Ta về điểm Phấn tô Son lại
Ngạo với Nhân Gian một nụ cuời !
Một lần rồi lại một lần
Nhủ lòng ... thôi chẳng rụt rè nữa đâu
Đời người chẳng được bao lâu
Ôm hoài buồn tủi lo âu ích gì ?
Bạn bè gặp mặt mấy khi
Ai khen cũng mặc ,ai chê cũng đành
Trăng kia có lúc cắt vành
Đêm dài rồi cũng phải nhường Bình Minh
Ai thương (... ? ) thôi tự thương mình
Đã tròn bổn phận còn gì ăn năn ?
Nghĩ rồi mà vẫn băn khoăn
Người Ta vui thế ... mình hòa hợp không ?
Vậy nên lòng dặn lấy lòng
Bình An đã nhé ...cuộc vui vẫn còn !