F Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


MỘT...


Cõi trần
một cuộc dạo chơi
Nam Kha một giấc
một đời ngả nghiêng
Tìm đâu
đôi mắt diệu hiền
Để yên lặng ngắm
một miền mây trôi
Hồn nhiên
nở một nụ cười
Một vần thơ nhớ
một thời viễn miên
Hỏi ai hiểu một niềm riêng... biển trời?
Cư- Nguyễn

RỪNG LÁ CHẾT


Rừng trơ trụi lá rũ non ngàn
Vỡ vụn tiêu điều khói tỏa lan
Gốc rễ phơi trần mưa nắng rạn
Thân cành mục rã gió mây đan
Làng quê lũ ngập lời oan thán
Xóm nhỏ mưa tuôn tiếng hận tràn
Thét hỏi vì đâu gây kiếp nạn?
Trời cao cũng khóc cảnh hoang tàn
Cư-Nguyễn

HOÀI NIỆM


Nếu chiều vàng không pha thêm sắc thắm
Bóng giai nhân không ngự giữa không gian
Mùa thu qua không để lại lá vàng
Mùa hè đến ngỡ ngàng ai đón nhận?

Một trận cuồng phong mang bao xác phượng
Những tâm hồn hoài niệm giữa hư không
Mong nhớ sao vừa , đường mưa ướt áo
Bước chân nào đưa ta đến trường xưa ...

Mưa lã lướt đùa trên vai sũng ướt
Bước chân đi mà lòng thấy bồi hồi
Gió lạnh lưng đồi nhớ mùa thu ấy
Bến đò chiều quạnh quẽ chốn tịch liêu

Gió phiêu bạt, mây lang thang tĩnh mịch
Bởi đâu còn ngày ấy tuổi thư sinh
Tuổi học trò như nắng ấm bình minh
Tình yêu ấy xin ép vào áo trắng

Những sợi nắng lùa tóc mai tinh nghịch
Gió đùa hôn khe khẽ nhẹ môi mềm
Mây lướt qua đầu ươm xanh màu mắt
Tô điểm thêm màu áo trắng trinh nguyên.

Thời học sinh vẫn còn trong tiềm thức
Là những ngày hoài niệm của tuổi mơ
Vẫn đợi chờ tôi xin gởi vào thơ
Hoài niệm mãi hiện về trong nhung nhớ.
(6/1/18)
Nguyễn Em ST

RỦ NHAU XUỐNG BIỂN MÒ CUA


Rủ nhau xuống biển mò cua
Đem về nấu quả mơ chua trên rừng
Em ơi chua ngọt đã từng
Non xanh nước biếc xin đừng phụ nhau
*********************************************
RỦ em về Bình thuận quê anh
NHAU nhác tìm màu xanh của lá
XUỐNG xóm xa nhìn bao đất đá
BIỂN gồng mình trở dạ mùn đen

MÒ mẫm toàn khô khốc bụi chen
CUA trốn chạy chôn ven dốc cạn
ĐEM nhiễu can hòa trong vũng rạng
VỀ nơi đâu ngày tháng bình an

NẤU bữa ăn mù khói bụi than
QUẢ cặn cọt cây san đất nẻ
MƠ cuộc đời lành trong thơ trẻ
CHUA chát từng ngụm chẻ khô cong

TRÊN mắt ông nhòe nhoẹt xỉ than
RỪNG trắng bụi lang thang còm cõi
EM bé gầy trơ dụi hai mắt mỏi
ƠI điệu ru buồn chống chọi hắt hiu

CHUA chát làm sao vất vả chắt chiu
NGỌT nước dòng trôi đìu hiu chợ vắng
ĐÃ khiến mẹ anh oằn vai che chắn
TỪNG sáng từng khuya cơm vắt đi rừng

NON sớm đồng bưng lộ nét dững dưng
XANH bóng đè lưng lòng quê lam lủ
NƯỚC thiếu hoang vu mịt mù chiếm giữ
BIẾC thẫm đồng lư dân tự xoay vần

XIN có một lần em nhẹ gót chân
ĐỪNG ngoảnh mặt ngơ ngại ngần không đến
PHỤ bạc làm chi lòng anh thắt bện
NHAU nhác hận buồn sao chếch trời xa . ......
THH(18-6-18)

THƯƠNG VỀ ĐẤT QUẢNG


Thương về đất Quảng ruột rà tôi
Quảng Trị vùng xương máu ngập trời
Quảng Đức mồ hoang còn chất vợi
Quảng Bình cốt lạnh mãi chìm vơi
Đồng quê Quảng Ngãi bom cày xới
Ruộng lúa Quảng Nam đạn phá bời
Vất vưởng bao hồn oan dõi đợi
Mong về với Mẹ vẫn xa vời...
Cư- Nguyễn

HỠI EM...


EM hỡi đâu tìm lại hỡi em?
Thềm soi ánh nguyệt dáng soi thềm
Bóng nhoà nhạt ảnh tan nhoà bóng... 
Đêm lịm phai hình vỡ lịm đêm
Lắng cảnh hồ trôi buồn cảnh lắng...
Êm đời kiếp nổi hận đời êm
Lỡ duyên hẹn ước sầu duyên lỡ 
Mềm lệ bờ mi đẫm lệ mềm...
Cư Nguyễn

THU LỠ


Phố lạnh đâu còn nữa dáng ai
Người đi khắc khoải vạn đêm dài
Rừng thông quạnh quẽ mờ sương nhạt
Núi thẳm âm thầm đọng khói phai
Ước hẹn tao phùng sao ngóng mãi
Câu thề tái ngộ vẫn hoài mai
Hoàng hôn phủ tím sầu hoang dại…
Cỏ khuất tường rêu lặng cổ đài
Cư-Nguyễn

TÌM ĐÂU?


Tìm đâu dáng cũ hỏi đâu tìm?
Tim vỡ tan tành vụn vỡ tim
Nhạn khuất lưng đồi xa khuất nhạn
Chim mờ cuối biển mịt mờ chim
Lịm tàn ánh nguyệt mơ tàn lịm
Chìm phủ tà dương mộng phủ chìm
Tím sẫm khung trời mây sẫm tím...
Tìm đâu dáng cũ hỏi đâu tìm?
Cư- Nguyễn.

MƠ HOA


Thương em anh cũng muốn sang
Đò dọc quan cấm đò ngang tốn tiền
Ước gì quan đắp đường liền
Cho anh qua lại khỏi tốn tiền đò ngang......
MƠ HOA. ...
YÊU tuyệt vọng làm sao anh tỏ?
EM thanh tân cao quý ngọc ngà
ANH nằm gác lạnh lệ sa
CŨNG mơ trăng chiếu gót nga qua thềm

MUỐN muôn lần êm êm gió vọng
SANG cùng nàng mơ mộng ngắm hoa
ĐÒ tình nồng mặn giao thoa
DỌC bờ sóng trãi bóng hòa mênh mang

QUAN trường lỡ phận danh ngang trái
CẤM đường mây mộng mãi ưu tư
ĐÒ không đưa vẫn đợi từ
NGANG qua bến nước ợm ừ đợi mong

TỐN công anh thẩn thờ đơn bóng
TIỀN bạc đâu rượu ngọc hoa tươi
ƯỚC ao em tặng nụ cười
GÌ mơ mộng ngắm bên người trăng nghiêng

QUAN hùa bỏ thiện duyên ray rức
ĐẮP hão huyền thao thức tàn canh
ĐƯỜNG mòn ngập lá vây quanh
LIỀN câu duyên phận mong manh tình trần

CHO từ thuở vườn tơ vương vấn
ANH đắm say ngơ ngẫn vào ra
QUA thu đông tím hằng sa
LẠI thêm băng giá sân ga mịt mùng

KHỎI mấy cuộc lao lung tan tác
TỐN thời gian man mác buồn đau
TIỀN duyên định phận lao đao
ĐÒ sang bến đợi lao xao giọng đằm . ......
NGANG dòng bèo bọt trầm ngâm. ....
THH

MÁI CHÈO LƠI


CON đò rẽ bến mái chèo lơi
Dáng nhỏ ngày xưa cách biệt vời
Ước hẹn trôi dần xa khuất thẫm
Mong thề thoảng chốc mịt mờ khơi
Còn chi tiếc nữa mà trông đợi
Có được gì đâu để gọi mời
Sáo đã sang bờ vui mộng mới.
Ai ngồi lặng lẽ dưới mưa rơi...

Cư- Nguyễn

AI KHÚC


TA gởi vần thơ tận cuối trời
Nỗi niềm tâm sự vẫn chưa vơi
Người nơi chốn ấy nào hiểu tới
Tình ta chiếc lá ngậm ngùi rơi

Ta trải tình thơ theo áng mây
Lặng lẽ chờ mong uổng tháng ngày...
Ai đã quên rồi đồi thông cũ
Để ta day dứt nỗi đau này

Ta hóng vần thơ giữa nắng mai
Để tình mau chuyển hướng thoát thai
Và thôi những năm dài cô độc...
Với gánh sầu trĩu nặng đôi vai

Ta sưởi nồng thơ rực lửa yêu
Cho ấm hồn ta phút xế chiều
Trút bỏ nỗi buồn thiên niên kỷ...
Chôn vùi dĩ vãng một thời yêu
Cư Nguyễn

TƠ TÌNH


Si tình thả lưới dệt hồng tơ
Hết dọc rồi ngang tỏa lắm bờ
Dõi mắt từng đêm thao thức đợi
Thu mình mấy bận thẩn thờ mơ
Âm thầm trải mộng giăng đường nhớ
Khắc khoải hoài mong kết ngõ chờ
Mãi vấn vương lòng bao mối nhợ…
Ôm sầu vướng lụy vỡ ngày thơ
Cư-Nguyễn

BUÔNG


“TẤT BẬT HƠN THUA RỒI CŨNG BỎ
THONG DONG TỰ TẠI VẬY MÀ VUI”
(Sưu tầm Net chưa rõ tác giả…)
TẤT buông mộng bỗng phút chôn vùi
BẬT tỉnh choàng mơ thoáng ngậm ngùi
HƠN bởi tranh quyền mê nịnh cúi
THUA vì hám lợi mãi lòn chui
RỒI như nguyệt ảo phai tàn lụi
CŨNG tợ dương tà khuất lịm lui
BỎ gánh phong trần vai nhẹ phủi..
THONG DONG TỰ TẠI VẬY MÀ VUI
Cư- Nguyễn.

MƠ HỒ


Thơ đã cạn dòng tôi với đêm
Trăng khuya loang lổ rớt bên thềm
Hồn sương bàng bạc trên cỏ úa
Thơ đã cạn rồi tôi với đêm

Tôi đã say sưa giấc vô thường
Trái tim lạc lõng tình quê hương
Từ đó tôi như người mộng mị...
Hồn tôi mê mải mộng thiên đường

Nhân sinh một thoáng đã hư vô
Đời tợ bễ dâu lắm mơ hồ
Đã trót má hồng âu cũng phận
Có vọng tưởng đâu chữ cơ đồ

Cúi xuống tôi hôn mảnh đất này
Không hơi men rượu mà hồn say
Ai bóp tim tôi đau lồng ngực?
Trái tim bé nhỏ kiếp lưu đày..

Tôi lặng người nghe tiếng núi sông
Tôi im hơi thở thấu tiếng lòng
Tôi khóc rửa hờn trên khóe mắt
Tôi nhớ mùi hương lúa trên đồng

Thuở trước trời xanh màu lá mạ
Mây trắng bồng trôi giữa tầng không
Thuở ấy hồn nhiên vần thơ lạ
Đôi chút chênh vênh những tươi hồng
*******
Thơ đã cạn dòng tôi với tôi
Mơ hồ một viễn cảnh xa xôi
CN 16/6/2018

NGÀY HIỀN PHỤ


Nói về người cha, thi ca Việt Nam từ ngàn xưa đã đúc kết lại biết bao câu bất hủ như: Công cha như núi Thái Sơn; Tình cha ấm áp như vầng Thái Dương; Cha là bắt đầu cho nguồn gốc, cho lý tưởng và cho tương lai…
Tuy nhiên, để nói hay viết nhiều về người cha thì nhiều người không mấy hứng thú để viết, để nói vì nghĩ đến hình ảnh người cha là người ta nghĩ đến một gương mặt cương nghị, nghiêm khắc và hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của người mẹ. Chính tôi cũng có những kinh nghiệm tương tự như vậy với người cha sinh thành ra tôi.
Vào năm 1972, Tổng thống Mỹ Richard Nixon đã quyết định chọn ngày Chúa Nhật thứ 3 của tháng 6 chính thức là Quốc Lễ dành riêng cho những người Cha. Như thế, Ngày của Cha đã được hình thành từ ký ức và lòng biết ơn của một người con gái luôn tin rằng cha của cô và tất cả những người cha khác đều xứng đáng được tôn vinh vào một ngày thật đặc biệt.
Quả thực những người cha cũng đáng được tôn vinh như những người mẹ vì họ đã từng dày công vun đắp, dưỡng dục cho những người con thân yêu của mình và tạo lập cơ ngơi cho gia đình. Thiếu vắng bóng dáng của người cha trong gia đình, những người con sẽ cảm thấy hụt hẫng và mất đi một chỗ dựa rất lớn nên tục ngữ có câu: "Con không cha như nhà không nóc". Những người cha dạy cho con trai biết bảo vệ, che chở cho mái ấm gia đình và dạy cho con gái sự can đảm để vượt qua trước những thử thách cam go.
TH [Happy Father’s Day 2018]

MÂY


Mây chiều bàng bạc giăng tơ
Mây đem ngập ngụa phủ mờ lối mưa
Mây buồn mắc lối ngợp chiều êm
Mây xõa trời nghiêng chải sợi mềm
Mây ngập ngõ thu hoài vọng tới
Mây hòa phố hạ nối sầu thêm
Mây nhòa biển lệ xanh xao đợi
Mây kín không gian phủ lạnh thềm
Mây nhạt trưa hè ru nguyện ái
Mây huyền dịệu mãi khúc tình đêm
THH

GIÓ


Gió vờn áo lụa như mây
Gió reo vào hạ tháng ngày mênh mang
Gió ru bãi sóng giăng hàng
Gió mang mưa rợp cành bàng đong đưa
Gió bên thềm dỗ giấc trưa
Gió tưa bẹ chuối vườn thưa nắng hồng
Gió mặn nồng gởi qua song
Gió hong tóc mượt mi cong hiên hè
Gió xuyên lá trúc im nghe
Gió ve vãn gọi măng tre mọc chồi
Gió thương dáng mẹ để rồi
Gió rung mây gọi nước bồi ruộng nương. .....
THH

NẾU NGÀY ĐÓ EM VỀ


Nếu ngày đó em về thăm chốn cũ
Phố núi xưa vẫn mờ ảo sương mù
Em có thấy xuyến xao khi chợt nhớ
Dốc hẹn năm nào anh lóng ngóng chờ

Nếu ngày đó em về ngang phố chợ
Chợ vẫn đông vẫn rộn tiếng rao mời
Em có biết bao lần anh đứng đó
Mắt thẩn thờ tìm đâu bóng ngày thơ

Nếu ngày đó em về nơi quán nhỏ
Quán thuở nào ta lặng ngắm mặt hồ
Hồ vẫn lặng mà đời đâu phẳng lặng…
Cuốn ta trôi mỗi đứa một bến bờ

Nếu ngày đó em về lên đồi vắng
Đồi vắng bóng người chỉ có ngàn thông
Thông vẫn xanh một thời ta mơ mộng
Mộng vỡ rồi mơ nữa cũng hoài công

Nếu ngày đó em về đừng ghé lại
Ngôi trường xưa ta từng bước kề vai
Trường đổi chủ cũng như đời dâu bể
Đường thay tên phố biến dạng hình hài

Nếu ngày đó em về dù quá trễ
Để nhìn nhau …rồi đi mãi không về
Để tất cả phai nhòa theo bọt bể
Kỷ niệm xưa thoáng như một cơn mê
Cư-Nguyễn

ĐỒI TRĂNG


Trăng vàng vọt rũ nhói tâm can
Cảnh đó người đâu mắt lệ tràn
Cổ tháp ôm niềm đau ứ đọng
Hoang lầu giấu nỗi hận chưa tan
Xa hồn Mặc Tử theo làn sóng
Khuất ảnh Mộng Cầm giữa tiếng đàn
Biển hát vang tình thơ mộng cũ
Sông Mường vẫn thổn thức lời than...
Cư- Nguyễn.

HỌC VÀ THI


"Học đã sôi cơm nhưng chửa chín
Thi không ăn ớt thế mà cay"
Trích thơ Cụ Trần Tế Xương.

HỌC lười cũng đậu đúng trò hay
ĐÃ gốc nhà quan mới được này
SÔI bỏng tiền lo...cười toét miệng
CƠM lòn, bạc lót... vẫy mời tay
NHƯNG tài chẳng vẹn nên nhờ bố
CHỬA trí nào thông mới dựa thầy
CHÍN ngõ bông đùa câu ghẹo ấy:
"THI KHÔNG ĂN ỚT THẾ MÀ CAY!"
Cư- Nguyễn.

PHƯỢNG HỒNG


Chiều đã xuống sao phượng hồng chưa nỡ
Hạ chưa về sắc phượng có gì đâu
Bâng khuân thay nhớ tà áo trắng cũ
Vấn vương nhiều ôi cái tuổi mười lăm
Vẫn thơ ngây như tuổi đẹp trăng tròn
Vẫn mơ mộng tuổi học trò bình dị
Mái tóc thề che khuất cả bờ vai
Ngày cắp sách đến trường mong hoài bảo
Để sau này ra giúp nước vì dân .....
Mưa mùa hạ phượng hồng ôi đã nỡ
Ghế đá buồn thơ thẩn một mình ai
Sân trường ơi ôi vắng thật lạ kỳ
Bước chân ai khe khẻ gọi hạ về
Để mình ta mơ mộng thưở ngày xưa .....
Đã qua rồi cái tuổi cũa trăng tròn
Giờ nhìn thấy phượng hồng sao tê tái
Vẫn vương lòng hoài niệm phương hồng ơi
Cho tôi quay lại một thời áo trắng
Khắc ghi lòng mộng tưởng của ngày xưa
Trưa 16/6/2018
Biên Nguyễn

HỒ XUÂN HƯƠNG


NƯỚC gợn lay hình ảnh bóng cây
Lòng dâng cảm xúc nhớ nhung đầy
Đường hò hẹn cũ chừng xa lạ
Phố mộng mơ giờ đã đổi thay
Gió lạnh lùa se làn áo mỏng
Sương mai buốt đẫm dáng vai gầy
Ngày nao gặp gỡ bên hồ ấy...
Bỗng chốc duyên tàn tựa áng mây

Cư Nguyễn

SÓNG


SÓNG vỗ đưa thuyền lại bến thơ
Làng xưa Mẹ mỏi mắt mong chờ
Hàng tre vẫy gọi chào thương nhớ
Rặng liễu lay mừng gởi ước mơ
Khoảnh khắc tương phùng nào có ngỡ...
Thời gian tái hợp chẳng ai ngờ
Mưa buồn đã dứt bình minh khởi
Nắng toả chân trời rực rỡ tơ...
Cư-Nguyễn

NGUYỆT MỜ…


Lặn chìm ảnh nguyệt mù sương trắng
Trắng phủ đồi thông hòa lệ đắng
Đắng buổi chia lìa mắt dõi căng
Căng giờ cách trở môi nhòa mặn
Mặn nồng ước hẹn hóa tầng mây
Mây cuộn mơ nguyền tan giữa nắng
Nắng phũ phàng thiêu giấc mộng vàng
Vàng hiu hắt ảnh trăng mờ lặn…
Cư-Nguyễn

SƯƠNG...


Sương giăng phố lạnh phủ thông đồi
Sương quyện loang hồ rũ bóng côi
Sương nhạt đường xưa lìa rẽ lối
Sương nhòa dốc cũ cách chia đôi
Sương mờ mịt kẻ đành đi vội...
Sương khuất xa người bỏ lại tôi
Sương phũ phàng buông đời lịm tối...
Sương pha bạc tóc thưở nao rồi!
Cư- Nguyễn.

BÓNG CHIỀU PHAI


Người đi mãi để rừng thông đứng đợi
Phố đợi hoài thuyền vẫn biệt ngàn khơi
Bóng tà dương phủ nhạt nhòa mái tóc
Lặng lẽ sầu ôm tiếc hận đầy vơi

Núi dõi ngóng kẻ dặm trường diệu vợi
Đồi nhớ mong lãng tử bước xa rời
Có chạnh nhớ cả một trời vương vấn
Có ngậm ngùi hoài niệm những cung đường?

Làm sao quên chủ nhật phố nhòa sương
Ta rảo bước ven hồ nhòa nhạt ảnh
Gió lay nhẹ mơn tình chao động khẽ
Nũng nịu cười em xiết nhẹ tay anh…

Nào ai hay mây phủ mù đen quánh
Giông bão làm vỡ vụn mối tình thơ
Ngày ra đi uất hận mắt hoen mờ
Kỷ niệm thưở nào nay chỉ giấc mơ…
Cư-Nguyễn

MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ


PHỐ lạnh sương mù phủ tím bay
Làm sao quên được núi đồi này
Choàng mơ hụt hẫng… phai nhoà tóc
Tỉnh mộng bàng hoàng…nhạt trắng tay
Trở lại đường thông buồn úa rũ
Quay về lối cỏ hận sầu vay
Người đi hút thẳm bao giờ gặp?
Khắc khoải mong chờ ngậm đắng cay
Cư-Nguyễn

CUỐI ĐOẠN ĐƯỜNG


Lỡ một cung đường trống điểm canh
Chùn chân lãng bạt kiếp cô hành
Chân trời phủ kín tà dương đỏ
Cuối biển vây trùm sóng thẫm xanh
Khuất thẳm quê nhà mây quyện nước...
Mờ xa Tổ Quốc bụi giăng thành
Lưng đèo mỏi gối lòng se lạnh...
Đã chán chê rồi cảnh giựt tranh!
Cư- Nguyễn.

KHÚC LY HƯƠNG


KHÚC nhạc xưa buồn thổn thức thâu
Lời ca trĩu nặng gánh ưu sầu
Quê người lãng bạt bao núi thẫm
Nẻo khách phiêu bồng lắm rừng sâu
Dõi hướng làng xưa mờ mịt nẻo
Tìm trông xóm cũ khuất xa cầu...
Tà dương lặng lẽ phai nhòa tóc
Tiếng Mẹ ru hời vẳng vọng đâu...
Cư Nguyễn