Không biết căn nhà ấy có từ lúc nào nhưng khi Tôi lớn lên biết chạy nhảy, thường rủ rê nhau qua trước sân nhà ấy, vui đùa ồn ào luôn bị đuổi nhưng vẫn cứ đến, do sân rộng dài mà lại âm vào trong thật sâu tránh được nhiều xe cộ, nên căn nhà ấy rất nhiều kỷ niệm với chúng Tôi ở tuổi thơ mỗi khi nhắc đến.
Căn nhà ấy xây cất theo phong cách của Pháp cao ráo thanh lịch, phòng ốc rộng rãi rõ ràng đâu ra đó nên thật thoáng và thích, từ bé đến lớn Tôi có hai ba lần được bước vào trong mà không biết dịp nào hay cơ hội nào, nên luôn cho rằng căn nhà ấy là đẹp chưa từng thấy và cũng khi Tôi nhận biết căn nhà ấy đẹp thì chỉ thấy có 2 Chi Em Gái gần tuổi nhau rất đẹp đã cuối tuổi trung niên, có lấm tấm tóc bạc ở với nhau, không chồng con sống khép kín, co ro không gần ai, chỉ biết dăm ba ngày đi chợ và về, người Em đi chợ luôn đội cái nón lá ngang mặt mà lầm lũi đi như Quỹ Kiếm Sầu một nhân vật lầm lũi bước đi không hề hà ai trong những phim kiếm hiệp năm 1970 – 1972 nổi tiếng, người Em ra đường cứ né tránh người quen bạn bè hay một ai đó mà chẳng ai hề biết tại sao? Còn người Chị thỉnh thoảng đi chợ thế Em Gái mình, khi kề bên người quen thì chào hỏi vui vẻ cùng nụ cười thật tươi đẹp nhưng nụ cười của Chị đã có nét nhăn. Chị Em sống với nhau như thế không làm gì cả nhưng mỗi khi xóm làng, xã phường cần sự giúp đỡ tiền bạc, ủng hộ quyên góp thì địa chỉ căn nhà ấy luôn có tên trong danh sách nhà hảo tâm. Nhiều người nói 2 Chị không cần gì phải làm, sống như vậy ăn 3 đời cũng không hết tiền nữa, nói chi 2 Chị sống đơn giản bình thường như thế này.
Thế rồi ngày tháng qua đi, năm đó người Em 49 tuổi bỗng lăn ra chết đột tử, sau bao ngày ma chay tang lễ không ai thấy người Chị thỏ thẻ rên xiết đau buồn cái chết của Em mình cùng ai, nhưng khi nhận ngôi mộ Em mình từ thợ mồ mả giao lại, người Chị một mình với ngôi mộ, lúc này bao nước mắt mới tuôn trào đau đớn hơn những lần khóc cho Cha Mẹ, mà mãi đến lúc xế chiều người Chị mới rời cái mả Em mình trong thương khổ.
Về nhà cả một tuần người ta không thấy người Chị mở cửa mà cứ đóng cửa suốt, kêu gọi vẫn không thấy, nên phá vào thì thấy người Chị đã chết cách đây 48 giờ do uống thuốc tự tử. Hai Chị Em chết, từ đó căn nhà ấy luôn đóng cửa không chủ, thỉnh thoảng có vài ba người lạ đi với xã phường đến coi nhìn căn nhà ấy.
Sáu tháng qua đi, cũng đúng là cái ngày tốt, xóm làng thấy căn nhà ấy mở rộng cửa, nhiều người lạ ra vô cùng 2 chiếc xe 4 bánh đời mới bóng loáng biển số Sài Gòn đậu phía trước nhà, họ vui vẻ mà bao lâu nay xóm làng này chưa hề thấy những người lạ này trong căn nhà này, rồi họ bắt tay nhau chào biệt ra đi thân mật. Trong những người đó, người mà nổi bật, bặt thiệp nhất là một người Đàn Ông hơn 60 tuổi mà trẻ trung cao ráo, lịch sự luôn vui cười nói chuyện chậm chạp và cũng có nhiều từ tiếng Việt nói không chuẩn, nên thêm vào những từ tiếng Anh trong câu nói để diễn đạt ý của mình. Ông đến và đi không quá 1 giờ đồng hồ trong căn nhà ấy. Rồi căn nhà ấy trở lại bình thường, khóa lại bỏ ngỏ không ai ở nhìn ngó đến.
Năm sau, cũng vào cái ngày đẹp trời, ngày tốt căn nhà ấy được nhiều người thợ đến đập phá do một người Đàn Ông trẻ dẫn đi và nhận mình là chủ căn nhà ấy đã mua lại, nhìn căn nhà ấy thấy vẫn chắc chắn vững vàng kiên cố và đẹp mắt, mà nếu muốn làm mới thì chỉ quét vôi sơn là xong, thế mà nay lai phá đi thật phí. Nhưng không căn nhà ấy khi xưa của Pháp xây dựng nay đã đến chu kỳ bảo hành thì Công Ty Xây Dựng của Pháp gởi giấy báo cho biết căn nhà ấy đã đến tuổi cần phải lưu ý, sữa chữa gia cố hay phá đi cùng kèm theo bản lập lăng để người đang ở quan tâm mà nay không cần biết ai ở, ai chủ.
Căn nhà ấy phá đi nhiều người gần bên thấy tiếc rẻ mà đâu biết căn nhà ấy đã bao năm cần như thế, đã đổi Chủ bán cho Anh trẻ này đang ở Sài Gòn, người bán là Ông cao to lớn vui vẻ sống tại Mỹ là Anh Cả duy nhất của 2 Chi Em chết trước đây. Anh Cả này nhận tin 2 đứa Em Gái chết thừa kế căn nhà ấy đã liên lạc bán, trong 6 tháng Anh Cả đã bán và về Việt Nam đến căn nhà ấy, căn nhà Anh Cả lớn lên khôn lanh, nhiều kỷ niệm thế mà Anh Cả vào đây để bán, nhận tiền căn nhà ấy, đến và đi không quá 1 giờ đồng hồ và chắc chắn Anh Cả vĩnh viễn không quay lại ở cái xứ có cái nhà mà Anh nở ra cùng nhiều kỷ niệm sống, nhất là căn nhà ấy.
Căn nhà ấy chủ mới trẻ, đập phá toàn bộ xây dựng nên căn nhà đẹp khác mới mẻ, trẻ trung của thập niên 21 nên nhiều người qua lại cứ mãi khen đẹp sang trọng, nhưng căn nhà đẹp vẫn mãi đóng cửa thỉnh thoảng vào những dịp lễ tết hay chủ nhật thứ bảy gia đình thân nhân chủ căn nhà đẹp từ Sài Gòn kéo nhau ra chơi, vì cái xứ này là vùng biển nên ai cũng thích.
Tháng ngày qua đi, ngày ấy chủ nhật căn nhà đẹp có nhiều người từ xa đến vui vẻ chơi đùa tắm biển rồi tổ chức ăn uống nên không khí thật vui nhộn, lúc đó 6 giờ chiều có một Bà 60 tuổi bước chân tàn tật cao thấp khó đi, cứ thập thò lấp ló trước cổng sắt nhìn coi có phải là cái địa chỉ mình muốn tìm không?
Đúng căn nhà ấy mà Bà đang tìm kiếm là căn nhà đẹp này đây, rồi hỏi thăm nên Bà biết, lại càng thập thò hơn không dám hỏi, cuối cùng người trong nhà hỏi Bà là ai, cần gì? Bà cho biết Ba Má gia đình Bà nếu còn sống tính đến hôm nay thì ở tại đây, tại căn nhà đẹp này hơn 70 năm, tại căn nhà này sinh sống trước 18 năm, sau đó mới xây dưng căn nhà ấy. Trước đó sanh người Anh Trai sau 2 năm sanh Bà ra là đứa con thứ 2 nhưng không may mắn bị tàn tật bẩm sinh, lại xấu xí không giống Ba Má nên tình thương yêu từ bé Bà đã bị Ba ít thương yêu, sau đó vài năm Mẹ lại sanh tiếp 2 người Em Gái dễ thương nên mọi tình thương gần như dành hết cho 2 Em và Anh Cả. Bà vẫn đi học nhưng đến lớp 5 cho nghỉ, lấy lý do con gái học nhiều không tốt, ở nhà phụ Ba Má coi Em tốt hơn, còn những Em Gái Bà thì được đi học đến Tú Tài rồi không muốn học tự nghỉ. Bà lớn lên trong nhà giàu có nhưng có cái khổ của một đứa con gái nhà giàu, do Ba Má luôn có cái sĩ, con nhà giàu phải đẹp nên Bà ít được giới thiệu là con trước nhiều người .
Đến năm 18 tuổi Bà được một Anh Chàng đẹp trai hơn Bà 4 tuổi nói yêu thương Bà và muốn cùng Bà làm vợ chồng, Ba Má lắc đầu đánh giá về Anh Chàng đẹp trai này phải chăng muốn gì đây? Nhưng Bà một hai quả quyết tình yêu thật lòng muốn bên Anh Chàng đẹp trai một đời, cuối cùng vì cái sĩ Ba Má quyết định cho Bà một số tiền để cả hai dắt nhau đi thật xa mà sống. Cả hai đến một tỉnh miền trung nguyện sống vĩnh viễn không quay lại. Được vài tháng Anh Chàng đẹp trai cuốn gói, do ý đồ không đạt như ý muốn, để lại Bà cái thai 3 tháng, thời gian ở Bà bị giầy xéo thật khổ. Từ đó Bà sống bám víu vào gánh rau tại chợ đủ sống qua ngày nuôi con, biết bao lần muốn quay về với Ba Má Anh Em nhưng không, Bà sợ cái sĩ của gia đình mà Bà đã gây ra to lớn như thề này. Rồi Bà xa gia đình hơn 40 năm, sống với đứa con trai không Cha, cùng không thân nhân Nội Ngoại lâu nay, đứa con lớn lên cùng lam lũ với Bà, nên Bà không nghĩ về lại và coi như tất cả không có để mà sống. Cách đây 1 tháng Con Trai Bà là thợ hồ bị té trên cao xuống chết nên tháng qua Bà thật khổ. Hơn 40 năm qua Bà luôn có người con trai sống kế bên ấp ủ mọi nỗi cô đơn không Chồng, không Ba Má, không Anh Em mà nay không có một tình nào hết nên có ý tìm một chút tình gì đó mà lâu nay Bà trốn chạy dù thật muốn, nên về.
Giờ về mới biết tất cả những giọt máu của Bà đã tan biến, lại thêm cái căn nhà ấy nơi Bà lớn lên đã không còn một nét gì cũ xưa, Bà cứ đứng nhìn căn nhà ấy trơ trơ mà nay đã thành căn nhà đẹp.
Tôi biết căn nhà ấy nay đã thành căn nhà đẹp và mới biết thêm Bà là người con Gái tàn tật không có một tình cảm nào, thấy thêm Anh Cả một con người nổi bật, bặt thiệp, trẻ trung, cao ráo, lịch sự, vui vẻ. Thế tại sao Anh Cả sống trốn bỏ quá khứ chỉ biết vào căn nhà ấy không quá 1 giờ để nhận số tiền lớn mà ra đi không một luyến tiếc phải chặng Anh không có Trái Tim, mà đã không có Trái Tim thì sống bất cứ nơi nào, với ai, ở đâu đều không có Trái Tim. Hãy đợi coi !
Phan Thiết, Ngày 25.9.2012
NGUYENTIENDAO
@ Con người không nhìn thấy hư vô che phủ mình, cũng không nhìn thấy vô cùng nuốt mất mình.
Pascal