F Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


VƯỜN THƠ


Thỏa chí lời hay bật tiếng khà
Thơ dào dạt ý thẳm ngàn hoa
Văn ngời khí dũng khơi tình nước
Chữ sáng hùng tâm ngợi hiếu nhà
Ánh tỏa soi đường qua lụy khốn
Quang bừng mở lối vượt trầm kha
Vườn thi thục nữ tài nhân cả
Thỏa chí lời hay bật tiếng khà
Cư-Nguyễn

TRỒNG TRẦU THÌ PHẢI KHAI MƯƠNG


TRỒNG TRẦU THÌ PHẢI KHAI MƯƠNG
LÀM TRAI HAI VỢ PHẢI THƯƠNG CHO ĐỒNG
Trồng trái vườn ngon ngẩn ngơ lòng
Trầu vàng thấm giọng ngóng đò ngang
Thì câu mong đợi niềm tươi sáng
Phải vạn thước dò gạn đắn đo?
Khai mở tâm viên chữ hẹn hò
Mương dù nước chặn đủ nguyên do
Làm sao quên nhân lành gắn bó
Trai ngọc ta se sắc thuở đầu?
Hai mái lầu kết dấu tình sâu
Vợ đem câu rốt ráo nhiệm mầu
Phải cơ cầu hay đâu dạ nẫu
Thương sớm chiều khuất dấu nồng say
Cho cuộc đời chấp cả heo may
Đồng vững bước từ đây một lối .......,
THH

GIỌT NƯỚC MẮT NGÀ - Clara Ngo

RA ĐI LÀ HẾT RỒI???


Đâu thể RA ĐI LÀ HẾT RỒI?
Vẫn còn bao kỷ niệm một thời,
Vẫn còn phố núi mờ sương lạnh…
Đợi người…đợi mãi vẫn không thôi!

Không thể Ra đi đã hết rồi!
Dù cho dâu bể có đổi dời,
Dù cho giông bão chia đôi ngả…
Tình bạn ngày nao vẫn tuyệt vời!

Đâu phải Ra đi là hết rồi!
Hết rồi thời áo trắng tinh khôi,
Ra đi mộng tung hoành ngang dọc!
Gãy cánh hồn vương một đỉnh trời

Không phải Ra đi đã hết rồi!
Thuyền ra khơi hẹn một ngày về…
Nước non dù cách xa muôn lối,
Sắc son lòng giữ vẹn lời thề!

Không thể Ra đi là hết rồi!
Bạn bè mỗi đứa một phương trời,
Cách xa lòng vẫn luôn là một…
Bốn mươi năm tình mãi khôn vơi.

KHÔNG THỂ RA ĐI LÀ HẾT RỒI!
LÂM VIÊN vẫn ngạo nghễ ngang trời!
Thông còn sừng sững reo hành khúc…
BÌNH MINH lên tỏa sáng rạng ngời!
Cư- Nguyễn.

NGƯỜI XƯA..


TRỞ lại im lìm ngõ dáng hoa
Còn chăng lối cỏ đọng sương nhòa
Đồi thông quạnh quẽ mây mù tỏa
Phố cổ âm thầm gió lạnh qua
Bão tố chia lìa muôn nẻo lạ
Giông vùi rẽ cách vạn trời xa
Quay về vắng lặng người xưa đã...
Lỡ bước theo chồng bỏ lại ta
Nguyễn Cư

NGƯỜI LÍNH KÈN ĐỒI 1515.


Người lính kèn xưa nay về đâu?
Thời gian oan nghiệt bạc mái đầu,
Đâu hồi kèn giục tan sương lạnh.
Đâu tiếng chân phá vỡ canh thâu?

Người lính kèn xưa nhớ những gì?
Tiếng kèn oai dũng tiễn người đi…
Tiếng kèn giục giã người đứng dậy!
Mai ngày xuống núi khúc biệt ly

Người lính kèn xưa buồn trầm ngâm…
Bóng hoàng hôn chìm khuất bao lần,
Đồi thông xưa rụng bao lần lá…
Là biết bao lần nhớ cố nhân!

Người lính kèn xưa hận khôn nguôi…
Kèn treo giá lạnh nhớ ngậm ngùi,
Nhớ trăng nghiêng bóng đài Tử sĩ…
Kèn khóc lời thương tiếc những Người!

Người lính kèn xưa tiếc những ngày…
Từng đoàn trai nhiệt huyết tràn đầy,
Mắt thư sinh sáng trong tiếng nhạc…
Vượt Nam Quan bỏ lại thơ ngây!

Người lính kèn xưa thương nhớ ơi…
Đại dương xa thẳm cánh chim trời,
Bóng xưa mờ nhạt về muôn lối,
Góc biển chân mây những mảnh đời?

Người lính kèn xưa! Tiếng kèn xưa!
Dư âm vang mãi nói sao vừa?
Tiếng kèn vang dậy thời trai trẻ…
Gọi Bình Minh dậy! Sau cơn mưa…
Cư- Nguyễn.


SẦU ĐÔNG


Thuận
Thơ thẩn buốt hồn rét lạnh đông
Gió lùa lay nhẹ trúc thềm song
Ơ thờ khách nỡ quên người đợi
Tẻ nhạt ai đành phụ kẻ trông
Mơ vỡ ước vùi tê tái dạ
Mộng tan nguyền lỡ xót xa lòng
Chờ mong rũ sắc hương tàn úa
Thơ thẩn buốt hồn rét lạnh đông
Nghịch
Đông lạnh rét hồn buốt thẩn thơ
Úa tàn hương sắc rũ mong chờ
Lòng xa xót lỡ nguyền tan mộng
Dạ tái tê vùi ước vỡ mơ
Trông kẻ phụ đành ai nhạt tẻ
Đợi người quên nỡ khách thờ ơ
Song thềm trúc nhẹ lay lùa gió
Đông lạnh rét hồn buốt thẩn thơ…
Cư- Nguyễn.

ĐÀ-LẠT HOÀNG HÔN


Ngày trôi quạnh quẽ nối đêm dài
Phố cũ sương mờ tỏa nhạt phai
Suối nhỏ ôm sầu riêng nhớ bạn
Rừng hoang tiếc hận lẻ chờ ai
Lưng đồi bỏ kiếm cười bi kịch
Giữa núi rời cung giận rối hài
Đợi lúc hoàng hôn chìm khuất mãi
Bình minh rực rỡ thoát ưu hoài
Cư-Nguyễn

CHO TA TRẢ LẠI


Trả hết cho người kỷ niệm qua
Qua thời tuổi mộng xót xa mà...
Mà phai ước hẹn duyên tàn rã
Rã úa câu thề nguyện vỡ ra
Ra khỏi trời mê lầm lụy ngả
Ngả rời biển đắm ảo mơ sa
Sa trong huyễn hoặc chôn vùi cả
Cả những đêm dài quạnh quẽ ta

Cư-Nguyễn

ĐÃ QUAY VỀ!


Thuyền đi dạo ấy đã quay về
Bến cũ quê nghèo sát cạnh đê
Khắc khoải trùng quang tròn ước nguyện
Hoài mơ tái ngộ thỏa câu thề
Hàng cau mắc võng êm đềm ngủ
Suối nhỏ ngâm mình dịu đắm mê
Gió gọi vang bờ sông xóm lẻ
Thuyền đi dạo ấy đã quay về!
Cư-Nguyễn

XUÂN THÌ


Đợi mãi tàn phai tuổi xuân thì
Xuân thì héo rũ mộng làm chi
Làm chi phải tiếc người bạc bẽo
Bạc bẽo ân tình uổng khắc ghi...

Đợi mãi sao dừng kẻ bước đi
Bước đi níu lại chỉ đau ghì
Đau ghì thổn thức từng đêm lặng
Đêm lặng âm thầm khóc tủi bi...
Cư- Nguyễn

LẦU TRĂNG


Trăng choàng áo lụa trải vàng tơ
Óng ả lầu Trăng đẹp huyễn mờ
Lữ khách nhìn Trăng bừng giấc mộng
Thi hào ngắm biển lụy Trăng mơ
Vần thi dõi đợi Trăng về bến
Bút họa chờ Trăng đã đến bờ
Choáng ngợp thuyền Trăng màu rực rỡ
Trăng tràn ý lạ khởi tình thơ...
Cư- Nguyễn

DẤU XƯA !


Chiều nay tổng dọn vệ sinh , các thứ linh tinh như : thùng giấy , báo , tập vở cũ , sắt , nhôm , nhựa .
Ánh mắt chị thật vui khi được mua lại .
Vì quá nhiều nên chị nhờ tôi ghi lại
Số ký được giảm dần , tiền thu bớt lại và một điều gì khá bất ngờ đến với chị , tôi gởi đến .
Đông con , cuộc sống chật vật , khó khăn lắm mới nuôi nổi cả nhà .
Nụ cười héo hắt
Bóng dáng gầy trên chiếc xe đạp cũ lọc cọc .
Thoáng vọng về .... thấy thật thương .
Cũng vóc dáng ấy ....... !
Nước mắt chợt ứa ...rưng rưng !
XUÂN LY : NU !


Là nơi em mộng mị
Chiếc bàn nhỏ xinh xinh
Có những đêm mất ngủ
Em ngồi viết một mình

Những vần thơ em viết
Dài như phút lặng im
Và đôi khi ngắn ngủi
Tựa như những nỗi niềm

Em ngồi như pho tượng
Có khi cả giờ liền
Em ước là ngọn cỏ
Dưới trăng vàng bình yên

Em viết vào trang giấy
Ngã nghiêng mấy vần thơ
Quên kiếp người hối hả
Khoảng lặng này em mơ

Mơ thành đôi cánh nhỏ
Giữa bầu trời bao la
Kiếp sau xin làm bướm
Vui đùa với ngàn hoa

Đêm vào khuya lặng lẽ
Nhện giăng tơ một mình
Tiếng thở dài khe khẽ
Quanh chiếc bàn xinh xinh
CN 5/7/2018

PHỤ MẪU


PHỤ MẪU BÊN CHÀNG ĐỒNG VÀNG ĐỒNG BẠC
PHỤ MẪU BÊN THIẾP ĐỒNG THÉP ĐỒNG CHÌ
CÓ THƯƠNG NHAU THÌ ĐỔ LỘN
CHỚ CÓ SÂN SI GIÀU NGHÈO. ........

Phụ rẫy làm sao bởi phận trời
Mẫu từ vun vén cả đôi nơi
Bên nhau duyên đã không rời
Chàng ơi chút nghĩa nhân lời hẹn xưa. .....
Đồng xa chia sẻ nắng cùng mưa
Vàng võ thu đông chuyện thiếu thừa
Đồng cạn chung tay mỗi bữa
Bạc mây xoã tóc sao vừa gian nan. ....
Phụ nhau ta góp sức lẹ làng
Mẫu ruộng của người nhẹ gánh mang
Bên chồng vai chắc chứa chan
Thiếp xin sẻ cả đá vàng thủy chung. ......
Đồng lòng cay đắng lẫn lao lung
Thép gang tôi luyện đến vô cùng
Đồng tâm nuôi lớn khiêm cung
Chì chiết xin chớ bao dung ta bày. .....
Có nhau bốn chục năm hơn vậy
Thương ngày đầu lay lất heo may
Thì chân hạnh phúc đong đầy
Đổ dòng nước mắt bao ngày ốm đau
Lộn phèo cơm áo chữ xanh xao
Chớ chăng ta cũng có nghẹn ngào
Có gạn đục có thanh cao
Sân nào sạch cỏ vườn rào lối đi
Si mê buồn rũ những phân ly
Giàu sang đời đã rậm rì bước chân
Nghèo ai chẳng trãi đôi lần. .....
THH(5-7-18)

TRƯỜNG XƯA PHỐ CŨ


Quay về phố lạnh nỗi hoài thương
Quạnh quẽ đồi xưa một mái trường
Lặng lẽ thông buồn phai nhạt sắc
Cô thầm núi hận phủ mờ sương
Đâu ngờ bão cuốn đời muôn nẻo
Có ngỡ giông trôi kiếp vạn đường
Thác hỏi người đi còn chạnh nhớ…
Khung trời kỷ niệm có sầu vương?
Cư- Nguyễn.

PHỐ BUỒN


TRẮNG quyện ngàn thông phủ khuất đường
Phai nhòa phố lạnh giữa màn sương
Muôn trùng cách biệt hồn luôn vướng
Vạn nẻo chia lìa trí mãi vương
Lãng bạt quê người thơ thẩn tưởng...
Phiêu bồng đất lạ ngẩn ngơ dường...
Hoàng hôn điểm tóc nào ai lượng
Trở lại đồi xưa sẫm ánh dương

Đồi ngày trở lại tím vầng dương
Dáng nhỏ ngày nao khó tỏ dường
Chỉ thấy hồ yên trầm lặng tưởng
Xa nhìn thác dậy gởi hoài vương
Mây buồn rũ bóng bên hàng phượng
Khách hận co mình giữa phố sương
Kỷ niệm dâng tràn không thể cưỡng
Lòng xao động nhớ những cung đường
Cư-Nguyễn

THU TÀN


PHỐ vẫn mơ màng say ngủ muộn
Nắng nhẹ vươn lưng lửng triền đồi
Những gốc thông già buồn lẻ trọi
Âm thầm tiếc nuối tựa đời tôi

Xa thời tuổi trẻ say truyền thuyết
Cù vai rực đỏ kiếm cung quàng
Danh quyền ảo vọng không cần thiết...
Một trái tim nồng lửa rực ran

Mùa Thu thoảng rụng bao mộng lạ
Tà dương tìm sẫm lệ sầu loang
Vỡ tổ đàn chim tan tác ngả...
Duyên đầu cũng đứt đoạn dây đàn...

Trở lại đồi xưa sương lạnh ngắt
Lá vàng trải kín giữa tàng thông
Kỷ niệm ngày nao rưng khóe mắt...
Thu buồn chưa dứt lại sầu đông
Cư Nguyễn

TỦI THƠ ...


Thơ thời rẻ mạt thế này sao?
Tủi phận nhà văn với nữ hào
Trọn ý ươm vần gieo chữ đẹp
Thành tâm ướp vận nhả lời cao
Thờ ơ giữa phố mưa giông tạt
Thấp thỏm ven lề khói bụi rào
Thảm trạng đau lòng thi sỹ quá
Thôi đành bẻ bút liệng bờ ao...
Cư- Nguyễn.

ẢO MƠ


Trăng vàng ngọc trăng ân tình chưa phỉ...
Ta nhin trăng thao thức nghẹn ngào trăng
Hàn Mặc Tử
TRĂNG chờ đỉnh núi hẹn hò mây
Mây ngỡ ngàng ôm ước nguyện đầy
Đầy khát khao tình yêu trỗi dậy
Dậy mê đắm mộng ái cuồng say
Say hồn lạc cảnh tiên bồng vẫy
Vẫy bóng sa miền thế tục cay
Cay đắng nẻo trần gian cạm bẫy
Bẫy đời vướng nợ trả sầu vay…
------------
TRĂNG lơi lả gọi mời ảo diệu
Diệu hồn say lạc chốn trời xuân
Xuân ngàn hoa bướm tưng bừng
Bừng mê tỉnh giấc núi rừng sẫm mây
Mây đen phủ chia lìa oán tủi
Tủi ôm sầu cách biệt hờn côi
Côi nhìn nước chảy hoa trôi
Trôi vào quên lãng, bồi hồi lệ rưng…

Cư-Nguyễn

CHÍ LÀM TRAI


“Cây không có gốc sao cây đứng
Nước chẳng nhân tài vận nước manh”
CÂY trụ trên vùng đá sỏi đanh
KHÔNG sờn nắng lửa dạ hùng anh
CÓ qua bão táp cùng sương lạnh
GỐC được mưa sa thắm ngọt lành
SAO tỏa soi đường vươn sức mạnh
CÂY hòa tựa đất trỗi cường hanh
ĐỨNG cao ưỡn ngực hồn uy mãnh
NƯỚC CHẲNG NHÂN TÀI VẬN NƯỚC MANH
Cư-Nguyễn

PHẢI CHI


CON RẮN KHÔNG CHÂN NÓ BÒ ĐI NĂM RỪNG BẢY RÚ
CON GÀ KHÔNG VÚ NUÔI ĐẶNG CHÍN MƯỜI CON
PHẢI CHI NHAN SẮC EM CÒN
ANH LĂN VÔ CHỖ ĐÓ CHỊU LÒN CŨNG ƯNG. ......

Con đường cũ tuổi hồng hai buổi
Rắn rồng ta xuôi ngược đi về
Không ngại ngần cứ thế say mê
Chân chim sáo tỉ tê vui thỏa
Nó đã như đồng hành lan tỏa
Bò mênh mang bờ nhỏ hẹn chờ
Đi cuối trời bè bạn mãi mơ
Năm tháng vẫn tóc tơ ta đến
Rừng dương lặng mong thuyền cập bến
Bảy ngã tim thương mến trọn đầy
Rú cười dòn tròn đẫy luyến lưu
Con phố cũ ngày vô ưu còn mãi. .....
Gà gọi sáng ban mai rực rỡ
Không nghe ư?sóng phủ bãi bờ
Vú mẹ hiền ru ngọt tuổi thơ
Nuôi ta lớn hoang sơ xóm cát. ........
Đặng trường đời lòng yêu khao khát
Chín chiều đau khúc hát mỏi mòn
Mười mấy năm chìm lấp héo hon
Con phố ấy tình son lắng đọng
Phải bạn tôi đợi trông hoài vọng?
Chi chít mong cùng ngóng cuối đường
Nhan sắc hình mộng thắm tơ vương
Sắc phượng đỏ ngôi trường rêu phủ
Em tôi xưa áo bay lối cũ
Còn nghe tim mềm rũ lời yêu
Anh đón đưa mưa nắng đìu hiu
Lăn tăn sóng sông chiều tím lộng
Vô ngõ xưa tình yêu xao động
Chỗ hẹn còn vang vọng hồng hoang
Đó em ngoan lễ nghĩa chu toàn
Chịu nề nếp đường hoàng gia giáo
Lòn khúc rào chao dao rách áo
Cũng vì em đạo mạo sớm trưa
Ưng lòng bố mẹ anh thưa......
THH (3-7-18)


CHỦ NHẬT TƯƠI HỒNG


Hoa hồng màu đỏ
Nói nhỏ với em
Kìa mấy chú ong
Ngắm tôi lâu rứa?

Hoa hồng màu đỏ
Cánh tròn tròn xinh
Gió thổi rung rinh
Hương thơm ngan ngát.

Hoa Hồng nhiều gai
Có nhiều hương sắc
Đùa vui trong nắng
Nụ hồng tươi xinh.
Ngày đầu tháng 7
TH

KHÉP LẠI MỘT THỜI ÁO TRẮNG


Thôi ta khép đi một thời áo trắng
Tháng ngày qua tuổi mông tuổi học trò
Ta khép đi mực tím ôi lưu bút
Của một thời mơ mộng thưở ngày xưa
Của tình yêu ngày xưa ta chẳng nói
Ta khép đi,đã qua thời áo trắng
Bởi già rồi mơ mộng để làm chi
Ta khép đi, tuổi đã bóng xế chiều
U 60 rồi còn gi mơ mộng nhỉ
Vì áo trắng một thời là áo trắng
Khép trong tim mãi mãi trong tâm hồn
Ta khép đi áo trắng của một thời
Của một thời hoài niệm áo trắng ơi........
Xin chúc ai một thời là áo trắng
Giữ trong lòng áo trắng hỡi thời gian
Biên Nguyễn

UẤT…


HÙM thiêng sập lưới trải mưa giông
NẺO khốn đành cam phận củi lồng
KHUẤT thẳm đồi xanh oai dũng lộng
RỪNG sâu suối mộng nhớ thương chồng
ĐÂU rồi một thưở vang lừng bóng
PHẢI chịu đời phai héo rũ lòng
HỔ chết còn da phiền lụy nỗi…
RỒNG NƠI CẠN NƯỚC CHẲNG LÀ LONG
Cư-Nguyễn

MƯA


MƯA dầm mát rượi thỏa chưa nè
Mưa dội vang trời ngỡ tiếng ve
Mưa cợt bầy em đùa giởn té
Mưa vui lũ nhóc chạy trêu thè…
Mưa tràn ngõ phố vờn chân trẻ
Mưa ngập ven đường đảo gốc me
Mưa hả hê lòng mê nhộn bé
Mưa xua nắng rực giải hanh hè…
Cư-Nguyễn

VỀ THU XẾP LẠI


Mây nghiêng xuống, che nắng trưa hừng hực,
Gió trốn tìm nên gió hỏng lao xao.
Giọt đàn rung như nhịp thở lào khào...
Những bà ngoại chụm đầu vào ca hát.
Tiếng hát vui làm ngày hè chợt mát,
Bập bùng say ta gõ nhịp vào bàn.
Ông nội cười luyến láy giọng vang vang.
Thương, thương quá tháng ngày ta đã có
Trong phút chốc ta quên ngay khốn khó
Quên cuộc đời bao tất bật, lo toan.
Bằng hữu cho ta kỷ niệm huy hoàng,
Ta sống khỏe trong tháng ngày còn lại.
Đến đây nào! bạn tôi đừng nghi ngại.
Lòng luyến thương san lấp mọi ưu phiền
Dưới mái trường ngày ấy thật hồn nhiên,
Là Báu vật cuộc đời đem ban tặng.
Bạn tôi ơi! quên bộn bề-thầm lặng,
Nếu ĐẢ THÔNG ba vạn sáu ngàn ngày....
Bao muộn phiền có lúc sẽ rời tay,
Hãy vun đắp những ngày xưa thân ái
Về đây nhé! hãy VỀ THU XẾP LẠI
THH

KHÔNG ĐỀ



Ta tìm một chút hương xưa
Nhớ thời áo trắng chiều mưa tan trường
Ta tìm màu trắng nhớ thương
Một thời đi học còn vương trong lòng
Ta tìm nhật ký đôi dòng
Ngoằn nghoèo nét chữ môi hồng vấn vương
ta tìm kỷ niệm trường xưa
Tìm trong hoài niệm một thời đã qua .....
Biên Nguyễn

HẾT HAY CÒN?


Tình xưa chẳng rõ hết hay còn?
Ước hẹn hôm nào vẫn sắt son?
Biển sóng trùng dương... làm vụn vỡ?
Ghềnh sông điệp thẫm ... khiến phai mòn?
Thuyền sao... cứ mãi trôi đầu bể?
Nhạn hỡi... sao hoài lượn cuối non?
Có hiểu ta chờ ai chốn ấy?
Tình xưa chẳng rõ hết hay còn?
Cư- Nguyễn.

MƯỜNG GIANG


Mường Giang chảy mãi dịu yên lành
Dẫu mặc cho đời biến đổi nhanh
Biển vẫn đưa thuyền xuôi bến tỏa
Sông hoài đợi khách rảo bờ quanh
Người đi thưở ấy mơ nào trọn
Kẻ ở ngày nao mộng chẳng thành 
Tháp cổ nghiêng mình soi mặt nước…
Mường Giang chảy mãi dịu yên lành
Cư-Nguyễn