F Lời văn ngằn . BÀN ĐẶT ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Lời văn ngằn . BÀN ĐẶT

     Tại một Quán café nhạc sống vào 8 giờ tối, khách bắt đầu tựu tập đông, toàn những thanh niên Nam Thanh Nữ Tú ăn mặc thật đẹp sang trọng, đủ mọi kiểu cách, gần như bàn nào cũng có khách riêng có một bàn đặt trước, để một chậu hoa tươi đẹp đặt trên tờ giấy ghi chữ lớn “Bàn Đặt” vô tình Tôi là người phục vụ chạy bàn cho những bàn gần đó nên thấy biết thật rõ về cái bàn đặt đó. Đúng 8 giờ 30 có 4 Nam 4 Nữ tuổi 20, nhìn từ cách ăn mặc và con người thật đẹp vào ngồi bàn, đưa vào 2 bó hoa, bó nào cũng có dòng chữ nội dung Mừng Sinh Nhật... cái bánh Sinh Nhật cầu kỳ 4 tầng có những dòng chữ bay lượn thật khéo cùng chai rượu chưa khui Cognax XO đắt tiền thật đẹp để lên bàn, ngồi vào bàn Họ vui mừng cười nói với nhau những gì đó thật vui rồi khui chai rượu rất sành điệu rót vào 8 cái ly sang trọng chúc mừng, cụng từng ly rồi ôm nhau thắm thiết từng người một mà không nghĩ biết bao người đang gần bên Họ cùng những âm thanh của nhạc sống rền ràng náo nhiệt mà chẳng ai biết ai đang làm gì.
       Chỉ riêng Tôi đứng nghiêng đầu nhìn thấu Họ cười, nói, cụng ly, ôm nhau, hôn nhau... cho mãi người Anh nhóm trưởng chạy bàn chung  đánh thức Tôi mới sực tỉnh đi làm việc vì đây là ngày đầu tiên đi làm ngoài giờ kiếm thêm tiền để đi học và cũng lần đầu bắt gặp những hình ảnh lạ như thế nên nhìn ngỡ ngàng, lạ lùng. “Tại sao trong cuộc sống lại có những con người như thế”, như thế đây có nghĩa Họ nhỏ tuổi mà sành điệu tự nhiên trong phong cách những người Đàn Ông Đàn Bà trưởng thành lý ra cái tuổi này phải phấn đấu cho tương lai cho xã hội, nghĩ Họ rồi quay về Tôi:
     Tôi sinh và lớn tại thôn xóm nghèo đa phần những đứa nhỏ học lớp 3, lớp 5 là bỏ học để đi biển kiếm tiền mà gần như tự sống từ đó, hút thuốc uống rượu bài bạc cũng từ đó, đến tuổi Thanh Niên yêu thương đại lấy nhau đại, che mái nhà gần Cha Mẹ để sống rồi tiếp tục sanh con đẻ cái bỏ con lê thê Chồng chỉ nhớ vào rượu trà cờ bạc, Vợ số đề nên phải đến lúc chia tay, lần nữa con cái bị bỏ rơi Vợ Chồng không ai nhìn đến, đó là cái nơi ở sanh ra mà Tôi nhìn thấy, Tôi nhìn thấy nên phải trốn chạy để làm cuộc sống mới cho Tôi cho đời sau... nhưng nơi đây Tôi vừa bắt gặp những hình ảnh lạ của cuộc sống, chắc chắn Họ hoàn cảnh khác hẵn Tôi phải dựa dẫm ở Cha Mẹ trong cái thế nào đó, Họ hoàn toàn như thế và sống như thế. Tôi phải khác Họ phải đi lên trong đôi chân vững nên bàn tay nắm chặt lại. Tôi nghĩ thế quay lưng đi để làm những công việc thấp hèn mà vững bước ngày mai trời sẽ sáng đẹp trên cái Bàn Đặt không như hôm nay. Chắc chắn!

             Phan Thiết, Ngày 27.5.2014
                  NGUYENTIENDAO

   @ Luôn sống có hoài bảo, vì chính hoài bảo làm ta sống.
                           “Quên”