F Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


ĐÀNH!

Đã dành phận mỏng duyên thừa,
Em cam ôm hết mây  mưa đầy trời.
Mộng lòng vỗ cánh xa khơi,
Tình chung không vẹn chơi vơi lòng đầy.
Thơ buồn gửi lá hoa bay,
Gửi lên đỉnh nhớ ,đắng cay vũng sầu.
Khóc cười thân phận bể dâu
Có không một kiếp về đâu hỡi người ?
Vắng mây trăng vỡ giọng cười
Vắng mưa cây cỏ cũng lười tốt xanh
Gió lay cho lá xa cành
Mong manh duyên nợ chàng đành xa em...

Nếu

Không chịu quên để bước đi làm sao tới
Không yêu thương đâu hạnh phúc tràn đầy
Dẫu biết rằng lắm gian nan đau khổ
Hiểu cho nhau em ơi không phải dễ
Khi xa em anh trốn chạy trái tim mình
Em khổ và anh cũng khổ
Khổ vì duyên nợ không thành
Rồi thời gian qua đi xóa nhòa cùng năm tháng
Em anh cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình
Nếu không nếm đắng cay làm sao biết ngọt
Không có xót xa đâu từng trãi trên đời

NTH

19-10-2014

Đầu Bác học

Hôm qua, tham gia với đoàn hành pháp đến một vùng chuyên về nông nghiệp để giải quyết tranh chấp giữa ông và cháu. Ông nội cho cháu miếng đất trên đó có 65 trụ thanh long, đất thì cho, làm sổ đỏ đàng hoàng, thanh long thì để lại dưỡng già. Chỉ trị giá vài chục triệu đồng, thằng cháu muốn chiếm luôn, đành đoạn kiện ông nội trên 90 tuổi gần đất xa trời ra tòa. Đạo đức, tình cảm gia đình thời nay sao mà lộn xộn khôn lường, tôn tri trật tự đảo ngược một cách trầm trọng. Vì hiện trường vườn thanh long nắng như đổ lửa, đoàn nhờ ngôi nhà gần đó có mái vòm thật rộng thoáng mát, bàn ghế đầy đủ để làm việc…
Vợ chồng chủ nhà cũng là nông dân, mái tóc bạc quá nửa, nước da đen bóng vì nắng gió, độ chừng kém tôi sáu hoặc bảy tuổi. Trong khi nói chuyện, gọi tôi bằng Chú, thầm vui trong bụng vì nhìn bề ngoài chắc là rất trẻ nên gọi mình là Chú em; lát sau gọi chú nhưng xưng con. Từ vui chuyển qua buồn trong tích tắc, nhưng vẫn còn hy vọng có thể người ta gọi nhầm. Bắt tay chào ra về cũng gọi chú xưng con, nghi ngờ tai mình nghe không chính xác nên dắt xe ra khỏi sân rồi còn quay lại chào lần nữa, vẫn là chú xưng con nhưng không phải một người mà cả hai vợ chồng. “Lòng buồn dạt dào như hôm nào…” đi một mạch tới Phan Thiết, vào nhà sách Trần Quốc Toản dự tính mua mấy cái thiệp chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10. Người phụ nữ trạc trên dưới 50 ngồi quay mặt ra cửa, thấy tôi đon đả cười chào “Mua gì đó Chú? Chú cần thứ gì cháu lấy cho”. Lỡ bước vào rồi chẳng lẽ đột ngột quay ra, cũng lịch sự nói dăm ba câu rồi đi mà lòng nặng trĩu u sầu. Về nhà, mấy đứa học sinh đến may áo dài lễ phép “Chào cô Lành”, quay sang tôi “Chào ông”. Bậm gan mà ừ chứ biết nói sao bây giờ.
Vấn đề này được đưa ra thảo luận trưng cầu dân ý trong bữa cơm gia đình, chỉ thấy hai mẹ con cười quá chừng mà không có ý kiến gì cả. Soi gương, nhìn qua nhìn lại, ngắm tới ngắm lui thấy mình cũng còn được đại đấy chứ, chưa đến nỗi nào mà sao lạ vậy ta. Chắc tại cái đầu ít tóc quá, còn gọi là đầu Bác học nên người ta ngộ nhận gọi nhầm./.

DAY DỨT?

Không rắc rối,day dưa thì sao phải là......ĐỜI?
Không luỵ phiền ,không chua chát,không bon chen.thì làm sao mình KHỔ?
Không đua đòi,không tham tiếc, không thích sắm mua thì làm nhiều chi cho CỰC?
Không cho con đủ đầy, không dựng vợ gã chồng,chịu oán tắng sao CAM?
Không vương vấn,không bạn bè ,không ai sống bằng TÂM?
Không có điều gì trả vay,nhân nghĩa mà mình không một lần bỏ QUÊN?
Không bạn bè không kỷ niệm,cuộc sống mình vô nghĩa giữa đồng KHÔNG?.chắc vậy!

Cái điện thoại quẹt quẹt

Con trai thay cái điện thoại mới để dễ truy cập dữ liệu cho công việc và để có hình thức bề ngoài trong giao dịch làm ăn. Tôi mừng lắm vì được thừa hưởng cái điện thoại cũ nó bỏ ra, tuy cũ của nó nhưng mới của mình, hơn nữa là loại điện thoại cảm ứng theo mốt hiện nay, tức là loại quẹt quẹt có chụp hình, quay phim, ghi âm, nghe đài và nhiều chức năng khác thay cho cái bấm bấm cùi bắp tôi đang xài, thuộc vào loại bỏ ngoài đường chẳng ai thèm lượm.
Đến công sở làm việc thỉnh thoảng lấy ra tập quẹt quẹt và cũng để khoe mình có điện thoại đời mới (hình như có vài người tấm tắc thán phục). Nhưng khốn nỗi là mỗi lần có ai điện tới quẹt hoài nhưng không tác dụng. Rốt cuộc người ta cần mình thì mình lại phải tốn tiền gọi lại. Về nhà, đứa con gái phải huấn luyện cho một khóa quẹt mới thành công.
Tôi nhớ bạn Lãn lần đầu có cái quẹt quẹt mới dỡ khóc dỡ cười, đang dự cuộc họp với các quan chức và giới doanh nhân, chuông điện thoại reo, quẹt kiểu gì nó cũng chẳng chịu im, hoảng quá nhét xuống mông thế mà nó vẫn inh ỏi, mắc cở quá đỏ cả mặt. Có lần bạn Bích Loan nhắn tin, tôi cũng nhắn tin lại nhưng chữ thì nhỏ, ngón tay thì to, quẹt chữ này dính chữ kia, quẹt tới quẹt lui hoài tháo mồ hôi mới được mấy chữ; thôi thì alô quách cho xong. Tôi nói không biết nhắn tin, bạn Bích Loan không tin cứ ngỡ tôi nói giỡn chơi. Bây giờ thì quá thành thạo, quẹt kiểu gì cũng được, không còn là vấn đề nan giải nữa. Mỗi lần đi làm về, rút ra, để trên bàn ở nhà sau, bên cạnh máy vi tính, đồng hồ, linh kiện linh tinh cho việc giải trí cá nhân, làm việc, xem blog…
Một buổi chiều, cần gọi cho đứa cháu, tìm hoài chẳng thấy cái điện thoại đâu cả, cách đây vài tiếng mới nói chuyện với thằng em, để ở vị trí nhất định trên bàn; nhờ Lành gọi thử, chỉ nghe đầu bên kia vang lên “ò í e, hiện số máy này tạm thời không liên lạc được” sau đó thì im re, mất tín hiệu luôn. Thế là mất rồi…  Người khách duy nhất đến nhà chiều nay là đứa học sinh lớp 10 tới may áo dài, cửa trước đóng nên đi vào cửa nhà sau để lên nhà trên, khi ra về lại phải ra cửa sau để lấy dép, ngang qua bàn thấy cái điện thoại ngó trước ngó sau không thấy ai, thuận tay bỏ vào túi luôn. Việc này chỉ suy đoán nhưng có căn cứ và lôgich hẳn hoi hơn nữa mấy hôm sau nó lúng túng chối khi Lành hỏi nó, không bắt được tại chỗ đành bó tay, thế là xong.
Tối nay vừa may vừa ấm ức, mình thì cặm cụi tranh thủ kịp thời may cho xong để ngày mai nó có bộ áo dài mới đến trường cho bằng bạn bằng bè, còn nó thì lại lấy mất cái điện thoại của mình. Đời sao mà oái oăm đến thế./.

100 từ. CÁI ĐIỆN THOẠI TÍCH LŨY

    Út mới mua được cái điện thoại Cảm Ứng mà mơ ước lâu nay, phải dành dụm tiền Mẹ gởi cho đi học, Út nhịn ăn sáng 50% bớt ăn trưa để về, chỉ ăn chiều. Lần trước Út dành đủ tiền mua thì điện thoại hết hàng, chạy nhiều nơi tất cả đều hết.
     Nay Út mua được cái điện thoại vừa ý nhưng phải mượn thêm tiền, Út sợ như lần trước hết hàng, đêm có điện thoại Út không ngủ được gần sáng mới ngủ. Ngày đầu xử dụng điện thoại liền bị giựt, Út im lặng... 

Phan Thiết, Ngày 16.10.2014
       NGUYENTIENDAO   
                                        
   @ Dũng cảm và lòng tin tất thắng thường kết thúc trận đấu bằng thắng lợi.
                  Marx

100 từ. ƯỚC MƠ VĨNH VIỄN

    Nó ước mơ nhiều tiền mua chiếc xe 4 bánh chở Vợ Con đi chơi xa nên đi học lái xe, vui hăng hái luôn nói về cách lái xe an toàn rồi tốt nghiệp hạng giỏi trong 300 Học Viên và các Thầy đều biết Nó.
     Năm đó mơ ước đến, Nó đi mua chiếc xe thật đẹp vừa ý hẹn mai nhận xe. Đêm đó khó ngủ, gần sáng mới nhắm mắt khi mở mắt không thấy rõ, do xuất huyết đáy mắt khó điều trị nên ước mơ vĩnh viễn không thể thực hiện. Nó buồn lòng.

       Phan Thiết, Ngày 16.10.2014
             NGUYENTIENDAO

   @ Có những ước mơ hoài bảo không thực hiện được nhưng phải ước mơ, vì đó là hoài bảo.

                       TS

Coi ngày

Lập gia đình, con cái lớn lên, việc dựng vợ gả chồng vừa là mong muốn, vừa là trách nhiệm cũng là niềm vui của bậc làm cha làm mẹ. Thấy bạn bè giờ là ông bà nội, ông bà ngoại lòng ruột cũng nôn nao. Ra đường người ta hỏi anh được mấy sui rồi, chỉ biết gượng cười lắc đầu… Rồi thì nhận được tin người ta đến làm quen vừa mừng vừa lo, mừng là con cái gần có nơi có chỗ, lo là không biết có suôn sẻ như ý  mình không? Mà thói quen lâu đời của đại đa số người dân nước ta việc cưới hỏi phải đến Thầy coi tuổi, coi ngày, cũng không ngoài mong muốn cho đôi bạn trẻ hạnh phúc, sinh con đẻ cái, làm ăn thành đạt, sống với nhau đến đầu bạc răng long. (Nghĩ cũng lạ, người xưa chỉ chúc nhau tới mức đầu bạc răng long là hết, nhưng trong thực tế bạn bè chúng ta hiện nay, tóc ai lại không bạc, răng thì rụng rồi chứ đừng nói là long, thế mà vẫn còn duyên dáng, xinh tươi, mơn mởn, hạnh phúc. Câu này chắc là phải điều chỉnh lại). Ông bà sui của tôi sinh sống ở vùng thuần nông, đời sống văn hóa ở đây còn nặng nề về phong kiến, việc coi thầy ắt là không thể thiếu. Riêng tôi việc coi thầy vô cùng phân vân, số là như thế này:
Cách đây hơn 20 năm, đơn vị của tôi có cậu nhân viên đem lòng yêu thương một cô nhân viên ở đơn vị cùng chung trong huyện. Về báo cáo cha mẹ và coi ngày. Thầy phán một câu chắc nịch như đinh đóng cột: “Hai người không hạp tuổi, sống với nhau dứt khoát gảy gánh giữa đường”. Cha mẹ tuyên bố “Không cưới hỏi gì cả”. Bầu trời như đổ ập xuống trên mối tình của hai bạn trẻ. Để bảo vệ cho tình yêu mình đã lựa chọn, cậu nhân viên nhờ tôi và người anh trai thuyết phục, nhưng cha mẹ dứt khoát không là không. Chiều theo mong muốn của cậu, tôi và người anh trai tới nhà gái trình mọi thủ tục cưới hỏi và tổ chức tiệc cưới vui vẻ rình rang không thua kém ai, chỉ có điều niềm vui không trọn vẹn vì vắng cha mẹ chú rễ. Nay hai người đã trên 50 tuổi, tuy không có con nhưng họ đã sống với nhau rất hạnh phúc ngần ấy năm trời, chưa thấy ai gảy gánh giữa đường. Hễ nghe tin tôi về Mũi Né thế nào cũng mời cho bằng được về nhà, vợ chồng vui vẻ tiếp đón nồng hậu, chiêu đãi đủ thứ. Nếu ngày xưa tin lời Thầy ngăn cản, hóa ra đã phá đi một tình yêu đẹp, một hạnh phúc hiếm có và đáng trân trọng.
Tôi có người chị rất kỹ lưỡng việc coi tuổi coi ngày trong hôn nhân, cưới vợ cho người con trai, Thầy phán “Đầu năm đám hỏi, cuối năm đám cưới”, thế là chấp hành nghiêm túc. Sống với nhau sinh đôi hai cháu gái thật dễ thương, chưa bỏ bú, một đứa ẳm về Ngoại, một đứa để Nội nuôi. Còn người con gái của chị, đã có hai con, vợ chồng tan đàn xẻ nghé, đưa đơn ra tòa ly dị, chị ấy còn nhờ tôi nói với Tòa giải quyết sớm sớm, cứ hòa giải hoài.
Thế đấy, cuối cùng thì tôi quyết định, không coi thầy, không coi tuổi, chỉ coi ngày nhưng tự coi. Coi ngày là coi ngày nào thuận tiện, không trùng với đám cưới đám hỏi, đám giổ trong họ hàng, ngày nào đồng nghiệp bạn bè được nghĩ, không ảnh hưởng đến thời gian công việc và ngày vui của gia đình không gây khó xử cho những người được mời. Hôm làm quen, đàng trai xin ngày đi hỏi, tôi trả lời “Ngày nào cũng được, miễn là thứ bảy hoặc chủ nhật”, thế là OK. Hôm đám hỏi, nhà trai xin ngày cưới, tôi cũng trả lời y như thế, nhưng nếu được ngày 01 tháng 11 thì càng hay vì đó là ngày có những ngẫu nhiên đáng nhớ: Ngày sinh nhật của con gái tôi, cũng là ngày đầu tiên đi làm sau khi cháu ra trường, cũng là ngày nhận quyết định chính thức là công chức và đó cũng chính là ngày thứ bảy. Vợ chồng sui gia cũng chịu chơi “Anh làm thứ bảy, tôi làm chủ nhật”. Thế là vui vẻ nâng ly chúc mừng thành công bản ghi nhớ bất thành văn.
Đùng một cái, người con rễ tương lai nhận giấy báo đi học mãi tận Hà Nội, theo ngày tôi đã chọn trúng lịch thi thì làm sao về cưới vợ được. Làm Thầy coi ngày như tôi không linh chút nào đành phải giải nghệ sớm. Bây giờ thì không ai làm Thầy được hết. Chỉ có chính nó và nhà  trường làm Thầy coi ngày mà thôi./.

*Viết bài này để trả lời câu hỏi của bạn Thuần, để biến giấc mơ trong “Ngày tôi chờ đợi” của NguyenTienĐao thành sự thật và để các bạn đọc cho vui.

100 từ. BẠN

     Bạn có niềm vui Tôi vui mừng, Bạn có nỗi đau lâu xa Tôi chia cùng. Chắc không riêng Tôi vui mừng hay xót xa mà có nhiều Bạn của Bạn nghe biết cũng như Tôi. Do cách sống của Bạn, Con Người Bạn chịu hy sinh những công việc thường nhật cho người khác nên gần hết Bạn của Bạn Oke.
    Nay Bạn đang có một tình yêu, Tôi quan tâm lo xa làm Bạn khó chịu. Này Bạn, Tôi nghĩ đến Bạn cùng nhiều Bạn lo cho Bạn, không để có sự chấm phá xấu đã một lần.

  Phan Thiết, Ngày 15.10.2014
         NGUYENTIENDAO.

   @ Nếu Bạn muốn được khen ngợi, hãy khiêm tốn lắng nghe.
              Chesterfield.

Hoa Lan

Hoa Lan chụp theo chế độ Macro
bằng máy Compact Nikon S 100

Lệ

Chẳng có gì vui nếu cứ vui
Phải nếm buồn đau biết bùi ngùi
Bao giờ cũng thế vui mau chán
Vui buồn xen lẫn mới thấy vui
Em ơi giờ nầy em sao hỉ
Nước mắt còn lăn không chịu chùi
Thôi anh hãy để dòng châu ngọc
Trên má em yêu dệt nụ cười

NTH

14-10-2014

100 từ. NGÀY TÔI CHỜ ĐỢI

     Sáng Chúng Tôi gặp nhau tại Quán Café Hè của Người Bạn, nói cười nhắc đủ chuyện Sinh Nhật, Trung Thu, Đốt Đèn và Lửa Trại tháng 9 Tây vừa qua tại Nông Trại Anh Baket mà mọi người vẫn còn vương vấn cái vui dư hương Bạn Bè đêm ấy.
     Nay tháng 10 đến chân ngứa ngáy lại muốn tìm niềm vui đông đủ Bạn Bè, sực nhớ ngày 1 tháng 11 Đám Cưới Con Phamdinhnhan nên mong đợi ngày ấy mỗi sáng.
     Đêm qua Tôi mơ thấy Phamdinhnhan đổi ngày dài hơn lâu hơn. Tôi thức giấc.

 Phan Thiết, Ngày 14.10.2014
        NGUYENTIENDAO

   @ Vinh hoa phú quý có trong nhân gian không bằng một người Bạn Thân.
                Voltaire

100 từ. LƯU Ý!

     60 tuổi xuân chưa có lần để Râu dưới, nay cố để mọc tự do, thỉnh thoảng vào toilet nhìn kính coi ra sao?
     20 ngày vuốt rờ mò, Râu cứ sừng sững thẳng đâm xuống. Lạ! Không biết sao Vợ Tôi không ưa giựt Râu nói:
-          Râu gì thấy ớn, dơ dáy!
     Và cũng nhiều lần hăm dọa có ngày cạo, Tôi thách:
-          Giỏi cạo đi, cách nào mà cạo?
     Hôm ấy, Tôi nhậu về đã quá lăn ngủ. Sáng thức dậy Râu dưới bị cạo sạch 100%. Hết hồn, cái gì cũng mất được khi ngủ, Lưu ý!

  Phan Thiết, Ngày 14.10.2014
        NGUYENTIENDAO

   @ Sự hài hước mà Tôi thích là loại khiến Tội bật cười năm giây mà trầm tư mười phút.
           William Davies  

100 từ. NHỮNG NGƯỜI CÙNG NGHÈO

    Tôi sanh ra nghèo khổ, đến 5 tuổi Ba Mẹ bị tai nạn xe chết, Tôi may mắn sống sót, từ đó sống vào Cô Nhi Viện và lớn lên từ đó.
     Nay Tôi làm Trưởng Phòng một Công Ty có khá nhiều quyền hành nên nhiều người kính nể, mà trong lòng Tôi nhìn người dưới là những người nghèo khổ như Tôi trước kia nên phải thương yêu. Lần đó có người hỏi:
-      Sao Anh dễ với người dưới vậy?
Tôi trả lời:
- Họ những người cùng nghèo khổ với Tôi lâu nay, vậy hãy yêu thương nhau.

  Phan Thiết, Ngày 13.10.2014
         NGUYENTIENDAO      

   @Khuyết điểm lớn nhất của Con Người chính là có quá nhiề khuyết điểm nhỏ.
                  Piere

100 từ. NÓ NGHÈO GIÀU

     Nó sanh ra trong gia đình nghèo khổ phải vất vả từ nhỏ, nhìn những nơi sung sướng là ước mơ nên Nó tự quyết tâm “Sẽ có một ngày...”.
     Rồi Nó gần gũi con nhà giàu đóng góp công lao động cộng khôn khéo nên được Bạn bằng lòng. Nó khôn lanh tự phát chứ không ai bày vẽ đến tuổi có chồng Nó lựa được Anh Chàng ranh ma giàu có yêu thương cưới. Từ đó, giàu có Nó trở thành Con Người Quỷ quyệt như muốn trả thù những gì bao năm Nó nghèo khổ chịu đựng.

  Phan Thiết, Ngày 13.10.2014
         NGUYENTIENDAO

   @Con người chắc chắn là chủ nhân của quả đất, nhưng lại là nô lệ của dạ dày
               Gantchaloy

Có mèo vẫn hơn

Nhà không có mèo khó mà được yên ổn, mình bắt đầu đi ngủ cũng là lúc những chú chuột triển khai làm việc, lục đà lục đục, lục lọi mọi ngóc ngách, hễ sơ ý không kỹ lưỡng thế nào thức ăn cũng bị chúng chén thỏa thích, vươn vãi lung tung, no nê rồi thì chí chóe chạy nhảy giỡn nhau cả đêm làm mất cả giấc ngủ.
Ở nông thôn chủ yếu là chuột nhắt, lớn hơn ngón chân cái một chút chứ không có chuột cống to bằng cổ chân như ở thành phố, vì nông thôn không có cống; còn chuột đồng thì lớn hơn nhưng chúng ở ngoài đồng ăn lúa khoai, không mấy khi vào nhà; loại chuột nhắt này tinh ma nghịch ngợm hết chỗ nói, mình thức, chúng án binh bất động, vừa lên giường là chúng hoạt động ngay, có hôm đang ngủ chúng gặm cả đầu ngón chân giật mình tức muốn xì khói. Đã sử dụng tới biện pháp nhử mồi trong lồng hoặc keo dính chuột nhưng ít khi mà bắt được chúng, hoặc có bắt được một vài con thì những con còn lại cảnh giác cao độ, xem như giải pháp khoa học kỹ thuật chỉ áp dụng được một lần.
Từ hôm xin được 2 con mèo, đêm đêm trong nhà yên tĩnh như thời chiến tranh sau loạt pháo dữ dội, xóm làng yên ắng thanh bình, không còn nghe âm thanh nồi niêu soon chảo chén bát khuơ lổn cổn, không phải giật mình thức giấc cả đêm. Từ 2 con, chúng rủ rê mèo hàng xóm, mèo hoang về, chẳng lẽ bắt chúng nhịn đói, vậy là ngày hai lần cho ăn no đủ, từ đó chúng sinh sôi nẩy nở nhanh chóng từ thế hệ này đến thế hệ khác, bây giờ thì đủ thứ mèo: mèo đen, mèo vàng, mèo khoang, mèo vện, mèo luôm luôm, mèo tam thể…
Lâu lâu, trời trăng thanh gió mát, chúng rủ nhau thưởng trăng, đùa giỡn dưới trăng, nhưng ở dưới đất thì không nói làm gì, chúng leo lên mái nhà mà mái tôn mới chết chứ, làm rầm rầm cả đêm, lại giật mình, lại mất ngủ. Không có mèo thì chuột phá mất ngủ, có mèo thì mèo giỡn cũng mất ngủ, thứ nào cũng mất ngủ nhưng có mèo vẫn hơn vì chuột đêm nào cũng chí chóe chạy nhảy, còn mèo thì thỉnh thoảng mới giỡn nhau vài lần rồi thôi./.

100 tu. CON MEO

     Nhà có Con Mèo thật hay bắt Chuột tuyệt vời, lại khéo với người nhà. Có mặt Nó thì không có thấy bóng dáng một “Em Tý” nào, nhưng Chủ Gia chẳng quan tâm luôn nghĩ Nó phải làm những công việc đó do ăn cơm ở đây.
     Đêm đó Nó “giành Cái” ồn ào cả xóm, cũng từ đêm đó không còn thấy chẳng hiểu Nó về đâu. Vài ngày sau căn nhà bắt đầu xuất hiện Chuột càng lúc càng nhiều, Chủ Gia “gọi trời” tiếc rẻ.
- Phải chi còn Con Mèo... Nó thật hay.

          Phan Thiết, Ngày 12.10.2014     
                 NGUYENTIENDAO         

   @ Thường những gì tốt đẹp, quý trọng... lúc đó không thấy mà qua đi, nhớ lại Tôi rất tiếc.
                            TS

100 tu. KHI BIET

    Chị Ba làm việc siêng năng ở nhà đó không biết từ bao giờ, khi xin nghỉ về Quê sống với Con thì không ai thấy gì ở Chị Ba.
     Hôm đó nhà đãi Sinh Nhật khách khứa đông đảo, sau ăn uống tưng bừng say sưa mọi người ra về để lại căn nhà như một bãi chiến trường ăn nhậu bừa bãi. Giờ thì mọi người trong nhà mới nhớ Chi Ba "Phải chi có Chị Ba thì hay quá!”.
     Cuộc sống có những giá trị luôn bên cạnh mà không hề hay biết, khi biết rất tiếc.

          Phan Thiết, Ngày 12.10.2014
                NGUYENTIENDAO

   @ Lúc khó khăn nhất chính là lúc cách thành công không xa.
                        Napoleon

100 trừ. THÀNH BÀ BÁC SĨ

     Chàng con nhà nghèo vừa học vừa làm tốt nghiệp Bác Sĩ hạng giỏi nên về Nhà Thương lớn Thành Phố, làm vài năm do môi giới Chàng lấy Vợ xinh đẹp giàu có, sau khi cưới Gia Đình Vợ mua cho căn nhà lầu mua xe hơi. Chàng giỏi, Vợ đẹp, nhà giàu nên ai cũng biết tiếng, Vợ được gọi Bà Bác Sĩ mà không cần học lại luôn khoe mọi tài sản do Gia Đình Tôi cho, đến lúc Chàng không chịu được xin làm xa, Bác Sĩ Vùng Sâu thật nguy hiểm mà Chàng bằng lòng.

    Phan Thiết, Ngày 11.10.2014
          NGUYENTIENDAO

   @ Tài sản chỉ khi nó phục vụ hạnh phúc con người, nó mới được coi là tài sản.
                   Plato 

100 từ.NHỮNG BÔNG HOA DẠI

     Trước tiệm Hớt Tóc Thanh Nữ có Cây để mát mà không ai quan tâm. Sáng Tôi uống café gần bên cách Cây 3 mét thấy gốc Cây lạ, bước đến 1 cành Hoa Vàng đơn độc nở tuyệt đối còn nguyên vẹn, nhìn sang bên cành Hoa Tím trùi trụi không lá, trơ trọi tự vươn lên còn nét trầy trụa rách nát, xuống đất nhiều Cây Nhang cháy rụi. Lạ! Nơi đây sao có Hoa và Nhang?
     Sáng mai trở lại, Hoa bị hái từ lúc nào khi nở trọn vẹn. Tôi nghĩ đến các Cô trong tiệm...

  Phan Thiết, Ngày 11.10.2014 
         NGUYENTIENDAO   

   @ Con Người không nhìn thấy hư vô che phủ mình, cũng không nhìn thấy vô cùng nuốt mất mình.
                  Pascal

100 từ. MẸ NHỚ CÁC CON QUÁ.

     Nó có Chồng xa nghe tin Mẹ bệnh nhập viện cấp cứu, đành bỏ 2 Con và Người Chồng yêu thương mà chưa một lần bỏ đi như thế này, đến nơi Nó cùng Người Cha nuôi Mẹ thật vất vả, ăn uống đường xá tối về nhà ngủ, còn Cha lo cho Mẹ về đêm nên Nó và Cha mệt nhừ cộng tốn kém nhiều tiền khi Mẹ cần thuốc, những lúc rảnh rỗi Nó nhớ Chồng cùng 2 Con mà đâu ai hề biết.
     Tình cờ, Tôi đọc trên Facebook Nó ghi thật tội nghiệp “Mẹ nhớ các Con qúa!”.

 PhanThiết, Ngày 10.10.2014
       NGUYENTIENDAO

   @ Mẹ là giọt nắng ấm áp đời Con...
              “Lời Nhạc” 

100 từ. MẸ VÀ NƠI XA ẤY

     Tôi lấy Chồng xa bỏ nơi sanh ra nhiều kỷ niệm thời thơ ấu, về nơi xa không ai quen biết ngoài Người Chồng. Để hòa nhịp cuộc sống xa lạ thật khó với đứa Con Gái chưa bao giờ xa nhà như Tôi. Mẹ người duy nhất thấy điều này nên thường xuyên liên lạc khuyên nhủ động viên, rồi Tôi sanh Con làm cả nhà vui như Tôi đã bắt nhịp cuộc sống nơi đây.
     Ngày đó hạnh phúc thì nhận tin Mẹ nhập viện cấp cứu bệnh tình nguy hiểm. Tôi liền nghĩ Mẹ và nơi xa ấy...

 Phan Thiết, Ngày 6.10.2014
       NGUYENTIENDAO        

   @ Hy vọng là một bữa sáng ngon lành nhưng là một bữa chiều tồi tệ.
                Bacon

Sony đây nè >

Cháu  " Sony " năm nay đi nhà trẻ. Cháu hay khóc nhè. Đi học thì ngán vì không được tự do chạy nhảy . Hôm nay được nghỉ ở nhà thấy  "ông nội Đức " cầm máy ảnh bèn chạy ra làm dáng chụp một  " bô". Chụp xong cười tít mắt.
Hoa Hồng .

Bồ

Ngẫm thương người bạn yêu đời
Cô lô cô lốc nằm ngồi trên xe
Bao năm xuôi ngược êm re
Bổng dưng nổi hứng te te cặp bồ
Bồ em thùy mị đợi chờ
Khiến xui người bạn chạm bồ thứ hai
Bồ này thiệt dữ quá tay
Cạp cho một phát hồn bay lên trời
Trời ơi thiệt hại trời ơi
Ngón tay mần việc nằm chơi tê rần
Bồ em nhìn ngó trân trân
Trông kìa nó chĩa thẳng băng vô hồn
Bồ kia quất ngựa truy phong
Để cho người bạn trong lòng đớn đau
Trước giờ đâu có gặp nhau
Bây giờ mới gặp biết sao đề phòng

NTH
6-10-2014

100 từ. CŨNG LÀ THƯƠNG NGOẠI

   Ngoại Nó bệnh nhập Viện nên Mẹ Nó phải vào Thành Phố để nuôi, bỏ Nó lại với Ba mà ai cũng sợ sẽ không giữ được bởi Nó ăn phải Mẹ đút, ngủ phải Mẹ gần bên, luôn có Mẹ bên cạnh. Vậy mà Nó vâng lời nghe theo thật hay, không ngờ được.
    Trước khi đi, Mẹ Nó dặn dò:
- Ngoại bệnh Mẹ đi nuôi, Con ở nhà phải ngoan nghe lời Ba dễ ăn ngủ để mọi người thương yêu Con đó là Con gián tiếp nuôi Ngoại, thương yêu Ngoại, Ba Mẹ.
 Nó Dạ thật thương.

            Phan Thiết, Ngày 5.10.2014
                  NGUYENTIENDAO

   @ Hạnh phúc là yêu mến biết bao cuộc sống mà ta đang sống.
                            Peter

BIẾT ƠN ĐIỀU CHIA SẺ...

Chỉ bè bạn mới hiểu thông nỗi ấy!
Làm Bà ông mới thấu suốt ngọn nguồn.
Bao ngày dài tắt mạch mối...  sân vuông,
Trang giao cảm chỉ dành riêng cho cháu.
Dầu vẫn biết luỵ thương điều áo não,
Tính lạc quan mình chẳng muốn tơ vương.
Sáng đến trưa mắt dõi cháu ở trường
Thầm trông ngóng cháu ngủ chơi vui vẻ...
Gần trọn tháng cháu đi xa cùng mẹ
Là bao ngày mình day dứt xót xa
Cháu sống vui ,ca múa có ông bà
Đường tít tắp mẹ bận làm chưa tới
Và nỗi nhớ cứ cao dâng vời vợi
Nên tuần rồi bà có ghé vào thăm
Sài gòn mưa ,sân ga bước lặng thầm
Gió cuống quít như dạ trông lòng vọng.
Bạn  gọi phôn.thực tâm mình xúc động
Nhưng hai ngày quá ít để ấp yêu
Bên cháu thơ mình quên hết mọi điều
Vượt hầm Thủ thiêm trả cháu về với Nội
Bạn hiểu cho mình vào ra quá vội
Biết ơn điều chia sẻ ....rất thương yêu.

Bà Cháu

Từ ngày còn ẵm còn bồng
Nuôi cháu tới lớn cậy trông ông bà
Đút cơm dỗ ngủ hát ca
Ầu ơ ba mẹ làm xa chưa về
Cháu đau cháu khóc rề rề
Hằng đêm ngoại thức nằm kề vỗ ru
Cháu ngoan cháu biết làm nư
Giả bộ kêu khóc hu hu ghẹo bà
Bà thương bà nỡ nào la
Lâu lâu mắng mỏ thằng cha không về
Bỏ cho bà giữ bà ê
Tay chân nhức mỏi dầm dề ngày qua
Bao năm bà cháu đậm đà
Yêu thương nào thể tách ra đoạn đành
Cha mẹ nó dắt về thành
Bỏ bà trơ trọi tam bành ngổn ngang
Trang blog bà cũng không màng
Bán buôn bà cũng giao bàn cho ông
Bà buồn bà ngó mênh mông
Ngó về phố thị xa trông cháu mình

NTH

4-19-2014 

ÔNG VUA NHỎ

Mọi hôm buồn lắm căn nhà
Tới lui đi đứng vào ra hai người
Một người nói , một người cười
Một người rầu rĩ ,người vui không đành
Thế rồi có kẻ ....cành nanh
Sáng nay hiện giữa lằn ranh hai người
Đòi quyền chia sẻ buồn vui
Bằng tiếng khóc ,tiếng cười ,tiếng la
Đòi bồng ,đòi cõng ,đòi quà
Đòi làm ....Hoàng Đế ,làm ...Vua hai người
Đòi toàn những thứ trời ơi
Hai người cứ lắc đầu....cười nhìn nhau
Một hôm Vua bị ấm đầu
Hai cận thần phải thức hầu hai bên
Vua nằm giữa , mặt kênh kênh
Gác chân chữ ngũ tu bình sữa tươi
Từ khi Vua ấy ra đời
Căn nhà như đượcdịp hồi sinh theo
Nhành mai đón tết trổ đều
Cận thần hai đấng cùng nheo mắt cười 

   Sưu tầm thân tặng các Ông Bà Nội ,Ngoại

       THYNHAN

BIẾT ĐẾN BAO GIỜ

Còn một giọt sương 
Long lanh trên mặt lá 
Còn một nỗi buồn 
Vướng lại đón bình minh 
Chào một ngày mới 
Tách trà tràn hơi ấm 
Vơi bớt lạnh lùng 
Trống vắng - đêm đã qua 
Xoè lòng bàn tay 
Đón giọt sương rơi xuống 
Nước mắt ngọc ngà 
Thương nhớ - mãi đợi mong 
Đêm đã qua rồi 
Xin đón chào ngày mới 
Người vẫn xa xăm 
Ngày tháng mãi ngậm ngùi 
Màu tím thuỷ chung 
Trải dài từng khoảnh khắc 
Biết đến bao giờ 
Biết đến bao giờ...
Rồi ngày mới đến 
Cũng sẽ trôi qua nhanh... 

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN 

Hoa Sứ và hoa súng

Máy Nikon D 70s