Ngày em đến vườn nhà anh hoang vắng
Lá phủ sân lối nhỏ cỏ giăng đầy
Cổng ra vào then cài hờ hững
Cây trơ cành vươn nhánh khẳng khiu
Ngày em đến vội vàng thay áo mới
Môi mĩm cười nét mặt đượm ưu tư
Chân chùng bước chau chuốt từ để nói
Chập chững ngập ngừng bối rối ánh mắt ai
Và ngày em đến nụ hồng nhung bung nở
Gió tất tả dọn đường mưa cuốn là sạch sân
Nắng tuôn về trãi vàng trên lối nhỏ
Bướm tung tăng chim đua hót đón mừng
Anh chợt thấy tâm hồn mình trẻ lại
Nhựa sống trong anh như vừa được khơi nguồn
Và giữa tiếng đàn tiếng hát vây quanh
Anh dang rộng đôi tay ôm tròn hạnh phúc
Bất chợt - em ra đi...
Bóng tối vây quanh chìm hoài trong u tịch
Hụt hẫng giữa không gian - chiều rả rích côn trùng
Sao thế em! đã đến cho anh nhiều mộng tưởng
Còn nỗi nhớ chơi vơi - khắc khoải một bóng hình
Sao thế em! ra đi không từ giã
Chỉ để lại cho anh - Vạt nắng cuối ngày
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN