F Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Những nhà thờ có kiến trúc độc đáo nhất thế giới

Nhà thờ São Francisco de Assis, Brazil: Nhà thờ được coi là biểu tượng kiến trúc của thị trấn Ouro Preto, nơi từng là một trung tâm khai thác mỏ giàu có. Ngoài ra, thị trấn cũng có nhiều công trình kiến trúc cổ kính khác.

Nhà thờ Đức mẹ & Simon the Tanner, Ai Cập: Nhà thờ nằm dưới một hang động bí mật ở thành phố Cairo và chỉ được các nhà khảo cổ học phát hiện vào năm 1974. Công trình được trùng tu và mở cửa đón du khách vào năm 1991.

Nhà thờ Brasilia, Brazil: Nhà thờ với kiến trúc độc đáo và mang phong cách hiện đại này là sản phẩm thiết kế của kiến trúc sư tài ba Oscar Niemeyer (1907–2012). Công trình là một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất tại thủ đô của Brazil.

Nhà thờ Graha Maria Annai Velangkanni, Indonesia: Công trình ở thành phố Medan không phải là đền đạo Phật hay nhà thờ Hồi giáo mà là một nhà thờ đạo Thiên chúa. Nơi đây hiện trở thành một địa điểm hành hương quan trọng ở Indonesia.

Nhà thờ Bồ Đào Nha, Angola: Thiên chúa giáo đã thoái trào ở Angola sau khi đất nước này không còn là thuộc địa của Bồ Đào Nha từ năm 1975. Do vậy, nhiều nhà thờ như thế này bị bỏ hoang tại quốc gia châu Phi.

Nhà thờ Agios Nikolaos, Đảo Síp: Công trình kiến trúc này gây ấn tượng với tường màu trắng cùng mái vòm và cửa màu xanh. Từ đây, du khách có thể nhìn ra biển Địa Trung Hải tuyệt đẹp.

Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô, Italia: Nhà thờ ở thành phố Rome được hoàn thành vào năm 1626, với phong cách kiến trúc Phục hưng. Ngày nay, công trình trở thành điểm tham quan hấp dẫn.

Nhà thờ gỗ Borgund, Na Uy: Hàng trăm nhà thờ gỗ như thế này được xây dựng ở Na Uy trong thế kỷ 12 và 13. Các công trình được xây dựng hoàn từ gỗ từ khung cho tới mái và tường.

Nhà thờ hình giày cao gót: Đài Loan: Công trình cao 17m ở thị trấn Bố Đại được xây dựng bằng kết cấu bê tông và kính. Đây là tòa nhà hình giày cao gót lớn nhất trên thế giới.

Nhà trên hồ, Campuchia: Nhà thờ nổi là nơi sinh hoạt tôn giáo của những người dân sống tại các ngôi làng nổi trên hồ Tonlé Sap. Các cộng đồng dân cư này cũng có trường học và phòng khám bệnh được xây nổi trên hồ.

Nhà thờ Ieud Hill, Romania: Vùng Maramureș ở miền bắc  Romania có hàng trăm nhà thờ truyền thống được xây dựng bằng gỗ như thế này. Chúng được thiết kế với mái nhọn và dốc, trong khi nội thất được trang trí bằng các bức tranh tường.

Nhà thờ Hallgrímskirkja, Iceland:  Nhà thờ này được hoàn thành vào năm 1986 với chiều cao 75m ở thành phố Reykjavík. Nó có hình dạng giống như một ngọn núi với bề mặt như bị xói mòn

Nhà thờ St Benedict's, Hawaii: Nhà thờ trên đảo Honaunau gây ấn tượng với nội thất được trang trí theo lối vẽ tranh trên tường độc đáo.

Tu viện Noravank, Armenia: Nằm trên dãy núi phía nam hồ Sevan, tu viện Noravank có niên đại từ thế kỷ thứ 14. Công trình được xây dựng từ những tảng đá lấy ngay tại thung lũng, khiến nó trông rất hài hòa với phong cảnh xung quanh.

Nhà thờ bỏ hoang, Campuchia: Nhà thờ được những người Pháp xây dựng vào thế kỷ thứ 19 trên đỉnh núi Bokor, cách mặt nước biển hơn 1.000 m trong vườn quốc gia Bokor. Công trình hoạt động đến những năm 1940 trước khi bị bỏ hoang cho tới nay.

Nhà thờ chính tòa Oakland, Mỹ: Công trình được xây mới toàn bộ trong thế kỷ 21 để thay thế cho nhà thờ cũ bị phá hủy bởi một trận động đất vào năm 1989. Kiến trúc sư Craig W. Harman đã thiết kế lấy ánh sáng tự nhiên cho không gian bên trong của tòa nhà.

Nhà nguyện Valadier, Italia: Nằm trong hang động đá vôi ở Genga, nhà nguyên hình bát giác này được xây dựng vào năm 1828 bởi Giáo hoàng Leo XII.

Nhà nguyện Thánh giá, Mỹ: Công trình được xây dựng trên vách đá ở bang Arizona trong thời gian từ 1955 đến 1956. Mặc dù là một nhà thờ Công giáo, nhưng không có hoạt động tôn giáo nào được tổ chức ở đây và chủ đầu tư của công trình chỉ muốn nơi đây trở thành một địa điểm tham quan.

Nhà thờ Chesterfield, Anh: Nhà thờ ở vùng Chesterfield được cho là có niên đại từ thế kỷ thứ 9. Công trình cổ kính này gây ấn tượng với phần chóp trên mái được thiết kế uốn lượn.


Nhà thờ Mộ Thánh, Jerusalem: Nhà thờ nằm trên núi Calvary được coi là địa điểm linh thiêng nhất đối với những tín đồ Thiên chúa giáo. Nơi đây còn có các công trình khác như tu viện Deir es-Sultan và nhà nguyện  St Helena.

Huy Phong (Theo Daily Mail) 




Thu hát cho người

Chuyện thú vị về 'bóng hồng' trong 2 ca khúc của Vũ Đức Sao Biển và Đynh Trầm Ca
Có một giai thoại thú vị về một cô gái đẹp đã được 2 nhạc sỹ trẻ si tình và cùng đưa vào với âm nhạc.
Đó là cô gái Hồ Thị Thu (Quảng Nam), người đã trở thành niềm cảm hứng để nhạc sỹ Đynh Trầm Ca (Tức Mạc Phụ) sáng tác ca khúc Ru con tình cũ vào năm 1967. Còn nhạc sỹ Vũ Đức Sao Biển (Tức Võ Hợi) cũng sáng tác ca khúc Thu hát cho người vào năm 1968. 

Theo lời kể của nhạc sỹ Đynh Trầm Ca, khi mới bước vào tuổi yêu, cả 2 nhạc sỹ tham gia nhóm sinh hoạt thơ nhạc tại huyện Điện Bàn (Quảng Nam). Rồi tình cờ gặp cô gái Hồ Thị Thu là em gái của một thành viên trong nhóm, trước nhan sắc mê hồn của nàng, cả 2 đã đem lòng cảm mến rồi si mê. Tuy nhiên do đã có ý trung nhân nên cô Hồ Thị Thu không để ý tới sự si mê của 2 chàng trai trẻ khiến cả 2 nhanh chóng rơi vào cảm giác...thất tình. Nhưng sự lãng mạn của tuổi trẻ khiến cho họ vẫn cứ hy vọng, chờ đợi một điều gì đó mong manh. 

Người đẹp Hồ Thị Thu ngày xưa (Ảnh tư liệu)

Năm 1966, Hồ Thị Thu cưới chồng mà không có 2 nhạc sỹ trẻ trong đám cưới. Mãi năm 1967, khi về quê được tin “Người tình trong mộng” đã lên xe hoa, niềm hy vọng mong manh trong trái tim của Đynh Trầm Ca đã đổ vỡ hoàn toàn và tiếng lòng chỉ là những lời than oán trách, nức nở qua Ru con tình cũ“Ba năm qua em trở thành thiếu phụ/ Ngồi ru con như ru tình buồn/ Xin một đời thôi tiếc thương nhau/ Xin một đời ngủ yên dĩ vãng/ Ba năm qua em trở thành thiếu phụ/ Ngồi ru con như ru tình sầu/ Kỷ niệm nào ghi dấu trên tay/ Cho lòng này dài những cơn đau…”. Ru con tình cũ đã trở thành một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nhạc sỹ Đynh Trầm Ca.
Nghe ca khúc Ru con tình cũ của Đynh Trầm Ca do ca sỹ bạc mệnh Ngọc Lan trình bày (Nguồn YouTube):



Năm 1968, khi Vũ Đức Sao Biển biết tin “Người đẹp trong tim” đã yêu bề gia thất. Thất vọng và chán chường, chàng trai trẻ đã cảm xúc viết lên ca khúc Thu hát cho người với những lời ca buồn mang mác: “Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt/ Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa/ Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ/ Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ/ Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó/ Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư/ Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió/ Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ/ Thời gian nào trôi bềnh bồng trên mặt người/ Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi… Thu, hát cho người, người yêu ơi… ”.  Ca khúc đã nổi tiếng ngay sau đó. 
Nghe Thu hát cho người của Vũ Đức Sao Biển do Quang Dũng trình bày (Nguồn YouTube):



Theo nhạc sỹ Vũ Đức sao Biển kể lại, mấy chục năm sau ông trở lại quê nhà, gặp lại người tình trong mộng ngày xưa thì nàng vẫn sống hạnh phúc với cả đàn con cháu. Và có lẽ bà Hồ Thị Thu cũng không biết ngày trước đã từng có 2 chàng trai trẻ đem lòng si mê bà để rồi cảm hứng viết lên những ca khúc nổi tiếng. Cũng có thể bà biết nhưng nửa thế kỷ đã trôi qua, khó ai nhớ nổi. Chỉ biết rằng bà rất vui khi đã là niềm cả hứng để cho những chàng trai có tâm hồn đầy lãng mạn thời trẻ đã sáng tác những ca khúc để đời.  
TRỌNG THỊNH
Nguon: https://www.tienphong.vn/

Lý do khó nói của ông chồng

Lý do khó nói của ông chồng sẵn sàng bê cả tủ lạnh cho vợ 

Sau khi trở về từ buổi tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới, Rosie buồn bã hỏi chồng:

- Anh à, có phải dạo này em mập quá rồi phải không?

Chồng Rosie tỏ vẻ kinh ngạc:

- Sao em lại nghĩ vậy chứ. Làm gì có chuyện đó. Dáng vợ anh là chuẩn nhất rồi!

Rosie nghe vậy liền vui mừng, nũng nịu nói với chồng:

- Thật vậy à? Vậy chồng yêu bế em vào bếp tìm chút gì ăn nhé!

Chồng Rosie bối rối đáp:

- Thôi, để anh bê tủ lạnh lên đây cho em được không?


Tái mặt khi đối thủ ăn mừng

Nữ thư ký tiến vào văn phòng tươi cười nói:

- Xin chúc mừng ngài đã đắc cử vị trí huấn luyện viên đội tuyển bóng đá thành phố. 

Người đàn ông khẽ gật đầu:

- Cảm ơn cô! Tiếng ồn bên ngoài là gì thế? 

Nữ thư ký mỉm cười:

- Đó là các cầu thủ tổ chức tiệc ăn mừng ngài lên chức huấn luyện viên đấy!

- Cô ra nhắc nhở họ một chút đi! - vị huấn luyện viên nhíu mày - Tôi không muốn cầu thủ dưới tay mình tổ chức tiệc tùng khoe khoang như vậy. 

Nữ thư ký bối rối:

- Thưa ngài, họ không phải là người của mình. Đó là tiệc của cầu thủ đội tuyển đối thủ của chúng ta. 


Tác hại của việc mổ mắt 

Một người phụ nữ tức giận xông vào văn phòng một bệnh viện tư nhân, quát tháo ầm ĩ. Bác sĩ trực ban nhã nhặn hỏi chuyện, bà ta đập bàn quát:

- Các ông đã làm gì khuôn mặt của tôi trong khi tôi làm phẫu thuật mắt ở đây ngày hôm qua?

Bác sĩ kéo người phụ nữ ngồi xuống và giải thích:

- Tôi chắc chắn với bà là không ai trong kíp mổ của tôi lại làm một việc như thế. Điều gì đã làm bà nghĩ chúng tôi đụng chạm đến khuôn mặt của bà chứ?

- Sau ca mổ, tôi soi gương không còn thấy gương mặt xinh đẹp của mình lúc trước nữa, thay vào đó là hình ảnh một người phụ nữ già nua, xấu xí.

- Tôi nghĩ... - bác sĩ tiếp tục ôn tồn nói - Điều đó có nghĩa là ca mổ của bà đã thành công.

Nguồn: http://thoidaiplus.giadinh.net.vn

Nhạc sĩ Giao Tiên - Người kể chuyện tình

Chùm 3 ca khúc nổi tiếng: “Nhớ người yêu”, “Thương nhớ người yêu”, “Lại nhớ người yêu”, nhạc sĩ Giao Tiên viết cho một mối tình thời trẻ, chỉ dành riêng cho một người...
“Ước gì nhà mình chung vách…” 
Nhạc sĩ Giao Tiên có dáng người cao, mảnh khảnh, nước da trắng, nhìn bề ngoài của ông toát lên vẻ trẻ trung và sang trọng. Ông tên thật là Dương Trung (SN 1941, quê ở tỉnh Bình Định nhưng trưởng thành ở Sài Gòn, hiện sống ở TP Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa). Từ nhỏ, ông đã có năng khiếu và yêu thích âm nhạc, nhìn người lớn đàn, lắng nghe, rồi tập đàn theo chứ không học trường nào cả. Năm 15 tuổi, ông đã đàn rành rọt guitar và thổi harmonica.
Khi vào trung học, ông rất thích tác phẩm truyện thơ “Hoa tiên truyện”. Trong tác phẩm này, nhân vật chính có tên “Dương Giao Tiên”. Điều trùng hợp, Dương lại là họ của ông. Chính vì vậy, khi sáng tác ca khúc đầu tay năm 20 tuổi, ông đã quyết định lấy bút danh Giao Tiên để đi vào âm nhạc.
Nhạc sĩ Giao Tiên - Hoàng tử của dòng nhạc tình quê  
Theo lời kể của nhạc sĩ Giao Tiên, trước khi lấy bà Hương Xuân (vợ ông sau này), thời trẻ ông từng yêu một cô gái. Tuy nhiên, hoàn cảnh trắc trở, mối tình này không trọn vẹn. Vì thương nhớ người yêu, nhạc sĩ đã cho ra đời một chùm 3 ca khúc nổi tiếng là “Nhớ người yêu”, “Thương nhớ người yêu”, “Lại nhớ người yêu”. Nhạc sĩ Giao Tiên thú nhận ông là “người nhạc sĩ suốt đời đi thương nhớ”, bởi chùm 3 ca khúc này ông viết vào thuở đôi mươi, chỉ cho một mối tình và chỉ dành riêng cho một người. “Khi hai người yêu nhau mà hoàn cảnh không cho được sum họp, tôi nhớ thương rồi viết bài “Nhớ người yêu”.
Nhưng sau đó xảy ra những tình huống khác làm cho mối tình thêm bi đát, tình yêu đó giằng xé ghê gớm nên tôi tiếp tục viết “Thương nhớ người yêu”. Nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục nhớ người ấy sáng, trưa, chiều, tối và lại cho ra đời ca khúc “Lại nhớ người yêu” để thể hiện sự thương nhớ bất diệt”, nhạc sĩ Giao Tiên chia sẻ.
Trong nhạc phẩm “Nhớ người yêu” có lời hát khá quyết liệt: “Ước gì nhà mình chung vách, anh khoét tường anh đến với em”, mà bây giờ nhắc lại nhạc sĩ Giao Tiên vẫn cười sảng khoái: “Đó là một cảm xúc cồn cào rất thật của tôi. Khi yêu nhau người ta chỉ muốn được gần bên nhau. Nỗi nhớ người yêu luôn thôi thúc trong lòng tôi mỗi giây, mỗi phút khiến cho người đang yêu có một ý nghĩ táo bạo là nếu như nhà mà chung vách thì…”.
Một điều đặc biệt, khi nhạc phẩm “Nhớ người yêu” được phát trên đài phát thanh với tiếng hát Chế Linh, báo chí đã chỉ trích lời hát này không được thiện cảm cho lắm, nên trong bản thu âm sau đó, nhạc sĩ đã sửa lại thành: “Ước gì nhà mình chung vách, hai đứa mình thức trắng đêm nay”. Tuy nhiên, khi hát lại bài này ở hải ngoại, Chế Linh vẫn hát câu: “Anh khoét tường anh đến với em”, làm cho nhiều người tưởng rằng đó là lời hát chế cho vui. Với nhạc phẩm “Lại nhớ người yêu”, nhạc sĩ Giao Tiên bảo, đây là một trong số các ca khúc ông tâm đắc nhất nên hát thấy… sung sướng.
“Bài này không chỉ được các ca sĩ thành danh ở hải ngoại, trong nước thể hiện, mà các em bé 4, 5 tuổi cũng hát theo. Có ca sĩ còn hát ngoài đường phố suốt đêm làm cho tôi xúc động”, nhạc sĩ Giao Tiên cho biết. Số phận luôn có những sắp đặt trớ trêu. Nếu mối tình “Buổi chiều vừa gặp nhau đây, mà đêm đã nhớ như vậy, em hỡi em có hiểu có hay” (trích “Lại nhớ người yêu”) mà đơm hoa kết trái thì có lẽ sự nghiệp sáng tác của nhạc sĩ Giao Tiên không thể phong phú như hôm nay.
Mãi mãi là “hoàng tử trong mơ”
 Nhạc sĩ Giao Tiên và vợ kết hôn năm 1967, họ có với nhau 5 người con. Sau giải phóng, cả gia đình nhạc sĩ Giao Tiên dắt díu nhau về Bù Đăng, Sông Bé (tỉnh Bình Phước hiện nay) làm rẫy mưu sinh theo diện kinh tế mới. Cuộc sống lo toan miếng cơm manh áo cho đàn con nheo nhóc khiến ông quên mất mình là một nhạc sĩ. Bàn tay chỉ quen viết nhạc không chịu nổi việc làm rẫy, đi rừng nên năm 1986, vợ chồng nhạc sĩ lại dắt díu nhau lên Đà Lạt (tỉnh Lâm Đồng) buôn bán cùng người cháu họ.
Công việc không thuận lợi, năm 1990, ông lại đưa vợ con về Cam Ranh làm lại từ đầu bằng nghề nuôi tôm. Nhưng rồi tôm chết, bán đìa không đủ trả nợ, vợ chồng ông lại chuyển sang nghề gói bánh chưng để nuôi con ăn học. Vào một buổi sáng năm 1994, trong lúc ngồi gói bánh chưng, nhạc sĩ Giao Tiên bất ngờ nghe ca sĩ Đình Văn hát bài “Tình đẹp mùa chôm chôm” do chính ông sáng tác.
Ông lao ra đường thì phát hiện giọng hát phát ra từ chiếc xe bán cà rem. Sững người, ông chạy theo xin được nghe lại, rồi hỏi thăm về nơi sản xuất bài hát này, nhưng người bán cà rem không biết. Thế là nhạc sĩ đi Sài Gòn hỏi thăm nơi phát hành các bài hát của mình, nhưng khi đến nơi thì lại bàng hoàng vì tất cả đều để tên tác giả là người bạn của mình. Hóa ra, vì vắng mặt hơn 20 năm để mưu sinh nên nhiều người nghĩ rằng nhạc sĩ Giao Tiên đã chết hoặc biệt tích.
Người bạn của ông nhân đó đã “cuỗm” không ít bài của nhạc sĩ Giao Tiên, đổi qua tên mình và bán cho các trung tâm âm nhạc. Buồn bã, thất vọng, ông quay về Cam Ranh, nhưng kể từ đó, tâm hồn âm nhạc cũng quay trở lại với người nhạc sĩ tài hoa, hiền hậu. Ngày đêm, ông lao vào sáng tác hăng say, nhiều tác phẩm được đến với công chúng.
Đến nay, gia tài sáng tác của ông đã vượt 1.500 tác phẩm. Lý giải về sức viết khủng này, ông tâm sự: “Khi đủ cảm xúc thì một tác phẩm có thể chỉ sau vài giờ là hoàn thiện. Cũng có khi một tác phẩm cần trau chuốt đến cả tháng hay vài tháng. Nhưng tôi thường sáng tác khi lồng ngực đã căng tràn cảm xúc. Khi đó nốt nhạc thăng hoa không theo định hướng mà nó rất bình dị tự nhiên”. Khán giả cũng đặt cho ông biệt danh “nhạc sĩ đồng quê”.
Ông bảo, khán giả đặt biệt danh vậy là bởi họ cho rằng nhạc Giao Tiên gần gũi. Và họ cảm thấy một số sáng tác của ông như nói lên nỗi lòng của nhiều người dân lao động nghèo. “Âm nhạc chạm đến trái tim khán giả chính là thành công lớn nhất của người sáng tác”, nhạc sĩ Giao Tiên nói.
Nhắc đến người vợ hiền, nhạc sĩ Giao Tiên cho biết: “Mỗi lần nhìn vợ, tôi lại nghĩ, nếu tôi không lấy được người vợ đảm đang, khéo léo thì không có tôi như ngày hôm nay. Tôi thương vợ nhiều điểm lắm. Trên đời này không có ai khiến tôi cảm thấy ưng ý đến như vậy. Phụ nữ có xinh xắn, tốt đẹp mấy cũng chỉ đến như vợ tôi thôi. Bà ấy khéo léo từ việc gia đình đến chuyện giao tiếp với bà con, lối xóm. Sống với nhau, dù đói khổ thế nào, vợ tôi cũng gói ghém, dành một số tiền nhỏ nhoi nhất để tôi yên tâm sáng tác âm nhạc”.
Còn bà Hương Xuân thổ lộ, dù đã đến tuổi bạc đầu nhưng bà vẫn xem nhạc sĩ Giao Tiên như “hoàng tử trong mơ”. Đến giờ, bà vẫn yêu ông nồng nàn vì sáng tác nhiều bài nhạc hay và hết lòng thương vợ cho đến tận tuổi già. Kể về cuộc sống hiện tại, nhạc sĩ Giao Tiên bảo, mấy năm nay, ông phổ thơ nhiều hơn là sáng tác bởi tuổi cao, lời văn không còn dạt dào như trước. Ông nghiên cứu những bài thơ hay và phổ thành giai điệu dễ thuộc, dễ nhớ.
Thỉnh thoảng, một số nhà đài như: Truyền hình Vĩnh Long, TP HCM, VTV9, VTV3… mời ông tham gia chương trình của họ nên cuộc sống cũng có nhiều điều thú vị. “Cuộc đời tôi gắn liền với miền quê, thăng trầm trắc trở, vui có, buồn có, đắng cay có, đôi khi cảm thấy mình giống như điệu nhạc bolero… Và tôi luôn tâm nguyện sẽ viết nhạc đến khi nào nhắm mắt buông tay mới thôi, vì nó đã ngấm vào máu thịt”, nhạc sĩ Giao Tiên chia sẻ
Đình Phùng (biên soạn)

Vẻ đẹp thiên nhiên Vườn Quốc gia Ba Vì

Vườn quốc gia Ba Vì nằm cách trung tâm thành phố Hà Nội chỉ 60km, đây là một địa điểm du lịch được nhiều người yêu thích thiên nhiên tìm đến để khám phá.
Vườn Quốc gia Ba Vì có phong cảnh ngoạn mục, cảnh sắc thiên nhiên hòa quyện với con người. Tổng diện tích 11.372 ha, trong đó, rừng nguyên sinh trải rộng 2.752 ha, ở độ cao từ 100 - 1.296m. Khung cảnh rừng thường thấy sẽ có sương mù bao phủ dày đặc.
Ngoài vai trò của “lá phổi xanh”, giá trị của Vườn Quốc gia Ba Vì còn thể hiện rõ qua các hệ thực vật phong phú, đa dạng với nhiều loài thực vật bậc cao thuộc các họ thực vật khác nhau.
Từ mùa xuân tới đầu hè là khoảng thời gian hầu hết các loài chim định cư kết đôi, làm tổ để chuẩn bị cho mùa sinh sản. Chú chim hút mật này cũng đang tất bật cho hành trình sinh sản bằng cách thu nhặt vật liệu xây tổ.
 Vườn Quốc gia Ba Vì với 3 kiểu rừng: Rừng kín thường xanh mưa ẩm á nhiệt đới; rừng kín thường xanh hỗn giao cây lá rộng và cây lá kim á nhiệt đới và kiểu rừng lá rộng thường xanh mưa ẩm nhiệt đới trên núi thấp.
 Giẻ cùi mỏ đỏ (Red-billed Blue Magpie) là loài phổ biến, dễ gặp ở Vườn quốc gia Ba Vì. Chúng thường tụ tập, kiếm ăn theo đàn, dễ gây sự chú ý bằng tiếng kêu trong lúc kiếm ăn.
 Hệ sinh thái nới đây còn ghi nhận sự có mặt của 342 loài động vật rừng, trên 1.200 loài thực vật và hơn 550 loài côn trùng. Trong đó có rất nhiều loài động thực vật, côn trùng quý hiếm và đặc hữu.
 Riêng hệ động vật có 63 loài thú, với nhiều loài quý hiếm như: Cầy gấm, Cu li lớn, Gà lôi trắng, Rồng đất, Cà cuống, Bướm rồng đuôi trắng...
 Một cá thể Cành cạch xám (Ashy Bulbul), đây là loài khá phổ biến tại Vườn Quốc gia Ba Vì nói riêng và khu vực phía bắc nói chung.
 Một chú Kim oanh Tai bạc (Silver-eared Mesia) đang ngẩng cổ hót gọi đàn ở khu vực Đền Thượng, Ba Vì.
 Rừng Ba Vì có 1.209 loài thực vật trong đó có 21 loài thực vật quý hiếm được ghi trong sách đỏ Việt Nam như: Bách xanh, Sến mật, Phỉ ba mũi, Dẻ tùng sọc trắng, Hoa tiên, Râu hùm, Kim tuyến... 
  Do điều kiện khí hậu mát và ẩm, vườn Quốc gia Ba Vì là địa điểm lý tưởng để nhiều loài phong lan phát triển. Trong ảnh là một khóm Cẩm Cù đang độ bung sắc tháng 4. Loài phong lan này được phát hiện ở độ cao 600m.
 Vốn định cư ở phương bắc xa xôi, loài Hoét Sakhalin (Siberian Thrush) cũng dừng nghỉ, tạm trú tại Vườn Quốc ga Ba Vì trên đường di cư tránh rét.
Lê Hoàng - Nhật Quang

Có nhà để về

Nhà mình, dù có chật hẹp, thiếu tiện nghi, nhưng có thể sải những bước chân mạnh mẽ, tin yêu, chui vào bất cứ xó xỉnh nào, không ý tứ, rón rén..

Nhà ở ngoại thành, nhưng tôi học tập và làm việc ở nội thành. Mỗi ngày tôi di chuyển chừng 40 cây số, cả đi và về. 

Có hôm đi cùng bạn bè, nhà tụi nó, đứa quận 3, đứa Tân Bình, mới đi cùng nhau hơn mười phút, bạn đã về tới nhà. Còn tôi, phải di chuyển một đoạn đường hơn ba mươi phút nữa. Nhưng tôi hầu như không than thở sao nhà mình xa thế, sao ba mẹ không mua nhà nội thành, chỉ nghĩ có nhà để về là hạnh phúc rồi.

Ảnh: Internet

Đường về nhà, không biết qua bao nhiêu ngã ba ngã tư, đếm không xuể bao nhiêu bảng hiệu, hộp đèn. Thậm chí tôi có thể ghi nhớ đoạn đường nào ngập nước, đoạn nào giờ cao điểm dễ kẹt xe, hay đoạn nào vừa mới bị đào lên, nham nhở.

Thân quen đến nỗi, đoạn này có quán phở nức tiếng, khúc cua kia có quán chè ba miền trứ danh, hay đường nọ có ông lão ăn mày ngồi thất thểu. Có những hôm, tầm 6g chiều ngang qua hàng cơm sườn, cơn đói trỗi dậy, đành hít một hơi lấy sức chạy về ăn cơm với mẹ, mẹ có thói quen chờ tôi về mới chịu ăn. 

 Đưa bạn về cho biết nhà, đứa nào cũng than “nhà mi xa quá”. Nếu di chuyển hai mươi cây số, qua đôi mươi đèn đỏ, đúng là có mất thời gian, nhưng chỉ cần nhớ ta sắp ngang hàng cơm sườn, rồi tới chỗ ông lão ăn mày ngồi, tới quán chè ba miền, là sắp tới nhà, xa đâu mà xa! Xa về khoảng cách địa lý, chứ nhà, tôi đã mặc định trong tâm tưởng rồi, cứ tan sở là có đường dẫn lối, dọc ngang mà về. 

Tôi biết ba mẹ khó khăn, nên mới chọn ở ngoại thành. Ở riết thành quen, rồi yêu lúc nào không hay những con đường ngoằn ngoèo, hai bên là ruộng lúa, yêu những cánh đồng chấp chới cánh diều tuổi thơ, cả chiếc cầu bê tông dẫn lối vào xóm nhỏ… Ở xóm nhỏ đó, căn nhà cấp bốn nhiều năm chưa nâng cấp, là nỗi trăn trở của ba mẹ, nhưng chẳng sao, miễn nhà gọn gàng, sạch sẽ, và dĩ nhiên đầy ắp tiếng cười là được.

Có những hôm đi chơi về trễ, đường vắng, một nỗi sợ hãi không hề nhẹ, nhưng giá nào cũng phải về nhà, dù nhà cô nhà dì ở ngay trung tâm thành phố. Tôi về vì có nhà để về. Tôi về vì biết tôi có nơi nương tựa. Và, tôi biết mẹ vui khi thấy con mình. 

Những hôm về khuya, chứng kiến nhiều mảnh đời vô gia cư vắt vẻo nơi gầm cầu, mà thấy mình may mắn. Nhà tôi, cái giường ngủ bằng gỗ tuy rất cũ kỹ, nhưng là gỗ tốt nên chắc chắn. Giường được ba kêu thợ đóng từ hồi tôi mới lọt lòng, nay đã hơn hai mươi năm. Hay cái chăn nhiều năm chưa thay mới, nhưng ngay thời điểm chứng kiến ấy, tôi thấy mọi thứ trong nhà mình thật đặc biệt và thân thương.

Thói quen so bì dường như biến mất từ dạo ấy. Nhà mình, dù có chật hẹp, thiếu tiện nghi, nhưng có thể sải những bước chân mạnh mẽ, tin yêu, chui vào bất cứ xó xỉnh nào, không ý tứ, rón rén như nhà người lạ. Nhà mình có mẹ có cha, có anh chị em, có tiếng nói cười rổn rảng, thân quen. Ở nhà, tôi có thể đánh một giấc ngon lành, chứ không vì lạ nhà mà thao thức sáng đêm.

Nhà mình, tôi có thể xuống bếp mở vung mỗi khi đói bụng. Tôi chẳng tưởng tượng nổi nếu phải xa nhà chừng một tháng. Mẹ nói, tại tôi chưa từng xa nhà nên nói vậy, mai mốt lấy chồng, có khi cả năm chẳng về thăm mẹ cũng nên. “Còn lâu”. Lấy chồng là một chuyện, phải tranh thủ về nhà khi có thể. Nếu không về được, phải “moi” tim, “moi” cả bộ nhớ ra mà nhấm nháp, vì trong đó có… nhà. 

Song Nguyên

Lên chức "bà ngoại"

Lên chức "bà ngoại" 

Hai vợ chồng nọ bất đồng ý kiến nên cãi nhau kịch liệt. Sau một hồi lời qua tiếng lại, ông chồng giận dỗi rồi sập cửa bỏ đi. Người vợ thấy vậy đứng cạnh cửa sổ hỏi với ra :

- Khi nào anh về đây?

Người chồng sẵn cơn bực:

- Tôi mà về thì tôi là cháu cô!

Cô vợ nghe thấy thế liền khoá cửa lại ung dung ngồi xem phim. Khoảng một tiếng sau, anh chồng xách về hộp bánh kem đứng ngoài cửa gào lên:

- Bà ngoại ơi mở cửa cho cháu đi. Cháu mua bánh kem về rồi đây!


Đàn ông đều là những kẻ trộm 

Năm 18 tuổi, Tèo nghe lời chỉ của mấy người lớn hơn liền đi xem bói. Nhìn thấy Tèo, thầy đã phán ngay: 

- Xin lỗi cho tôi nói thẳng nhé! Số cậu sau này chỉ có thể là kẻ trộm thôi. 

Tèo nghe vậy thì tức lắm, liền bỏ về luôn. Kể từ đó cậu ta quyết chí lập nghiệp để không trở thành trộm cắp như lời thầy bói nói.

10 năm sau, Tèo trở thành một người đàn ông thành đạt, có vợ đẹp con ngoan. Anh quyết định quay lại chỗ thầy bói năm xưa để gặp ông rồi cười khẩy: 

- Ông nhìn xem, lời ông nói khi xưa hoàn toàn sai nhé. 

Thầy bói nhếch môi cười rồi đáp:

- Chẳng phải bây giờ ngày nào anh cũng phải trộm tiền mình làm ra từ ví của vợ sao? 


Giá thuê chuồng heo

Vị khách du lịch được chủ nhà nghỉ dẫn vào một căn phòng không mấy sạch sẽ. Vừa nhìn thấy cảnh tượng, vị khách liền bĩu môi nói:

- Giá thuê cái chuồng heo này là bao nhiêu?

Ông chủ nhà nghỉ không tức giận mà chỉ từ tốn đáp lại:

- Giá thuê cho một con heo là 2 USD, hai con thì 3 USD.

Nguồn: http://khampha.vn

Biết đủ một chút, hạnh phúc sẽ đong đầy hơn

Hãy sống đơn giản một chút, đừng quá để tâm, biết đủ một chút, đừng quá lao lực, hạnh phúc một chút, đừng quá truy cầu.

Ảnh minh họa.
Chỉ cần một mái nhà có vợ và con, đó sẽ là ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc, là bến đỗ bình yên của tâm hồn.

Chỉ cần có một người bạn, không cần quá đẹp, người ấy luôn ở bên mình là được.

Bầu bạn cùng ai đó là sự lựa chọn chỉ trong khoảnh khắc. Theo nhau đi suốt cả chặng đường đời lại là lời hứa trọn kiếp nhân sinh.

Chỉ cần có một người bầu bạn với bạn suốt những năm tháng cuộc đời, cùng yêu thương, trân trọng nhau, đơn giản vậy là được.

Chỉ cần có một chút tiền, không cần quá nhiều, đủ tiêu là được.

Tiền kiếm chẳng biết bao giờ mới đủ, nhưng sinh mệnh lại hữu hạn.

Một kiếp người, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, phải hiểu rằng biết đủ thường vui.

Hãy quên đi muộn phiền, sầu não, quên đi bận rộn, lo toan, quên đi những danh cùng lợi.

Cứ vui vẻ một chút, hồ đồ một chút, tiêu diêu một chút

Mệt rồi thì ngủ đi thôi, tỉnh dậy thì hãy mỉm cười.

Cuộc sống thế nào cũng phải tự mình nắm giữ.

Hãy sống đơn giản một chút, vui vẻ sẽ nhiều thêm một chút
Biết đủ một chút,hạnh phúc sẽ đong đầy hơn một chút!

Chỉ cần có một mái nhà, một người bạn, một chút tiền, vậy là đủ!

Trong cuộc đời mỗi con người, mọi phiền não đều có thể giải thoát.

Hãy sống đơn giản một chút, đừng quá để tâm, biết đủ một chút, đừng quá lao lực,hạnh phúc một chút, đừng quá truy cầu!

Những tài nguyên vật chất trên thế gian này là hữu hạn, nhưng ham muốn dục vọng của con người lại là vô hạn. Vìvậy một người nếu thực sự muốnhạnh phúc và vui vẻ, thìphải biết kiềm chế dục vọng của bản thân,biết đủ và có thiện niệm.

“Biết đủ” là một loại cảnh giới. Người biết đủ sẽ luôn mỉm cười đối mặt với cuộc sống. Trong mắt của người biết đủ sẽ không có điều gì là không thể giải quyết được trênthế gian này. Bởi vì họ sẽ luôn vì chính bản thân mình mà tìm kiếm một cách giải quyết phù hợp nhất, tốt đẹp nhất.

“Biết đủ” khiến con người bình tĩnh hơn, an tường, lạc quanvà siêu thoát hơn. Ngược lại, không biết đủ sẽ khiến con người rối loạn. Người biết đủ sẽ phân biệt được rõ điều gì nên làm thì làm, điều gì không nên làm thì dừng lại. Sự khácbiệt giữa họ chính là hạn độ. Hạn độ chính là sự đúng mực, là trí tuệ, là một loại trình độ. Người biết đủ luôn có một hạn độ nên họ không dễ phạm phải lỗi lầm và đánh mất lương tâm.

“Biết đủ” còn là một loại khoan dung. Khoan dung đối với người khác, khoan dung đối với xã hội, khoan dung chính mình, như vậy mới có được một không gian sinh tồn bao la và rộng lớn. Chính vì thế mà cổ nhân mới luôn dạy:“Thấy đủ thường vui!”

* Thông tin chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm!

Nguồn: http://khoevadep.com.vn/biet-du-mot-chut-hanh-phuc-se-d... 

Theo Khỏe& Đẹp

Nhà thờ gỗ cao nhất thế giới

Nhà thờ gỗ cao nhất thế giới "sừng sững" trước mưa nắng dù không dùng chiếc đinh nào
Kizhi Pogost nổi tiếng thế giới là nhà thờ gỗ cao nhất thế giới nằm ở Nga, được hoàn thành năm 1862. Điều thú vị là toàn bộ nhà thờ làm bằng gỗ, không sử dụng bất cứ chiếc đinh nào mà vẫn đứng vững trước mưa nắng, thời gian và mối mọt.
Nhà thờ Kizhi Pogost nằm trên đảo Kizhi, một hòn đảo ở trong lòng hồ Onega thuộc Medvezhyegorsky, Cộng hòa Karelia, Nga được dư luận thế giới biết đến là nhà thờ gỗ cao nhất thế giới
Cho đến nay, chưa cho công trình nào phá vỡ kỷ lục của nhà thờ Kizhi Pogost
Nhà thờ cổ kính Kizhi Pogost có chiều cao 37,5 m. Đây là công trình được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ.
Kizhi Pogost nắm giữ kỷ lục thế giới là công trình được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ cao nhất thế giới kể từ hoàn thành việc xây dựng vào năm 1862.
Không chỉ được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, nhà thờ Kizhi Pogost không sử dụng bất cứ chiếc đinh hay một tấm bản lề bằng sắt nào.
Nhà thờ Kizhi Pogost nổi bật với 22 mái vòm cũng được làm từ gỗ. Mỗi mái vòm có kích thước khác nhau.
Khi ánh sáng Mặt trời chiếu rọi vào những mái vòm, nhà thờ Kizhi Pogost bỗng trở nên óng ánh như dát bạc.
Bên trong nhà thờ được thiết kế khá đơn giản. Những tín đồ Thiên Chúa giáo sinh sống ở những khu vực xung quanh thường đến nhà thờ này làm lễ.
Dù được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ nhưng nhà thờ Kizhi Pogost vô cùng kiên cố, đứng vững giữa đất trời, bất chấp mưa nắng, thời gian và mối mọt.
Với kiến trúc độc đáo và bề dày ịch sử, nhà thờ Kizhi Pogost là một trong số ít công trình kiến trúc tôn giáo được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1990.

Tâm Anh (theo amusingplanet)