Ba Mẹ, Thuận không vừa ý lắm, phải đành vậy.
       Nay là Giám Đốc Công Ty lớn nên luôn có xe đưa đón, tài xế xe Giám Đốc thường đưa rước nay đã lớn tuổi nên về hưu, tuyển tài xế mới tuổi cở Giám Đốc nên vừa ý, nghe nói tài xế người cùng Quê mà đã bỏ Quê vào đây sinh sống lại càng đồng cảm hiểu những nỗi khổ nhau hơn.
      Hôm đó có buổi tiếp đãi mà Giám Đốc thật say nên tài xế mới đưa vào nhà, bước vào nhà  tất cả những đồ vật đều mới riêng chỉ có Cái Trống cũ xưa treo độc lập một mình tại cái Bàn làm việc tại nhà, Anh Tài xế nhìn thấy vật này lạ, quen đâu đó mà cả tháng sau mới biết là của mình khi còn Bé năm xưa, do Anh Tài Xế hỏi thăm khéo  Giám Đốc thật kỹ về đời tư khi nhỏ, lúc đi học, khi còn là Sinh Viên, nên Anh Tài Xế cũng biết người cứu mình đua xe vào bệnh viện năm ấy, người thi dùm mình năm ấy đều là Giám Đốc, có đoạn Giám Đốc nói:
       - Khi Tôi cầm món đồ chơi trong đêm Noel năm ấy là cái trống hư, Tôi quyết tâm sẽ có nhiều món đồ chơi tốt đẹp hơn thế này nữa nên luôn mang món  đồ nay đi theo để luôn mà phấn đấu, kể cả hôm nay nên vẫn treo.
   Anh tài xế yên lặng, rồi lẳng lặng làm đơn xin nghỉ việc mấy ngày sau, mà không một ai biết tại sao?

     Phan Thiết, Ngày 27.12.2012
              NGUYENTIENDAO

    @ Chiếc xe của quá khứ không dẫn đến đâu cả.
                  Maxime  Gorki 

Ò E

Rủ ăn biết có vui rồi
Sài Gòn đâu thể 
Cùng ngồi chung mâm
Tiếc quá cây số cả trăm
Nếu không thì cũng 
Xăm xăm tới nhà
Đăng ký người đẹp Hương Trà
Ò e nho nhỏ... 
Làng la không bằng !

NTH
26-12-2012

Lời văn ngắn. MÓN ĐỒ CHƠI TRONG ĐÊM NOEL

      Thuận đứa Bé 7 tuổi nhà nghèo, lần đầu tiên được Ba Mẹ dẫn đi dự buổi tiệc trong đêm Noel tại nhà một Người Bạn của Ba Mẹ giàu có, khi mà Thuận bước vào nhà đã thấy ngại ngại vì khác hoàn toàn nhà mình. Nhà cũng có đứa Bé 7 tuổi tên Hùng, mà thật đúng như cái tên, đứa Bé, lanh lợi hoạt bát và rất tự tin hùng dũng chạy nhảy nô đùa láu lỉnh không ngại ai hết, lắm khi có phần hỗn láo mà người nhà không để ý cứ cho rằng những hành động, ngôn từ đó là của đứa Bé không biết gì còn nhỏ, rồi nó sẽ biết mà thay đổi nên không quan tâm.
      Còn Thuận, có vẻ khép nép từ tốn của một đứa Bé nhà nghèo nên gần như bên cạnh Ba Mẹ từ khi vào nhà đến giờ, lại không dám nói lời nào mà cứ gật và lắc đầu làm nhiều người tưởng Thằng Bé nó câm. Thấy vậy Người Bạn của Bố Mẹ đưa Thuận lên căn phòng của Hùng để chơi cùng, căn phòng thật đẹp đủ màu sắc, trên tường treo những hình ảnh dễ thương to lớn, đứng điệu bộ của Hùng, chung quanh bàn ghế giường trong phòng thật thích, những món đồ đi học thật tốt đẹp cuối cùng là những món đồ chơi thật quyến rũ mà Thuận mơ ước được có lâu nay làm của riêng chỉ một món mà thôi, nhưng chưa bao giờ có và Thuận cũng nghĩ sẽ không bao giờ, do Ba Me quá nghèo. Thế mà đứa Bé này là Hùng có đầy đủ, chơi ném lên bỏ xuống, chỉ chơi trong vài giờ là xong, hư. Nhưng không hay, khi Thuận cầm đến những món chơi nào thì đứa Bé nhà giàu Hùng lấy lại dù đồ chơi đã bỏ lên bỏ xuống không đụng đến lâu nay, sau cùng Bố Mẹ Hùng nói thì Hùng mới chịu đưa trong đôi mắt khó chịu rồi bỏ chạy ra khỏi phòng giận hờn. Còn Thuận cầm món đồ chơi thích thú nựng nịu ôm vào lòng như chính đồ của mình dù món đồ đã cũ và hư, rồi cũng tự chơi một mình trong niền vui mới bắt gặp mà gần như buổi tiệc đêm Noel đó không ăn uống gì chỉ ham thích tự chơi mấy món đồ chơi đó.  “Còn tiếp”.

      Phan Thiết, Ngày 26.12.2012
            NGUYENTIENDAO

   @ Đố kỵ thấp hèn làm héo tan lạc thú khác.
                  Thomson

ĐIỀU CẤM......

Bọn tui cũng đón Giáng sinh,
Trước sân nâng chén trà hương thấm tình...
Xế Thu tới viếng Thanh Bình,
Đi qua nhà thấy bọn này ghé zô,
Saigòn bàn tiệc lô nhô..
Bọn tui chả lụi, sáu cô cụng trà..
Hẹn nhau dương lịch tà tà
Làm mâm ấm cúng cũng là đón xuân..
Tiện đây mời bạn cuối tuần
Ghé nhà Thu nguyễn, bọn mình hàn huyên..
Chuyện này xin chớ uyên thuyên...
Vì là bí mật... chưa ai tỏ tường
Tham gia đăng ký chỗ Hương.
Đừng nên bật mí..ngoài đường họ nghe...ò ..e

100 từ. ĐÊM NOEL ĐẠI GIA

    Tôi Doanh Nghiệp lớn nên luôn bị đánh giá, việc gì cũng phải to lớn.
    Đêm qua Noel, Nó tưởng Tôi ăn nhậu đâu đó "cao lắm" nên 1 giờ sáng gọi điện thoại Tôi:
- Alo ! Mày đang chơi ở đâu đó, nhậu đã chưa, Đại Gia thì phải chơi cho ra Đại Gia, còn Tao đêm nay phải chơi cho đến sáng, toàn hàng số 1 không hà... Mày đang ở đâu?
     Nó nói liên tục trong cái giọng nhậu, Tôi trả lời trong cái giọng ngái ngủ:
Tao đang trên giường, thật ngon, xin lỗi để Tao ngon.

  Phan Thiết, Ngày 26.12.2012
        NGUYENTIENDAO

   @ Làm như Vua, ăn như Tớ.
        Làm như Tớ, ăn như vua.
                Tục Ngữ Thái 

100 từ. HẠNH PHÚC ĐÊM NOEL

       Khi còn nhỏ, mỗi năm Bố cứ dẫn Tôi đi xem các Nhà Thờ trong đêm Noel thật vui đẹp, Tôi thích lắm, cái thích lớn dần nên mỗi năm mỗi khác trong lòng mặc dù Tôi không là tín đồ. Rồi có Vợ Con, Tôi lập lại cái cảm giác đó cho Con.
      Đêm qua gia đình Tôi đến Nhà Thờ thật đẹp, ánh sáng lung linh đủ màu sắc. Đúng 12 giờ đêm Chúa sinh ra, Tôi như nhận cái gì đó làm lòng thanh thản, liền nắm tay Vợ, ôm sát Con vào lòng thật hạnh phúc.

      Phan Thiết, Ngày 25.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Hạnh phúc là khi Bạn không muốn đi ngủ bởi vì thực tế bao giờ cũng đẹp hơn ước mơ.
                      Paleka

Silent Night (Đêm Thánh Vô Cùng)

          Silent Night, ca khúc nổi tiếng, cảm động, đầy ý nghĩa mà ngày nay nhiều người khắp các châu lục đều biết đến. Trong bạn bè chúng ta, ít nhất cũng đã một lần nghe ca khúc này vào mùa Noel khi mà đường phố, cửa hàng, siêu thị và các giáo đường nhộn nhịp giăng đèn, kết hoa trang trí chuẩn bị cho một mùa Giáng Sinh an lành và hạnh phúc. Bài hát nổi tiếng nhưng ít ai ngờ được rằng tác phẩm tuyệt đẹp ấy ra đời trong bối cảnh rất ngẫu nhiên, đầy thú vị từ sự việc của một chú Chuột ưa gặm nhấm.
          Ngày 23/12/1818, một ngày mùa Đông tĩnh lặng, nơi giáo đường Thánh Nicôla trong một thôn trang nhỏ vùng phụ cận Salzburg miền Tây Bắc nước Áo tuyết trắng phủ đầy mặt đất, một chú Chuột vừa đói, vừa lạnh chạy thẳng vào giáo đường và trú ẩn trong chiếc đàn dương cầm duy nhất của xứ đạo. Chính chú Chuột này là nguyên nhân tạo nên một sự kiện có ảnh hưởng rộng lớn đối với nhiều người gần một thế kỷ qua.
         Sáng hôm sau, Franck người đạy dàn dương cầm và cũng là Hiệu trưởng ngôi trường duy nhất ở thôn trang đến giáo đường luyện tập những nhạc khúc chuẩn bị cho đêm Giáng sinh. Anh dạo phím đàn chẳng thấy hơi hám gì cả (đàn dương cầm ngày xưa phải dùng chân nhịp nhịp tạo ra hơi mới phát ra được tiếng nhạc) mà chỉ nghe âm thanh chít…chít…chít…của chú Chuột. Đang loay hoay tìm nguyên nhân căn bệnh quái ác của chiếc đàn dương cầm thì Joseph là giáo sĩ và cũng là nhà thơ, bạn của anh cũng vừa tới. Hai người phát hiện ra những lổ thủng do chuột cắn, xem như chiếc đàn dương cầm không thể hoạt động được nữa mà Giáng Sinh không có âm nhạc là điều không thể chấp nhận được, thời gian thì không còn nhiều. Sau một thoáng suy nghĩ, Joseph rút trong túi ra một bài thơ anh mới sáng tác, những câu thơ kỳ diệu đã khiến Franck bàng hoàng đầy cảm xúc, toàn bộ tâm tư tình cảm như hoà nhập vào một thế giới lung linh, huyền diệu như thể Thiên đường không phải đâu xa mà chính tại nơi đây trong những vần thơ. Tứ nhạc tuôn tràn và bài thơ nhanh chóng được phổ nhạc.
          Đêm Giáng Sinh, dưới hàng trăm ngọn nến thắp sáng cây Noel ấm áp, 12 thiếu nhi bước lên Cung Thánh với sự hướng dẫn của Franck và Joseph. Tiếng đàn guitar dìu dặt, ca khúc Silent Night được cất lên, âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa ngôi Thánh đường, đi sâu vào tâm hồn từng người và bay vút vào khoảng không bao la hòa nhập với muôn ngàn tinh tú trong đêm cực Thánh…
          Thế nhưng, sau mùa Giáng Sinh ca khúc chìm vào quên lãng cho mãi đến mùa xuân năm sau, một người thợ sửa chữa đàn dương cầm được mời tới, sau khi khắc phục những hư hỏng đã hỏi không có đàn làm sao tổ chức đêm Noel. Hiểu được câu chuyện, người thợ sửa chữa đàn đã xin bản nhạc Silent Night được viết trong tờ giấy đã bị nhàu nát vất trong góc phòng. Từ đó ca khúc được ra khỏi thôn trang và những năm sau người ta bổng nghe ca khúc tuyệt vời này vang lên vào mùa Giáng Sinh khắp miền Salzburg, rồi toàn nước Áo, nước Đức và ngày nay trên toàn thế giới. Tại Việt Nam, nhạc sĩ Hùng Lân đã đặt lời Việt với tựa đề “Đêm Thánh vô cùng”./.
(St và biên soạn)

Đêm Giáng Sinh Ăn Réveillon

Noel ở Sài-gòn thật lạ
Đêm rồi lạnh hơn các đêm qua
Không bình thường như mấy hôm trước 
Một khác biệt mỗi năm tôi cảm nhận được !

Đúng đêm Chúa giáng sinh đêm đặc biệt
Cho mọi người rộn rịp bên nhau
Đường phố đông vui muôn sắc màu
Thêm cái áo lớn khoác ngoài cho ấm
Cùng dạo chơi vui đêm dài bất tận…

Đêm qua tôi đến nhà
Mới biết người em gái chưa về kịp
Trong khi bên nầy cả nhà cùng ăn tiệc
Em hãy còn chịu giá lạnh ở phương xa !

NTH
25-12-2012

KHÔNG CÓ GÌ LẠ ĐÂU

Có gì lạ đâu??
Như một thời khủng long biến mất,
Hành tinh xóa sạch.......
Sự sống từ thời cổ đại xa xưa,
Từ thuở chỉ có cỏ cây,

Chúng ta chỉ sống một đời,
ngắn ngủi và mong manh...
60 năm là mấy chốc,
Dẫu ta có biến mất...
Không có gì quan trọng..
Hằng vạn sinh linh trôi nỗi
Nhật bản ngày thiên tai..
Trung quốc ngày động đất
Tai họa gieo rắc nơi nơi..
Hành tinh xanh sáng ngập ánh mặt trời.
Bạn tôi vẫn đang đón chờ,
Ngày cháu thơ mở mắt..
Và hôm qua thôi...
Tôi lên chức  Nội
Hạnh phúc bất ngờ choáng ngợp,
Bồng cháu trên tay,
Bé mút tay chùn chụt...
Đói lắm mà mẹ thì còn ở phòng sanh..
Chúng tôi cười vui vẻ,
Cuộc sống vẫn nối tiếp.... 
.
Nếu tất cả cùng biến mất,
Cũng có gì lạ đâu!

100 từ. ĐỐI PHÓ NGA2Y 21.12.2012 .

      Tại đất nước văn minh hàng đầu, có một gia đình sợ cái ngày 21.12.2012 nên trước đó khá lâu, về quê mua đất rồi cứ thứ bảy chủ nhật Vợ Chồng và 3 Con về đó  sống như thời tiền sử, ăn lông ở lổ để ngày 21.12.2012 đến hòa nhịp sống cùng, khi về quê mang lương thực đã tích lũy cả 10 năm ăn.
      Lại có những nhà tỷ phú xứ này bỏ tiền đào âm sâu xuống lòng đất vài trăm mét, cất nhà để trốn chạy ngày 21.
       Văn minh thế sao?

      Phan Thiết, Ngày 25.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Cuộc sống nhất thời vẫn là cuộc sống, không nên bắt nó cứ phải luôn luôn hy sinh cho tương lai.
                  Victor  Hugo

100 từ. ĐÊM NOEL LẠNH LẼO

     Đêm Noel năm nay dự báo rất lạnh, nhưng chả thấy lạnh là gì. Đúng 12 giờ đêm, cái giờ Chúa ra đời, trời lạnh đột ngột, 5 độ cũng lúc mọi người đang quây quần, ăn uống vui chơi trong nhà ấm áp.
     Gia Đình đang mừng Noel, Ông Bảy nói cái lạnh ngày xưa  khủng khiếp, lạnh nhiều Người Già không chống chọi được mà ra đi, nhất là cái lạnh đêm Noel.
      Vui chơi, ăn uống mê say, sáng mai dọn dẹp mới mở cửa, một Bà Già chết rét cóng, đói khát đêm qua trước nhà.

       Phan Thiết, Ngày 24.12.2012
              NGUYENTIENDAO

   @ Hãy sống cùng Tôi... Hãy thở cùng Tôi...
             Nhạc Trịnh Công Sơn

Nô-ên

Năm xưa đêm Nô-ên
Trên bến Bạch Đằng mát mẻ
Tình cờ tôi làm quen
Cô nàng vừa tan lễ
Cùng ngồi chung quán xe kem
Nàng người công giáo
Tôi kẻ ngoại đạo
Đêm Chúa ra đời gặp nhau
Đêm Giáng Sinh an lành bác ái
Ban yêu thương đến muôn loài
Tôi với nàng tự kết đôi
Chuyện trò trong đêm thánh
Dưới ánh trăng thượng tuần
Được đối diện người con gái
Lần đầu… lưu luyến mãi !

Tôi đưa nàng về nửa khuya
Qua khỏi Chợ Thị Nghè
Đường vào Trại Cửu Long
Song hành trên cầu gỗ
Ngang đầm nước thật dài*
Bịn rịn phút chia tay
Sự yên vắng xâm chiếm...
Tôi đơn độc quay về
Nghe sương giăng rờn rợn
Chỉ còn mỗi sao trời
Theo bóng nước của tôi !

TB:
* Cảnh vật nầy 42 năm về trước, khi ấy tác giả gần đôi mươi.
Hiện nay là khu đô thị  mới Chúng cư Ngô-tất-Tố nối ra đại lộ
Nguyễn-hữu-Cảnh. Xưa đầu đường Ngô-tất-Tố gần Chợ Thị Nghè
có một đất thánh (cimetière catholique), một mình đi ngang rất sợ giữa đêm khuya.
Bài thơ nầy tác giả gởi tặng Cô bạn trong đêm tương ngộ duy nhất.

NTH
Nô-ên Sài-gòn, 24-12-2012

Lời văn ngắn. ĐÊM NOEL ĐÁNG NHỚ

     Tôi là một Sinh Viên năm thứ 3, rất nhiệt huyết cuộc sống đất nước ngày mai, nên luôn tham dự những gì Thanh Niên làm được vào những ngày lễ mà 3 năm qua Tôi không hề về dự đêm Noel gia đình, nhiều khi nghĩ lại thấy nhớ,  nên quyết định đêm Noel năm này phải về dự, mà năm nay Ba Mẹ Tôi cho biết, đêm Noel năm này có đầy đủ Anh Em các nơi về mà Tôi  phải về để ăn uống no say chứ bao năm thiếu thốn quá.
     Mọi chuyện Tôi làm xong chiều ngày 24 nên ra về cho kịp đón Noel bằng chiếc xe gắn máy mà cố chạy thật nhanh để về đúng giờ dự, lại đi một mình trong đêm vắng, đoạn đường dài Tôi dự trù đến nhà trước 12 giờ đêm xe chạy được ½ đoạn đường, tìm quán nước ngồi nghỉ cho Tôi và cũng để mát xe rồi tiếp tục, nhưng không may Tôi bị lừa mất xe, sau thời gian báo trình địa phương Tôi ngồi đau khổ nhìn đồng hồ đã đến 12 giờ đêm, cái giờ mà Ba Mẹ Tôi ngồi chung nhau đón mừng Giáng Sinh ăn uống no say, Tôi buồn không vì chiếc xe mà buồn vì đêm Noel năm nay không có mặt Tôi do đã hứa với Cha Mẹ  chắc chắn Con về.
       Chị quán nước thấy Tôi buồn cứ nghĩ Tôi buồn về chiếc xe, nên quay qua nói trong giọng nói miền Nam nhẹ nhàng:
<!--[if !supportLists]-->-      <!--[endif]-->Nè Em đừng buồn, giờ hãy cùng Mẹ Con Chị mừng đêm Noel này, Chúa sẽ ngự trị là Em sẽ may mắn liền, rất nhiều năm Chị đã mừng nên mọi cái buồn tan biến hết rồi, nghe Chị đi.
     Vừa nói Chị vừa dọn những món ăn thô sơ, nghèo khổ của vùng quê mà đây là một buổi ăn ngon mừng ngày lễ. Tôi nhìn mà lòng thấy đáng thương cho những người cần thương, nên cùng Mẹ Con Chị dự cái đêm Noel ngon miệng đáng nhớ trong Tôi.

       Phan Thiết, Ngày 24.12.2012
              NGUYENTIENDAO

    @ Buổi tiệc đầy đủ các món, đâu phải là buổi tiệc ngon miệng.
                         TS

Jingle Bells


          Jingle Bells được coi là “theme song” của ngày lễ Giáng sinh. Jingle Bells do nhạc sĩ tài ba James Lord Pierpont sáng tác vào năm 1857 dưới cái tên One Horse Open Sleigh. Ca khúc này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và được biết đến trên toàn thế giới với cái tên Jingle Bells. (St)

Lời văn ngắn. ÔNG TRỜI VÀ CON NGƯỜI

        Khi Ông Trời sinh ra Trái Đất, sinh ra Con Người rồi sinh ra muôn vật, Ông Trời có bảo:
     - Các ngươi sống với nhau phải yêu thương, người mạnh giúp người yếu, phải rộng lượng vị tha cho nhau còn không đừng trách Tao.
       Lúc Ông Trời sinh ra ít người, lại nghèo khổ nên mọi người rất yêu thương nhau vô cùng, săn bắt được con mồi nào là nướng lên cùng chia nhau ăn và không một tư hữu gì nên tình người rất rộng. Thời gian cứ thế trôi qua Con Người trưởng thành hơn, văn minh hơn tự chia nhau, giành nhau từng nhóm rồi ham tư lợi nên cấu xé chia nhau từng lãnh thổ đối đãi xấu nhau, muốn của riêng nên căm thù khoanh vùng thành những lãnh thổ, chia thành những Quốc Gia  bắn giết  nhau. Từ việc đấm đá chém giết thô sơ đã trở thành Chiến Tranh bom đạn hiện đại nguyên tử, làm chết chóc dễ dàng cho Con Người. Từ đó Tôn Giáo được quan tâm, nhiều người thờ cúng cầu xin cho an lành, mà thờ cúng cầu xin Tôn Giáo là điều + còn đấm đá nhau là điều  -  nên đã so le + và - , càng ngày – nhiều hơn đã lấn cái + Ông Trời tức giận nói:
         -  Tao đã nói rồi, Con Người không nghe Tao, để cho biết!
        Ông Trời biến những chuyện lạ xảy ra của Trái Đất để dọa Con Người như, nước biển dâng cao, đất nứt nẻ, núi lửa... rồi ngày gần nhất là ngày 21.12.2012 sẽ tận thế, lần này Ông Trời có vẻ rầm rộ "Hù" to lớn làm bao người ở Trái Đất hoảng sợ lo âu, nên nhiều người kéo nhau làm việc thiện, bố thí, đi Chùa, Nhà Thờ, thương yêu người nghèo khổ để cầu may.
        Đúng 12 giờ trưa ngày 21.12.2012, đích danh Ông Trời làm bài toán tổng kết, thì kết quả dấu + nhiều hơn dấu -  nên Ông Trời gật đầu nói nhỏ:
      - Cũng khá biết nghe, Tao tha cho qua ngày 21.12.2012 để coi Con Người nó thế nào, có tiếp tục đi Chùa, Nhà Thờ, ban phát giúp người nghèo nữa hay không, hay “Mềm thì nắm cứng thì thả”, để Tao coi.
Rồi Ông Trời biến mất.

     Phan Thiết, Ngày 23.12.2012
           NGUYENTIENDAO

   @ Đáng sợ không phải là cái chết mà là cuộc sống rỗng tuếch.
                  B  Brecht

100 từ. HÃY GẦN NHAU TRÊN BLOG

      Hãy biết với nhau,
      Hãy nói cùng nhau,
      Và hãy gần nhau.
    Để ngày nào đó gặp nhau trong hân hoan niềm vui tình Bạn Hữu. 
    Nhìn lại, nếu ngày 21.12.2012 “Bùm” thì tất cả còn gì, có biết tiếc nhau không? Qua ngày 21.12.2012 ngày sang trang, ngày lịch mới, cuộc sống mới rất mong những người Bạn đọc trên Blog hãy gần nhau, cùng nhau góp nhặt để chia nỗi niềm mà lâu nay dè dặt.
     Hãy mở rộng tâm hồn.
     Để gần nhau trong tâm hồn.
     Và cùng vui nhau trên Trái Đất.
     
       Phan Thiết, Ngày 23.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Hãy nói cùng Tôi, hãy thở cùng Tôi...
            Nhạc Trịnh Công Sơn.

100 từ. ĐÊM NOEL NĂM ĐÓ

      Cứ vào đêm Noel Tôi không sao quên được cái đêm năm ấy.
      35 năm trước Tôi và Em có tình yêu trong sáng đậm đà, do phong trào vượt biển nên ra đi, tổ chức trong đêm Noel tập trung tại một gia đình gần biển, mừng Giáng Sinh.
       Đúng giờ có người đưa xuống ghe, không may Tôi và Em thất lạc, Em ra đi Tôi ở lại làm đau lòng, nhưng chuyến ra đi của Em đi mãi mà không bao giờ Tôi gặp lại, càng đau lòng hơn.
       Phải chi, Tôi và Em đừng ra đi...

      Phan Thiết, Ngày 22.12.2012
             NGUYENTIENDAO
 
   @ Kỷ niệm của hạnh phúc đã qua là vết nhăn của tâm hồn.
                      Byron

100 từ. MỚI BIẾT KHÔNG CÓ GÌ

      Qua ngày 21 ai cũng rạng rỡ trên nét mặt dù cách đây vài hôm có nói “Tao đâu sợ, chết thì chết hết có gì đâu!” nhưng nhìn kỹ nét mặt hôm đó khác nét mặt hôm nay khá nhiều.
     Tôi lại biết thêm, cứ nói “Không cò gì” mà sáng nay ô cha cha, khoe cái không có gì là “Tao mua 2 thùng mì, đèn nến quá trời, nước đổi 5 thùng” còn Chị Bảy cũng không kém lại có thêm các hạt loại giống trồng, còn Chị 10 cũng không thua ai hết... “Không có gì”.

          Phan Thiết, Ngày 22.12.12
              NGUYENTIENDAO

    @ Hãy cho Tôi tư do, hoặc cho Tôi cái chết .
                     P  Henry

Còn Đó Cõi Ta Bà


Rồi mọi lo âu sẽ qua đi
Cái gì nói đến không thấy đến
Một nét chấm phá cho thú vị
Nếu đời bình lặng có vui chi ?

Tự người làm lo rồi người mừng
Tự nhiên sợ sệt nghĩ lung tung
Đón chờ ngày khắc qua từng chút
Chợ vắng hơn thường bớt bán buôn
Đồ ăn còn trữ dăm ba bữa
Ở nhà nhịp cẳng thấy sướng luôn…

Người hàng xóm sáng qua vĩnh biệt !
Trước một ngày không biết hôm sau
Thế gian vẫn thế con người vẫn thế
Còn cõi ta bà* cho kiếp lai sinh !

Chú thích:
*  Saha, cõi trần gian giả tạm, vô thường. 


NTH
21-12-2012

Lời 100 từ. ANH

            ANH

 Anh người con trai Em bắt gặp.
Anh người con trai đàn ông tính.
Anh làm con tim Em run rẩy.
Anh làm Em nói bằng đôi mắt.
Anh vẫn nhìn như không biết gì.
Anh vẫn thấy nhưng vẫn bình yên.
Anh làm Em đau mãi đến giờ.

Anh yên lặng mà lòng đau lắm.
Anh chịu đau tâm hồn thể xác.
Anh thể xác đau đớn chồng  lên.
Anh tâm hồn để lòng chịu đựng.
Anh bệnh K không dám đến Em.
Anh sợ kéo theo Em cùng khổ.
Anh âm thầm để một ra đi.

Anh... Anh!

    Phan Thiết, Ngày 21.12.2012
           NGUYENTIENDAO

   @ Yêu là khi nhìn vào mắt ai, Bạn hiểu được cả tâm hồn Họ.
                   Jill  Petly  

100 từ. HÔM NAY TRỜI VẪN ĐẸP

      Ngày 21.12.2012 Tôi đã nghe đọc từ lâu rồi. Nghe đọc những tưởng tượng quá đi như thần thoại, làm ít người trên Trái Đất càng gần ngày càng lo lắng.
      Hôm nay 21.12.2012 có gì đâu. 5 giờ sáng Tôi vẫn bình thường đi 1 vòng Thành Phố, số người đi tập ít hơn, có lẽ sợ ngày này nhưng cũng sinh hoạt mua bán đầy phố phường.
     Có lần năm 2.000 nói tận thế, có đâu. Tháng ngày cứ trôi như dòng sông Cà Ty đẹp mà biết cách đứng nhìn ngắm thưởng thức.

       Phan Thiết, Ngày 21.12.2012
              NGUYENTIENDAO

   @ Nếu tin vào thần thoại thì hãy sống một đời cho thần thoại.
                          TS

Lời 72 từ. ĐÊM NOEL


                 ĐÊM  NOEL

                 Thoáng đêm Noel.
Nghĩ đến người Em.
Người xưa là Em.
Anh ở bên Em.
Dự lễ có Em.
Đêm lạnh quá Em.
Thế mà cạnh Em.
Lòng lại ấm Em.
Ấm vô cùng Em.
Giây phút gần Em.
Tuyệt quá đi Em.
Rồi ngày đến Em.
Tai nạn trúng Em.
Em không còn Em.
Anh đã mất Em.
Mãi mãi không Em.
Bỗng nhớ về Em.
Nay đêm Noel.


         Phan Thiết, Ngày 20.12.12
              NGUYENTIENDAO

   @ Tình yêu là hoa quả của tâm hồn.
                  Jnick  Gaycie

100 từ. NGÀY MAI TRỜI VẪN SÁNG

      Ngày mai 21.12.12, một ngày thật “Ngu Xuẩn”, tại sao nhiều người lại tìm cái giải quyết, hành động, lo nghĩ thế! Tại sao giờ này mới đi Chùa, Nhà Thờ, ban phát làm phúc đức đủ nơi, thế thì có đạt được đức phúc như ý muốn không?
     Cái ngày 21.12.12 ai nói là ngày... nói lúc nào... nói vì sao...? Họ tên tuổi gì, ở đâu? Nếu người nói không rõ ràng, phân tích không đúng khoa học, thì người đó cần gì?
      Khéo Chúng Ta bị lừa một cách dễ dàng ngoạn mục.

      Phan Thiết, Ngày 20.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Không có khoa học tự nhiên, người hiện đại không có đường sống.
                   Herchen

Lời văn ngắn. ĐÊM NOEL LƯU VONG

       Hoàng, anh Thanh Niên đẹp, trẻ khỏe, có tình yêu nhưng không hiểu lý do gì mà chia tay buồn quá, nhất là sợ cái buồn đêm Noel  sắp đến, trống trải nên chạy trốn bằng mua vé du lịch sang Singapor.
       Dung, một Cô Gái đẹp dễ thương từng du học Singapor về nước, có tình yêu tại Việt Nam vừa tan vỡ nên thật buồn và cũng sợ nhất cái buồn đêm Noel cô đơn, quyết định mua vé du lịch trở lại Singapor cũng mục đích thăm nơi học hỏi và cũng chạy trốn tình yêu đang vỡ.
       Tình cờ Hoàng và Dung hai người đang buồn lại cùng chung chuyến đoàn du lịch 45 người già trẻ lớn bé đủ. Thường khi du lịch mấy ngày đầu tất cả e ngại không biết nhau nên không gần, thân nhau do người hướng dẫn du lịch chưa tạo gần nhau, nên sinh hoạt Vợ Chồng Anh Em chung với nhau còn những người đi một mình phải lẻ loi ngày đầu qua ngày sau họ mới gần nhau. Đó Hoàng Dung đang gần nhau rất tự nhiên thành một đôi luôn đi chung nhau như một đôi Bạn lâu năm, mà ai đó không biết sẽ nghĩ họ là đôi cặp.
      Đêm Chúa sinh ra đời phải chờ đúng 12 giờ đêm ngày 24 rạng sáng 25, đoàn du lịch đang  chờ để thưởng thức đêm Noel trên con đường lớn tại xứ này nên trải giấy báo mà ngồi bên đường, rồi nằm lên nằm xuống thật đáng thương cho người du lịch, thật mệt mỏi do đã đi cả ngày, nhìn họ như người vô gia cư nghề nghiệp phải nằm ở đường mà trong đó có đôi trai gái chạy trốn đêm Noel nhưng lại là đôi hoàn hảo đẹp mắt nhất của đêm hôm này. Hoàng Dung đang ngồi chung mệt mỏi trên tờ báo bên lề đường, không biết ngồi thế nào đó vậy mà có một Nhà Báo Singapor nhìn góc cạnh nghệ thuật thấy đôi này đẹp, đến mở miệng xin chụp tấm ảnh để dự ảnh của đêm Noel, họ đồng ý trao đổi nhau thật nhiều rồi hẹn nếu đạt theo ý, cả 3 người thì sẽ gặp nhau ngày gần nhất.
      Đúng ngày mốt vào cái giờ ăn sáng tại khách sạn, Anh Nhà Báo tìm đến và gặp họ đã trao tờ báo trong đó có bức ảnh đêm hôm kia chụp đoạt giải nhất hình đẹp nhất đêm Noel ở trang đầu, tấm ảnh có tựa đề “Đêm Noel Lưu Vong” làm Hoàng Dung thật vui, không ngờ cái Đêm Noel chạy trốn lại là cái Đêm Noel số một, từ đó họ càng thân nhau và cũng Đêm Noel ấy Hoàng Dung mãi mãi không quên do Trừ Cộng Trừ bằng Cộng. Tuyệt!

      Phan Thiết, Ngày 20.12.2012
             NGUYENTIENDAO

   @ Khi người ta hạnh phúc, họ không chú ý đến đó là mùa đông hay mùa hạ.
               Anton  Chekhor