F tháng 9 2013 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Bão Lòng

Tôi chỉ là một người khách phương xa
Nhìn cơn bão qua màn hình vi tính
Mà cảm tưởng như bốn bề gió nổi
Bão ngoài trời hay bão ở trong tim
Gió thét gào , mưa mãi chẳng chịu im
Dòng sông nước đục ngầu giận dữ
Cây ngã đổ, nhà bay không do dự
Cảnh lầm than, đau xót biết kêu ai?
Miền quê nghèo năm nào cũng thiên tai
Lòng nơm nớp mỗi lần con nước lớn
Đồng ruộng xác xơ, nổi trôi gà lợn
Chớp giật đùng đùng đàn em nhỏ hoang mang
Người nông dân mắt lệ đổ hai hàng
Mùa thóc lúa còn đang chờ thu hoạch
Lũ quét ngang mùa màng mất sạch
Lấy tiền đâu cho tụi nhỏ đến trường
Còn bao lần trời trút những tai ương?
(Thúy Vy)

100 từ. NGƯỜI SỐNG VÀ TỬ HÌNH

    Vợ sanh Con Trai, Người Chồng mừng quá ăn nhậu đánh người chết bỏ trốn vào miền Trung làm công sống, rồi tiếp tục vào phía Nam ở, thời gian ổn định lấy vợ sanh Con.
     Người Vợ khi sanh nghe tin Chồng thế, buồn lòng chết theo, bỏ lại đứa Bé kháu khỉnh người Dì nuôi.
     20 năm sau, Cảnh Sát đến nơi bắt Người Chồng đã đánh người chết năm xưa đưa về xứ.
     Nhờ buổi xét xử đó, Người Cha và đứa Con 20 năm mới nhìn thấy, biết nhau, mà Cha bị tuyên án Tử Hình.

   Phan Thiết, Ngày 30.9.2013       
        NGUYENTIENDAO

   @ Có điều lỗi mà không sửa mới thành ra có lỗi mà thôi.
               Khổng Tử

100 từ. TỬ HÌNH

      Mẹ bỏ đi khi Nó 12 tuổi sau trận gây gổ lớn với Bố. Nó với Bố sống mà thấy thiếu gì đó.
     3 năm sau, Bố đưa về một Phụ Nữ sống chung nhà nhưng Nó không một tình cảm, nhiều lần lớn tiếng mà Bố đều bênh người Phụ Nữ. Lần đó sau cãi lộn Nó bỏ đi lên Thành Phố sống vỉa hè, cắp trộm, bóc giựt, nhập băng cướp bóc... lớn dần. Hôm đó cướp của giết người bị bắt.
     Ngày xử án đến, bỗng Nó thấy Bố thấy Mẹ, nhưng bị kết án Tử Hình.

         Phan Thiết, Ngày 30.9.2013
               NGUYENTIENDAO

   @ Giận dữ bắt đầu bằng ngu xuẩn, kết thúc bằng hối hận.
                              Pythagoras

100 từ. NGƯỜI BỆNH

       Người Bệnh khi phát hiện có vi trùng lao phổi phải chích và uống thuốc liên tục 3 tháng đầu “Tấn công”, sau “Duy trì” uống thuốc 6 tháng, tất cả 9 tháng, tấn công duy trì chưa ổn phải thêm 3 tháng nữa. Trong thời gian chích uống thuốc điều trị phải nghỉ ngơi, ngoài ra Người Bệnh phải ăn uống bồi bổ lấy lại sức do 3 tháng “Tấn công” của thuốc diệt vi khuẩn lao mất Hồng Huyết Cầu. Người Bệnh khi chưa phát hiện thì trọng lượng cơ thể xuống nhanh 5-10 ký .
      Quan tâm!

       Phan Thiết, Ngày 29.9.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Biết được bệnh là làm được phân nửa việc chữa bệnh.
                  Tục Ngữ Anh

100 từ. NGƯỜI BẠN 38 NĂM

     Người Đàn Ông ốm cao lom khom tóc bạc trắng, trán nhiều nếp nhăn sâu hiện rõ, đuôi mắt vết lằn kéo dài, má hóp sâu, miệng còn vài cái răng, râu lại lún phún mọc vài sợi đen trắng không trật tự, đôi mắt sụp mí lờ mờ do cườm mắt. Khó ai nhận ra Bạn mình, nếu Người Đàn Ông này đi với bất cứ ai là Bạn sẽ được người khác gọi là Anh Chị còn Người Đàn Ông trên là Chú, chắc chắn. 
      Đó Người Bạn 38 năm mặc cảm nghèo khổ né tránh tình Bạn.

        Phan Thiết, Ngày 29.9.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Bạn Bè chung thủy là kho vàng quý nhất.
              Ngạn Ngữ Nhật Bản

100 từ. MÓN QUÀ BẠN

     Đã đến lúc đi bằng Taxi do cơn mưa đến, Ông Trời động lòng hay thử thách Chúng Tôi đây?
     Đến nhà Hồ Đắc Toàn, không ai nhận ra ai, Lớp Trưởng Người Bạn đứng đầu Lớp, Toàn chẳng hay nhớ là ai có thể do cuộc sống cật lực, vả lại thời gian thật dài cả 38 năm biền biệt vì cuộc sống nên quên hết.
     Toàn nhận món quà với tất cả tấm lòng mọi Người trên tay mà rơi nước mắt, làm Chúng Tôi cảm động chỉ biết nhìn trước mặt là Người Bạn học năm xưa.

        Phan Thiết, Ngày 28.9.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Tình Bạn đích thực được nhìn thấy qua tâm hồn, không phải qua đôi mắt.
                      Unknorn

CHỜ ÁNH TRĂNG VỀ

Bầu trời đêm hửng sáng, ta tìm hoài chẳng thấy ánh trăng
Trốn ở đâu rồi trăng hay mây đà che khuất
Bây giờ là cuối Thu sao Đông vội đến
Gieo giá lạnh cả khung trời gieo nỗi nhớ cho ai
Các bạn phương xa cùng các bạn ở gần
Ta mặc định trang blog nầy là cầu nối
Nhắc nhở khi vắng nhau, vui buồn cùng thăm hỏi
Đùa giỡn với nhau cộng lực những trận cười
Các bạn thấy không đêm nay trăng vẫn sáng
Mây che khuất trăng rồi vì Thu muộn, mưa bay
Rồi sẽ qua đi những ngày dài u ám
Ánh trăng sẽ về, sáng khắp cả trời đêm
Dù rằng trăng mùa Đông ánh trăng bàng bạc
Nàng Thi nhân chàng cũng sẽ Thi nhân
Bên chiếc cầu chàng ví von người tình cũ
Hương cà phê thấm đậm nụ cười duyên
Ấm áp tình người tình bằng hữu phương xa
Những tháng ngày bên nhau cho ta niềm vui cuộc sống
Bây giờ là cuối Thu, Đông sẽ đến
Lấp ló mái hiên nhà, sương đọng hạt long lanh
Trong cái lạnh Thu Đông, Blog ta thật ấm
Thấp thoáng văn thơ, lai láng ánh trăng về

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

100 từ. NGƯỜI BẠN NĂM ĐÓ

    Tôi là Cô Nữ Sinh nhỏ nhắn học khác lớp Anh, đi học mặc áo dài trắng và xe đạp nên trông nhẹ nhàng xinh xắn làm nhiều Chàng Trai làm quen trong đó có Anh.
      Anh, người học sinh bình thường có chọc ghẹo tán tỉnh Tôi nhưng không được. Ngày đó tan trường, Tôi bị sên cuốn rách áo dài lòi nguyên cả lưng, Anh cũng vừa đi đến cởi liền áo của mình choàng cho Tôi nhìn Quân Tử lắm. Tôi nhớ mang ơn Anh mãi.
      Mới biết Anh bệnh như thế mà lâu nay có tìm.

         Phan Thiết, Ngày 27.9.2013
               NGUYENTIENDAO

   @ Khổng Tử sau 72 năm chết đi, còn lại tiếng Thánh Sư, Napoleon sau 52 năm chết đi, còn lại tiếng Anh Hùng.
                        Tản Đà

Con gái Mẹ!

Đối với mẹ con mãi mãi trẻ thơ
Bày lắm trò và hay cười khúc khích
Thích hát ca và vẫn luôn tinh nghịch
Con với Siro_2 đứa trẻ trong nhà
Từ bé thơ con gọi mấy con gà
Là bé bảy, bé ba,bé bốn
Nhà cửa có con lúc nào cũng rộn
Con dế thăng thiên con cũng khóc òa
Đôi lúc giật mình giờ con đã 23
Như người ta mẹ đã thêm cháu chắt
Nhưng riêng con cứ mỗi lần sinh nhật
Lại trẻ con hơn năm trước mấy phần
Cứ yêu đời và chẳng phải phân vân
Nằm bên mẹ mùa đông ôm thật ấm
Chỉ mong tháng ngày trôi qua thật chậm
Con mãi trẻ thơ và Mẹ mãi không già
(Thúy Vy)

100 từ. TRẮNG ĐEN

       Cuộc sống con Người bất cứ nơi nào, ở đâu, giàu nghèo, lớn nhỏ đều phải có: Yes No, In Out, On Off, Phải Trái, Sáng Tối, Trắng Đen... v... v... cho rõ ràng dứt khoát để khỏi phải lúng túng khi nó đến, rồi “Xong” khỏi mang theo.
     Trong cuộc sống nhìn thấy đa số những ai Cộng Trừ Yes No rõ ràng thì Thành Công nhiều bởi Họ quyết định Đúng Sai liền trong cơ hội dịp may đến, mà dịp may thì không có lần 2.   
      Giờ thì vẫn không muộn Yes No, In Out, On Off... Trắng Đen.

       Phan Thiết, Ngày 27.9.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Khôn ngoan chỉ tìm thấy trong sự chân thật.
                      Goethe

Cảm Ơn Bạn Giúp Đỡ

      Từ ngày có trang blog hocsinhchinhtam đến nay, đây lần đầu tiên chính thức có lời kêu gọi sự giúp đỡ cho một bạn lâm bệnh nặng.  
      Bạn bị thổ huyết do lao phổi tính mạng nguy kịch, túng thiếu không có tiền chửa chạy. Nói tóm không tiền mua bảo hiểm y tế trước nên bây giờ mọi thứ đều phải tự chi trả, tiền bệnh viện tiền thuốc đặc trị mỗi ngày vài triệu đồng.
      Nếu không có vài người bạn nói lên thì không ai biết hoàn cảnh của bạn mình khó khăn cần sự giúp đỡ. Nhờ trang blog nầy các bạn chúng ta hay biết đóng góp, tổ chúc đi thăm kịp thời. Bạn được an ủi vững tin an tâm chữa bệnh chóng khỏi.
      Không chỉ có những người bạn trong nước kịp thời, ngoài ra còn những người bạn nước ngoài theo dõi trang blog biết tin có gởi tiền về giúp bạn. Và số tiền nầy cũng sẽ được gởi đến bạn thật sớm.

NTH

26-9-2013 

100 từ. BẠN VÀ TẠO HÓA

      Bạn không được Tạo Hóa quan tâm nhìn ngó, từ lúc có Vợ đã sống trong căn nhà đất nhỏ, làm ruộng đủ sống nhưng tròn yêu thương.
    Thời gian trôi dần, 2 đứa Con Bạn khôn lớn, đứa có Chồng đứa có Vợ cũng sống trong cảnh nông thôn trồng rau bán, sống tạm đủ.
     Lần nữa Tạo Hóa không nhìn đến gia đình Bạn, cả 2 đứa Con Trai Gái của Bạn đều ly dị do nghèo túng. Lần này Bạn nhập viện bệnh Phổi do buồn lòng chứa đựng nhiều việc lâu nay, trong cảnh thiếu thốn.

         Phan Thiết, Ngày 26.9.2013
               NGUYENTIENDAO

   @ Không có thứ gì là số phận, tất cả chỉ là thử thách, trừng phạt hay bù đắp.
                        Voltaire

100 từ. NHỮNG NGƯỜI BẠN ÂM THẦM

     Không biết Bạn ở đâu?
     Không biết Bạn nơi mô?
     Không biết Bạn người nào?
     Nghe nhận tin, Bạn từ xa đã mở rộng tấm lòng giúp đỡ Người Bạn suy sụp mà không hề nhớ một nét nào Người Bạn suy sụp, nhưng vẫn mở rộng lòng, đó là sự cao cả Con Người với Con Người chứ nói chi Tình Bạn.
     Nơi đâu, chỗ nào? Thật sự $ vẫn làm ra bằng mồ hôi hay cái đầu chứ không dễ. Những lời này trân trọng và cám ơn những Người Bạn trên đã âm thầm.
      Xin cám ơn!

       Phan Thiết, Ngày26.9.2012
            NGUYENTIENDAO

   @ Hãy nghĩ đến Người Đó thì Bạn sẽ có Người Khác nghĩ đến. Nghĩ đi!
                        TS

   + Lời văn trên xin gởi những Người Bạn ở xa âm thầm.

Rồi Chim Lại Hót

Thà rằng không biết thì thôi
Biết rồi mới thấy bồi hồi thương thay
Có bạn chưa được vòng tay
Gian nan đâu đó loay hoay mưu cầu
Khó khăn trói buộc đã lâu
Tuổi đời chồng chất tóc râu bạc dần
Bệnh hoạn khổ ải thêm tăng
Làm sao biết được số phần không may
Gặp nhau hoàn cảnh lá lay
Giúp nhau giữ được tình ngày xa xưa
Nắng lên xua đuổi ngày mưa
Chim kia lại hót reo mùa đơm bông

NTH
25-9-2013

BỮA CƠM TỐI Ở NHÀ HÀNG LY HÔN

Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán.
Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.
Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói: "Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã".
Chị nhìn anh nói: "Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?"
Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: "Anh chị dùng gì ạ?"
Anh nhìn chị nói: "Em gọi đi." Chị lắc đầu: "Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi."
"Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món "Ký ức cuối cùng."
"Thôi được", chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: "Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc."
"Anh gọi gì ạ?" Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.
"Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất." Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: "Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món "Ký ức cuối cùng" nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này."Anh chị gật đầu: "Được."
***
Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói. "Bữa tối này gọi là "một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển". Mời anh chị thưởng thức." Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.
"Cộc cộc cộc!" Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: "Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi."
Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.
Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: "Thôi, thôi, khỏi cần."
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: "Không, phải tặng."
Cô phục vụ cầm bông hồng lên, "xoèn xoẹt" một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.
"Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi". Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.
***
"Em... anh..." Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.
"Phụt!" Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.
"Chuyện gì thế?" Anh chị vội đứng lên.
"Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!" Bên ngoài có người kêu thét lên. "Anh!" Chị ép vào người anh, "em sợ!"
"Đừng sợ!" Anh ôm chặt lấy chị, "Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi."
Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: "Xin lỗi anh chị, đây là món "Sự lựa chọn từ đáy lòng" của nhà hàng gửi tới anh chị."
Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói: "Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!"
Chị cắn môi: "Anh nói thật lòng đấy chứ?"
"Thật! Anh hiểu rồi." Cô ơi, cho thanh toán.
Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói: "Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là "Phiếu thanh toán vĩnh viễn", mong anh chị cất giữ mãi mãi."
Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. "Anh làm sao thế?" Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: "Anh có lỗi với em, mong em tha thứ."
Chị cầm tấm phiếu đọc: "Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai... Đó là vợ anh".
"Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá." Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: "Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con... Đấy là chồng em".
Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.
                       sưu tầm

100 từ. HAI NGƯỜI BẠN

          Ngày còn đi học khi ngồi bên nhau  thường chia nhau đủ chuyện vui buồn, chia sớt từng bài toán, hướng dẫn từng bài văn, nhắc nhau từng công thức và đầy kỷ niệm.
      Năm 1975 Trường Học, Bạn Bè gần như giải tán mỗi người mỗi nơi. Hồ Đắc Toàn nhà ở Kim Ngọc Phú Long phải phụ gia đình sản xuất Nông Nghiệp. Trần Minh Chính nhà trước Trường Chính Tâm Phan Thiết đã bỏ xứ ra hải ngoại.  
      Đó là 2 Người Bạn ngồi chung bàn kề bên nhau mà mãi 1975 đến nay chưa gặp lại.

        Phan Thiết, Ngày 25.9.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Một người Bạn chân chính chỉ đến với Bạn khi Bạn suy sụp.
             Arnold . H . Glasour
  
   + 100 từ xin gởi 2 Người Bạn Trần Minh Chính và Hồ Đắc Toàn.

100 từ. SỐNG HÒA BÌNH

    Mỗi người một số phận riêng, mà chỉ mình chính mình giải quyết được số phận đó. Thế nên hãy sống cho số phận đó thật Hòa Bình, mà chính cái Hòa Bình sống là cái Thiên Liêng trước 30 giây nhắm mắt tích tắc đó sẽ quay lại như cuộn phim đời người.



CHUYỆN BẠN ĐẮC TOÀN!

Lưỡi hái tử thần đã giơ ngang,
Bạn nghiêng đầu né tránh.
Ơ. hụt rồi nha,
 Gia đình bạn mừng vui.
Rồi lại lo toan, viện phí ban đầu.
Chạy ngược xuôi, bám víu vào đâu,
Bạn kể chúng tôi ngồi lắng nghe:
Vợ tôi chạy vào nhà thờ,
Cha xứ chi tiền taxi... nhanh đi con,
sợ không còn kịp...
Sợi chỉ mành treo chuông.
Nằm cấp cứu, một ngày ba triệu sáu
Vợ con bạn thẩn thờ, tiền chạy ăn hàng ngày đã khó.
Giờ vào viện nằm co, bảo hiểm mình không có!
Nhìn bạn lạ ghê! bọn mình chưa lần gặp,
Vợ bạn bảo quá nghèo, không tự tin họp lớp.
Ngày còn đi học, bạn ngồi bên Trần minh Chính.
Cạnh bạn Bền, bạn hỏi thăm bạn Chính có về không?
Thật nao lòng, bởi bình thường gặp nhau đã khó,
Giờ lúc ngặt nghèo... tranh đấu chuyện tử sinh.
Không nhiều đâu, nhưng các bạn chân tình,
Khốn khó sẻ chia lúc ngặt thời vi quý.
Vợ bán bánh xèo, bạn cùng lo bữa chợ
Rửa chén nhặt rau, tận tụy sớm chiều.
Bạn hứa rằng: bởi sống quá chắt chiu
Nhưng còn sống tôi sẽ đi họp lớp...

100 từ. HOAN HÔ!

         Không cần biết Bạn là ai,
         Không cần biết Bạn từ đâu,
         Không cần biết Bạn vì sao.
     Nhưng nghe tin biết Bạn như thế trong buổi sáng này, thương hại 1 Con Người trong cả 1 Gia Đình không may mắn thiếu thốn đang cần số tiền và cái tình người khác cho là nhỏ, nhưng với Bạn, Gia Đình Bạn là sự kiện tinh thần vật chất lớn.
    Hoan hô! Những người Bạn đã  đang ủng hộ dù “Không cần biết Bạn là ai” thì sự giúp này là tình người của Con Người Đất Việt.
       Hoan hô!

        Phan Thiết, Ngày 25.9.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Dù có tất cả mọi thứ, nhưng người ta sẽ không muốn sống nếu không có Bạn.
                      Aristtotle

THÔNG BÁO

        Bạn Hồ Đắc Toàn, cư ngụ tại xã Hàm Thắng huyện Hàm Thuận Bắc tỉnh Bình Thuận là học sinh lớp 11B1 Trường Chính Tâm. Hiện nay bạn đang bệnh nặng điều trị tại Bệnh viện Thành phố Phan Thiết. Hoàn cảnh gia đình rất khó khăn.
           Hocsinhchinhtam kêu gọi lòng nhân ái, tình bạn bè của tất cả các bạn đối với bạn Hồ Đắc Toàn.
         Một lời thăm hỏi, một chút sẻ chia, hy vọng bạn ấy sẽ ấm lòng hơn để vượt qua bệnh đau trong lúc khó khăn.
            Xin được thông báo đến tất cả các bạn./.

BÀI LUÂN VŨ THỜI GIAN

Trời lập Đông chưa anh cho bầy chim tìm về khu vườn vắng
Không gian giao mùa gió lạnh se thắt những chồi non
Lá trên cây đã rụng đầy sân ngập lối
Trơ nhánh thân gầy đâu còn tán làm tổ ấm của bầy chim
Bình minh lên nắng vàng mệt mõi
Sương phủ đầy cành hoa nặng trĩu hạt sương
Những chú chim rúc đầu trong đôi cánh
Lười biếng hót ca chào đón ánh dương hồng
Làn khói nóc nhà ai bò lên mái ngói
Sưởi ấm không gian buồn ướt đẫm sương khuya
Ta cứ ngỡ thời gian như chùng lại
THU dùng dằng vì chưa nói được tiếng chia tay
Định luật ngàn năm vòng xoay bất biến
Đến rồi đi luân chuyển vũ trụ này
Đỉnh PARABOL có cao bao nhiêu rồi cũng xuống
Đường HYPERBOL vô tận chẳng điểm dừng
Xuân-Hạ-Thu-Đông bốn mùa khoanh tròn cuộc sống
Níu kéo làm gì - sau trước cũng phải ra đi
Bình minh lên và hoàng hôn phủ xuống
Ru ngủ giấc nồng-mộng mị cõi u minh
Những chú chim ngày tung bay cao tiếng hót
Đêm tìm về khu vườn vắng trú chân
Ngày mai khi bình minh ló dạng
Dưới gốc cây chim đã rũ cánh rồi
Trời lập Đông chưa anh-hãy đốt lá vàng khô cho bầy chim sưởi ấm

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

100 từ ĐI TRỰC

       Anh Tôi có 3 đứa Con Trai đẹp khỏe mạnh tất cả đi làm, hôm Tôi vào thăm đúng ngày nghỉ, giờ cơm không thấy 3 đứa Con chỉ Vợ Chồng người Anh nấu nướng dọn dẹp, nên hỏi sao không thấy các Cháu, Chị ½ vui trả lời:
    -  Thằng Hùng “Đi Trực” từ sáng thứ bảy đến giờ, Thằng Dũng “Đi Trực” bán Phở, Thằng Hải “Trực” tại Thủ Đức hôm qua.
   Chị nói xong cười, Tôi ngạc nhiên “Trực” gì mà cả 3 đứa, Chị lại cười nói:
-  Trực là đến Nhà Bồ ở suốt, gọi mới về.
      
     Phan Thiết, Ngày 24.9.2013
        NGUYENTIENDAO

   @ Khi Bạn là Con Trai thì mới biết thế nào là trực, tại sao phải trực?
                                    TS

100 từ. MÈO THA CHUỘT

           Anh Em sinh ra lớn lên trong gia đình nề nếp, từ nhỏ người Anh đã yêu thương đùm bọc Em Gái, có lần lúc 7 tuổi cõng Em 4 tuổi đi xem phim để Em ngủ trên đùi khi về bồng bế Em như “Mèo tha Chuột”, hình ảnh dễ thương  khó tìm thấy.
       Thời gian trôi Anh Em lớn dần, kẻ có Vợ người có Chồng mà  vẫn yêu thương liên lạc nhau như ngày nào. Ngày đó Em bệnh, Anh bỏ hết vào giúp đỡ Em Gái như “Mèo tha Chuột” mà nay Con đang lập lại.   

  Phan Thiết, Ngày 24.9.2013
       NGUYENTIENDAO

   @ Anh Em kính trước, làng nước kính sau.
        Tục Ngữ Việt Nam

Chia cùng. Lương tâm giá bao nhiêu?

LƯƠNG TÂM GIÁ BAO NHIÊU?

 Hà Tam là tài xế lái xe ch hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chy trên đường bng nhiên "khc" mt cái ri dng li. Hng ri! Hà Tam xung xe đến bên v đường vác hai hòn đá to chn bánh sau li ri chui vào gm sa xe. Khong hơn một tiếng đng h thì xong. Hà Tam lên xe n máy chun b đi tiếp.
Đúng lúc đó có mt ông lão chăn bò bên cnh đường chy đến đp đp tay vào ca xe, nói rt to: "Này anh lái xe, anh đánh rơi đ kìa!". Ông lão va nói va ch ch v phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhc đến hai hòn đá chn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Hà Tam toét ming cười, nói do vi đi nên quên mt. Nói vy song anh ta vn c ý nhn ga cho xe chy.
Ông lão va đui theo va quát to: "Anh làm người như thế à? Làm người phi có lương tâm ch? Anh b hai hòn đá to trên đường đ cho người ta…"
Nhng li trách c ca ông lão chăn bò b b li cùng đám bi phía sau xe. Hà Tam cười thm trong bng: Lương tâm giá bao nhiêu tin mt cân?
Chy hơn trăm cây s vào thành ph, đến trm kim tra ca cnh sát, Hà Tam hết s túi này li nn túi n, tìm mãi không thy giy phép lái xe đâu. Hà Tam th người ra: Giy phép lái xe rõ ràng là đ trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vy sao li tìm không thy? Cn thn nh li, Hà Tam mi chc là chiếc ví da đã b rơi khi mình chui vào gm xe sa cha. Đành phi đ xe li trm cnh sát, Hà Tam vi vã vy xe quay li ch sa xe.
Khi quay li ch sa xe ban sáng, Hà Tam tìm khp nơi không thy cái ví cũng không thy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chn bánh xe đã được ai đó khuân vào đ bên v đường. Trên hòn đá thy dán mnh giy có my ch xiêu xiêu vo vo: "Mun ly li giy t thì phi vác hòn đá này lên trên đi".  Ôi m ơi! Hòn đá va to va nng, ngn đi trước mt li va cao va dc, vác hòn đá này liu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên: "Đng bt ép người ta như thế! Cn bao nhiêu tin c ra giá đi!".
Khi Hà Tam vác hòn đá đến chân đi thì thy mt cái mũ lá có kp mt t giy viết my ch: "Đng nói đến tin, xin mi lên đi". Hà Tam tiếp tc đi, được mt đon li thy cái mũ lá cũng có t giy yêu cu Hà Tam c vác đá lên đi, các chuyn khác min bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phi bê hòn đá vt v tng bước bò lên.
Lên được đnh đi tht không d gì. Vy mà trên đó không thy có người cũng không thy giy t lái xe, ch thy có t giy dán trên mt thân cây yêu cu Hà Tam vác hòn đá theo hướng ch dn đi xung phía dưới.
Xung được dưới chân đi vn không thy giy t, ngoài mt t giy yêu cu Hà Tam vác hòn đá đi ngược tr lên. C như thế theo hướng ch dn trên các t giy, Hà Tam vác hòn đá đi qua my qu đi nh, mt tưởng chết, cui cùng mi thy cái ví da ca mình đt trên mt nm m đt trơ tri.
Giy t đ c, tin bc không thiếu mt xu. Dưới cái ví tin còn có mt t giy viết: "Cái ví này là do tôi nht được, bây gi nó đã tr v vi ch ca nó. Anh có biết vì sao tôi li bt anh vác hòn đá đi mt quãng đường xa đến trước nm m này không? Đây là m ca con trai tôi. Mt đêm hai năm trước, nó đi xe máy v nhà, vp phi hòn đá ca mt k nào đó không có lương tâm b trên đường, b ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tn m ca con trai tôi là mong anh hiu rõ mt đo lý:

" Lương tâm là vô giá, làm người có th đ mt cái gì thì mt nhưng nht thiết không được đ mt lương tâm".
        
      Bài lấy trong Tập San gởi các bạn, Tran Nguyen