F Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


100 tu. TIN TUONG

    Thằng Cu làm việc Batoi tin tưởng tuyệt đối “Đã nhận là phải tin”, đó là câu nói của Batoi nên tin tưởng.
     Được 6 năm, trong lúc Thằng Cu bực bội cái gì đó, đụng chạm Batoi nên xin nghỉ làm, được thời gian xin làm tại xưởng khác đồng nghề, Thằng Cu luôn nói không tốt về Batoi để tạo lòng tin xưởng mới.
     Lần đó Thằng Cu nói sự lỏng lẽo của Batoi nên nó “chôm chỉa” rất nhiều lần. Và cũng chính từ khi đó Thằng Cu chuẩn bị nghỉ việc mà không hề hay biết.

                 Phan Thiết, Ngày 8.7.2014
                      NGUYENTIENDAO

   @ Cách tốt nhất để thoát khỏi tâm sự là làm việc.
                       Chernysheysky                

100 tu. CHI LAM

     Chị giúp việc nhà Tôi luôn dễ nhờ giúp nên trong nhà ai cũng thích mến. Ba Tôi nói với Chị “Nhà này thấy đâu để đó” Chị hiểu ý ở nhà Tôi, có mấy lần Chị nghỉ trị bệnh hay nuôi Con Chị sanh đẻ, khi trở lại đã có người làm khác thế, rồi Chị làm nơi khác vẫn thật thà không như Thằng Cu mà Ba Tôi tin tưởng tuyệt đối lại nói không đẹp chủ cũ, có nghĩa nó sẽ nói không tốt chủ mới ngày gần đây, nên nghỉ việc là đúng để tránh hậu.

                Phan Thiết, Ngày 8.7.2014
                     NGUYENTIENDAO

   @ Tấm gương người tốt là triết lý nhìn thấy được.
                        Ngạn Ngữ Anh 

Lan Man Ngày Hạ (8)

      Ngày họp mặt học sinh trường Chính-tâm lần 17, tôi không thấy mặt anh, trong khi anh luôn là người có mặt đầy đủ từ trước tới nay. Tôi thắc mắc hỏi ra mới biết anh đang lo một việc riêng hệ trọng, chủ hôn một đám cưới. Từng tuổi nầy một người như anh có gia đình con cháu; ngoài ra anh đang chủ một doanh nghiệp lớn của tỉnh Bình-thuận. Anh đã thành công trong sự nghiệp của mình với sự ngưỡng mộ của nhiều người. Họ muốn anh đem đến may mắn cho tương lai con cái họ như anh sau nầy.
      Một lần tôi đến thăm anh đang nằm điều trị ở bệnh viện Hoàn-mỹ tại Tp. HCM. Tôi rất ngạc nhiên người nuôi bệnh lại là L, một cô bạn học; còn vợ anh đang ở nhà coi sóc doanh nghiệp sản xuất. Sao lại có người bạn tốt như vậy, hết lòng giúp anh trong lúc khó khăn; một sự thay thế không thể tốt hơn. Đó chẳng qua anh đối xử tốt, sẵn lòng vì bạn bè. Và bạn bè rất quí anh.
      Lần đầu tôi đến nhà anh cùng các bạn, anh đãi đằng chu đáo vui vẻ hát karaoké tới khuya mới đi ngủ. Sáng ra anh còn mời mọi người uống cà-phê ăn sáng no đủ trước khi chia tay. Nhìn mọi người lên xe, anh rơm rớm nước mắt. Anh ở cách Tp. Phan-thiết vài chục cây số cách xa bạn bè, khi có bạn đến thăm anh không muốn cho ai về. Các bạn đều mến anh, các bạn nữ trọng anh như người anh của lớp, anh Ba Kết.
      Ba Kết sẵn sàng hổ trợ mọi thứ. Những lần đầu tổ chức Ngày họp mặt cựu học sinh trường Chính-tâm rất khó khăn về tài chính. Anh làm yên tâm mọi người bằng cách ủng số tiền lớn trước, còn nếu thiếu hụt bao nhiêu tiền anh nhận chi trả thêm. Tức là bao trước phần nào và bao chót luôn nếu cần, nhờ vậy Ngày họp mặt học sinh trường Chính-tâm có điều kiện liên tục duy trì cho đến ngày hôm nay. Tấm lòng của anh luôn được bạn bè trân trọng bởi nghĩa cử tốt đẹp vì việc chung. (còn tiếp)

NTH

8-7-2014

100 từ. NGƯỜI CHA ĐAU KHỔ

      Ông Giàu có cùng tốt bụng luôn giúp xóm làng những khi ai cần, nên được nhiều người trong xóm kính trọng mến thương. Bản thân Ông chỉ biết làm việc ra của cải chứ không xài phá, cũng không cờ bạc rượu trà trai gái hút sách, nên nhắc đến Ông ai cũng nói số 1.
     Nghịch lại, Ông có duy nhất một đứa Con Trai, cứ xài phá hút chích băng nhóm vào tù ra tội mà không thay đổi. Ông nghĩ đến đứa Con là buồn, có lần nói:
-  Tôi là người khốn khổ nhất Thế Giới.

                Phan Thiết, Ngày 8.7.2014
                     NGUYENTIENDAO

   @ Cứ sống lành như là Bạn đang sống, mọi việc tốt xấu đã có nơi nhìn thấy Bạn đừng phân vân.
                              “Quên”

100 từ. NGƯỜI CON KHỔ ĐAU

    Dũng Con Nhà Giàu được Chame chiều chuộng cưng yêu từ nhỏ bởi là đứa Con duy nhất nên cái gì cũng hơn Bạn, chỉ thua một điều là Học luôn đứng cuối cùng. Đó điều Dũng cho rằng lạ, trách thân phận xấu số.
   Hôm đó Dũng cần 10 triệu nói Mẹ để mua Loptop mạnh hơn cho việc học, Mẹ biết Con đang dở trò, trì trệ chờ Cha.
    Đêm đó Dũng nhậu trên đường về tai nạn xe, không nói lỗi mình cứ trách Chame trong đó có câu “... Tôi là người khốn khổ nhất Thế Giới... ”.

            Phan Thiết, Ngày 8.7.2014    
                 NGUYENTIENDAO

   @ Không có mục tiêu nhất định, trí tuệ sẽ biết mất, đâu cũng là mục tiêu thì chẳng có mục tiêu gì.
                       Montaigne

BỜ KÈ...

Sông Mường nối nhịp bờ vui,
Sâu con nước chảy..ngậm ngùi chiều phai.
Sóng xô chân đá chia hai,
Bủa giăng thuyền mộc sớm mai lưới rùng.
Láng đường cầu phải có cung,
Cò kè quán nhậu mở bung chiều về.
Thương chồng khuya sớm tỉ tê.....
Anh mê nhậu nhẹt ,ê hề vợ con.
Vì đâu em mới hao mòn?
Bởi anh béo bụng không còn như xưa.
Câu thề,hẹn ước gió đưa,
Hò dô...bia rượu say sưa chân liều.
Có anh sao vẫn đìu hiu?
Duyên em tựa cái ráng chiều bấp bênh!

100 từ. TRÁCH NHIỆM

     Chị chở đứa Con Trai 5 tuổi lanh lợi đến tiệm Tôi đang làm công bằng chiếc xe đắt tiền, dừng xe bước vào cùng đứa Con, Chị gặp Bà Chủ mua bán xong gọi Con ra về, trong lúc đứa Con đi sâu vào tiệm lay quay cầm món đồ đi ra không ai hay biết, về đến nhà thấy Con lấy món đồ Chị cầm xem, đưa lại cho Con mà không một lời.
     Trong lúc Tôi là người đau khổ phải đền món đồ đó bằng 1/3 lương tháng. Ai sung sướng, ai khổ đau? Trách Nhiệm.

               Phan Thiết, Ngày 7.7.2014
                     NGUYENTIENDAO

   @ Nỗi khổ có thể với Bạn thật nhỏ, nhưng với Tôi vô cùng lớn.
                             “Quên”

100 từ. NÓ HAY ÔNG

     Nó là Thằng Bé du côn lưu manh tại bến xe và cũng đi lên khá giả nhờ cào tánh khí du côn đó.
     Nó là đứa Con Hoang không có giáo dục từ Bé, lớn một chút đã sống tại Bến Xe rồi Mẹ Nó chết, Nó thật sự sống cắp trộm và làm bất cứ việc gì miễn có tiền sống, lớn dần đến 18 tuổi làm xếp một băng nhóm du côn tính toán không cần biết sai trái hư hại, miễn có lợi.
     Nay 60 tuổi, Ông hiền hậu đạo đức, tốt bụng khi ai cần.

             Phan Thiết, Ngày 7.7.2014
                   NGUYENTIENDAO

   @ Cuộc sống không phải xa hoa phung phí bạc tiền.
                             “Quên”

THAN VÃN

Tới rồi đi như mưa mùa bối rối,
Đây tơ lòng cung thương lỗi cung yêu.
Cụm cỏ đùa vướng víu ngã liêu xiêu
Liễu rũ bóng nghiêng tay mềm vẫy gọi
Giao xa Quỳnh oằn mình trông mòn mõi
Nhành vắng Chim xào xạc gió ru êm?
Hỏi Sao trời : chông nỗi nhớ vào đêm ?
Anh vũ lượn giục vầng dương mới ghé
Kết đan những sợi khiết tinh lặng lẽ
Nghĩa Yến oanh thành tổ chở khát khao
Liệu đất trời có thấu đạt niềm đau ?
Thành bao cuộn Tơ vò không manh mối
Hay thân Còng trách đời mình nông nổi
Không ích gì sao se cát biển đông?

Lời văn ngắn. NAM NHI

    Ông làm chủ sai bảo Tôi bất cứ lúc nào khi cần kể cả những lúc đang ngủ đêm khuya thật ngon giấc qua một ngày làm việc tưng bừng, thế mà Ông vẫn kêu gọi không nghĩ Tôi cần hồi sức để ngày mai tiếp tục.
    Lần đó Ông gọi Tôi vào 1 giờ sáng chở người Bạn Gái của Ông về nhà chứ ngủ lại tại đây thì chết nếu Bà Chủ bắt gặp, mai Bà Chủ đến sớm thấy được không phải Ông mà có Tôi nữa vì tội “biết mà không nói” thì tiêu Ông Chủ lẫn Tôi, nên trong đầu Tôi luôn có câu “Không biết, không thấy, không nghe, không hiểu” khi Bà Chủ có hỏi. Thật sự Ông Chủ chưa bao giờ dặn dò nói với Tôi về việc làm của Ông mà tỉnh bơ như không có gì, có những lúc Ông nhờ, Tôi nói với Ông bằng ánh mắt như muốn hỏi “Có sao không?” thì Ông bình thường hất mặt như bảo “Cứ làm đi mọi chuyện Tao lo, không sao hết” nên Tôi cứ lầm lủi mà làm theo ý Ông, nhưng Tôi biết chắc “Cuộc tình Trăng Mây” này của Ông Chủ thế này sẽ không có đáp số rồi sẽ bể, không riêng Tôi mà ai là Tôi cũng nhìn thấy như thế. Tôi biết!
     Ngày ấy đến, cái ngày mà Tôi đoán Ông Chủ phải thật khổ mệt đủ chuyện Tôi luôn nghĩ thế nhưng Trời Ơi! Chuyện hoàn toàn khác 100% mà không ai nghĩ đến. Đêm hôm đó cái đêm mà Tôi ghi mãi vào bộ nhớ khi nghĩ đến cũng còn khủng khiếp, đêm đó do làm việc nhiều mệt mỏi, Ông Chủ kêu Tôi ngủ sớm, về phòng tắm rửa lên gường lăn ra làm 1 giấc đến sáng, cái giờ phải thức dậy nhưng chưa đến đã nghe tiếng Ông Chủ đập cửa gọi trong nguy ngập cùng giọng nói cấp cứu mà chưa bao giờ nghe Ông Chủ vội vã với âm điệu như thế này Ông nói:
-      Cu Nhí... Cu Nhí mở cửa... mở cửa... Mày phải giúp Tao, Vợ Tao đến. Phải đưa Cô Xuân vào phòng Mày rồi Mày nhận là người yêu của Mày... Cứu Tao, chỉ có Mày cứu Tao được thôi không ai có thể...
    Tôi vừa tỉnh ngủ vừa thức chưng  hửng không thể nghĩ ra lại có chuyện này, đã nghĩ về chuyện Ông Chủ sẽ bể nhưng không bao giờ nghĩ lại có Tôi đứng một vai chánh lớn thế này, đang lo nghĩ chưa kịp có lời nào thì Ông Chủ đẩy Cô Xuân vào phòng Tôi, cái phòng của người Làm Công không cân xứng với nhan sắc và phong cách sang trọng của Cô Xuân người Phụ Nữ trắng da dài tóc mùi thơm rực cả phòng, Ông Chủ đóng cửa rồi thoát cửa sau leo qua nhà hàng xóm đi mất để lại Tôi và Cô Xuân trong phòng mà không khí nặng nề chưa bao giờ có, Tôi ấm ớ mời Cô Xuân ngồi vào cái ghế gỗ cũ mềm duy nhất trong phòng, mà nhìn Cô Xuân nét mặt không vui do cách tỵ nạn này của Ông Chủ xếp đặt nhưng phải đành không có lối khác hơn mà Cô Xuân cũng chuẩn bị đối phó. Tôi lung lay đầu óc thì chuông cửa ngoài gọi mở, Tôi bỏ Cô Xuân bước ra ngoài như mới thức dậy đi mở cửa cho Bà Chủ, sáng sớm thấy nét mặt Bà không vui có chuyện đang đến. Bà hậm hực hỏi Tôi:
-      Ông Chủ Mày đâu?
-    Dạ! Con ngủ sớm nên không biết Ông Chủ.
     Đó là lời thật, nói đúng thật lòng mà từ bé Tôi đã được Ông Ngoại dạy dỗ “Sống phải thật vì chính cái thật mới nên người” nên nói không ngại ngùng. Bà Chủ nhìn Tôi “háy” một cái như lời cám ơn rồi đi thẳng đến phòng Ông Chủ, đứng trước mà khó chịu hơn bởi căn phòng Ông Chủ khóa cửa ngoài kỹ lưỡng có nghĩa câu trả lời không có Ông Chủ tại đây, Bà Chủ quay lại Tôi trong lúc Tôi cũng vừa bước đến từ cổng, Bà hỏi:
-Cu Nhí! Mày có biết đêm qua Ông Chủ có đến đây ngủ không?
-      Dạ có thưa Bà.
     Sau khi nghe câu nói Tôi, Bà Chủ trợn mắt la lớn:
- Chứ ở cổng Mày nói không biết, vậy Ổng đang ở đâu, trốn đâu, Mày chỉ Tao ngay...
     Vừa nói Bà vừa la lớn “Để Tao tìm được là biết!”, cái nơi đầu tiên là cái phòng của Tôi và cũng là cái nơi cuối cùng của Bà tìm Ông Chủ, Bà bước đến mở cửa liền nói:
-      Dầu thơm Phụ Nữ đâu mà... Mày!
     Bà Chủ bước vào hất cái màn duy nhất ngăn phòng liền thấy Cô Xuân co ro ngồi trên đống mùng mền không cân xứng áo quần của Cô Xuân và Tôi, Bà Chủ la lớn:
-      Trời ơi! Ai đây?
     Tôi cũng liền chạy đến nói với Bà:      
-   Thưa Bà Chủ... đây là người... yêu... của Con.
 Bà Chủ trừng con mắt lớn mà nói:
- Mày có bao tiền mà trả nuôi con này, mà Nó như Chị Hai Mày...
     Bà lại lục tung đồ rồi đi đến phòng WC vẫn không thấy ai quay lại Cô Xuân hỏi:
-      Bộ Mày không có mắt hay sao mà quen Thằng này, Nó không đủ sống làm gì nuôi Mày?
     Cô Xuân không dám nói nhìn gì len lén như một phạm nhân tội nặng rồi khe khẽ nhìn Bà Chủ khóc trong tức tưởi mà cũng chính cái khóc này làm Bà Chủ không nghĩ xa hơn, nhưng đâu ai biết dòng nước mắt của Cô Xuân khóc vì sao người tình Cô Xuân, người Anh Hùng Cô Xuân đã hứa hẹn thật nhiều không ngán không sợ ai nhưng đụng chuyện lại bỏ trốn như thế, để 1 người làm công phải gánh vác thế này, nghĩ đến đây Cô Xuân đứng lên lấy túi đồ nhìn thẳng Tôi với đôi mắt thương hại rồi đi thẳng, Tôi cũng đi theo như đóng cho hết vở kịch mà không bao giờ nghĩ sẽ là một diễn viên thế này, ra cổng đón xe Cô Xuân nhìn vào trong nét mặt như nói “Hãy đợi đấy” và nhìn Tôi như lời cám ơn “Sẽ gặp lại”.

              Phan Thiết, Ngày 6.7.2014
                    NGUYENTIENDAO

   @ Chí khí mạnh mẽ và nhiệt tình là đôi cánh vĩ đại.

                            Goethe

Thân Trai

Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm ?
Ai thương, ai cảm, ai nhớ, ai trông ?
Cũng thuyền thấp thoáng dưới sông
Tưởng câu mái đẩy chạnh lòng nước non…
Bậu về bên ấy nuôi con
Hiền thê giữ trọn lòng son dạ vàng
Cắn răng bước xuống đò ngang
Cơm đùm cơm vắt anh mang trọn tình
Không còn vướng bận linh tinh
Bể dâu nào biết rồi mình ra sao
Cắn môi tiếp bước không nao
Tiền phương đang gọi thân nào sá chi
Bể khơi biển đảo chim di
Hai Hoàng Sa, Trường Sa đã khắc ghi lời thề

NTH

6-7-2014

ÁI TÌNH !

Ai nhìn hình tướng đoán tâm,
Ai nghe lời nói mà tầm thâm giao.
Cũng vì trăm nỗi ước ao
Tưởng mình đã chạm ngõ vào tim ai
Bậu ơi ! Kiếp khác tái lai,
Hiền lương hiệp hội trúc mai đá vàng.
Cắn vành kết cỏ đa mang,
Cơm ân cơm nghĩa âm vang điệu vần
Không còn cái nghĩa thanh tân,
Bể dâu đành đoạn tấn tần rẽ chia
Cắn câu cá nước xa lìa,
Tiền hô hậu ủng  ra rìa mấy khi.
Bể tình ái ngập ai bi,
Hai phương cách trở ....ly bì nhớ nhung..

TÌNH BIỂN..

Tôm cá lưới thuyền đồng hành bám biển,
Càng nhọc nhằn thêm tỏ dạ quyết tâm.
Lột mặt lũ người cướp bóc hiểm thâm,
Vỏ bọc văn minh mê lầm, hoang dã.
Bỏ sức bám thuyền nắng sương vất vả,
Đuôi máy còn quay còn có vạn chài.
Gĩa cào hội về đầy đủ sức trai,
Gạo cơm gia đình chung vai bám trụ.
Cho ngư dân ta bao đời no đủ,
Trắng mắt canh thâu,dõi hướng trời sao!
Mà cả cuộc đời cha tổ cần lao,
Nuôi sống cháu con , lao đao tình biển...
Mẹ hướng xa khơi vái Ngư thần vinh hiển,
Già cả cuối đời vẫn tiễn chân con.......

100 từ. TỤI NÓ

      Tụi Nó là Bạn học tứ xứ trai gái có đủ, học chung trường, lớp, khoa, lại cùng chung cái “Tuổi Chó” nên thân nhau hay “Sủa nhau”, hơn nữa trai gái luôn gọi nhau bằng cái từ “Mày Tao” thân tình, không ai ngán ai cứ vui cười rất hồn nhiên do Tụi Nó đang ở cái tuổi giao tiếp nhỏ lớn mà thời gian qua đi rất mau vĩnh viễn không có lại, sẽ để lại Tụi Nó 2 từ “Hối Tiếc”, nên Tôi muốn Tụi Nó hãy vui với những phút giây đang có mà Trân Trọng.

    Phan Thiết, Ngày 5.7.2014         
         NGUYENTIENDAO

   @ Người muốn hướng đến hạnh phúc rất cần phẩm cách cao thượng của người Bạn Thân.

                  Aritotle 

100 từ. TRƯỢT CÁT

     Tụi Nó cười vui kéo nhau lên Con Dốc Cát cao 45 độ so thẳng đứng, đến nơi thở hổn hển do Con Dốc cao lại phải bước những bước chân trên Cát lún nặng mỏi chân, đến đỉnh quay lưng xa là Biển Xanh kéo dài đến hết mắt, nhìn gần đang ở trên cao chung quanh toàn Cát. Tụi Nó cứ 2 đứa ngồi trên miếng cao su ngã ngửa ra sau thả tuột dốc chạy xuống theo Con Dốc tốc độ tăng dần, 1 cảm giác “Đã” phải hét lên thật lớn để chia cảm giác “Đã”.

                 Phan Thiết, Ngày 5.7.2014
                       NGUYENTIENDAO

   @ Ai đã một lần lên cao xuống thấp mới biết thế nào là cuộc sống.
                                “Quên”

100 từ. VUI

   Thỉnh thoảng Chúng Tôi kéo nhau về nhà những người Bạn.
     Hôm qua cùng nhau về nhà người Bạn tại đầu Miền Nam cuối Miền Trung, một vùng Biển mát sạch mà Tôi chưa một lần bước đến, chiều qua Chúng Tôi thay những bộ đồ đẹp nhất, trang trí son phấn nhè nhẹ đi cùng các Bạn Nam xuống bãi Biển, rồi bỏ giầy dép đi trên cát thật thích, lại ăn uống dân dã những con ốc sò tươi rói, luộc nướng chấm muối ớt ăn thật ngon vui, có lẽ khó quên những ngày này Vui.

                Phan Thiết, Ngày 4.7.2014
                      NGUYENTIENDAO

   @ Kỷ niệm luôn là dấu ấn đẹp không thể lập lại lần hai.
                               “Quên”

Vui

Mỗi người có mỗi đấu tranh
Ngày có hai bữa muốn banh cái đầu
Tôi qua giai đoạn đêm thâu
Chọn cho mình lúc ngồi câu dưỡng già
Một đời gắng sức xông pha
Niềm vui trọn vẹn đậm đà sắt son
Vui cùng bạn hữu cháu con

NTH

4-7-2014

CHO BẠN CHO TÔI

MỖI giây phút trôi qua đời ngắn lại,
NGÀY nối ngày hoá nhiều vết chim di.
TÔI mỉm cười gạt bớt nỗi sân si,
CHỌN trang blog nói những điều tâm niệm
MỘT kiếp người chứa đắng cay - Ngọt lịm....
NIỀM an nhiên xin giữ đến vô cùng
VUI vầy cùng bạn hữu ở trang chung....

MIỀN TRUNG VỌNG TIẾNG...

Núi rừng trùng điệp nhấp nhô,
Truồi nghiêng dáng đứng.Lăng Cô lặng lờ.
Ai về Huế mộng,Huế thơ
Đắp thành xây luỹ dựng cờ trấn cương.....
Nên Trăng trãi ngọt giòng Hương,
Cao sang thành quách ...vấn vương tình đầy
Sông dài soi bóng cỏ cây
Gianh giang lưu dấu tháng ngày cách chia
Ai hùng anh tạc văn bia
Bới tìm sử sách....đoạn lìa nước non
Ai nhìn thế sự sắc son,
Đào sâu chiến tích vẹn toàn Liên Lâu.
Mà tang thương khóc bể dâu
Sâu xa thê thiết ,ca câu nam bằng.......

100 từ. HOA PHƯỢNG ĐỎ

     Vô tình gặp lại H trên Facebook, thật mừng vui mà chỉ liên lạc chứ không muốn gặp nhau trong tình Bạn ở tuổi lớn này, Tôi không hiểu!
     Tôi với H biết nhau từ lớp Học Hè chứ không học chung trường, cả 2 thân nhau do cùng sở thích Hoa Phương Đỏ, mỗi lần đến trường là gặp nhau tại Cây Phượng, từ đó thân thiết. Hết Hè Tôi và H chỉ gặp nhau một lần cuối tuần trao đổi việc học và Hoa Phượng ép trong vở trắng ngày tháng năm xưa mà Tôi cũng còn giữ.

             Phan Thiết, Ngày 3.7.2014
                   NGUYENTIENDAO

   @ Mỗi năm đến Hè lòng man mát buồn...
                           “Quên”

Lan Man Ngày Hạ (7)

      Nơi gặp gỡ Ngày họp mặt cựu học sinh trường Chính-Tâm, Phan-thiết, lần thứ 17 vào ngày 30-4-2014, tại một nhà hàng có góc phố đẹp. Vẻ đẹp thật quyến rủ làm người đến dự ngất ngây.
      Một màu vàng rực mát mắt xua đi cái nắng chói chang. Nữ khách đến dự đều áp má vào những chùm bông vàng tựa như hoa phong lan để chụp vài bô ảnh kỷ niệm. Màu hoa đẹp, mùi thơm dịu, với những khuôn mặt xinh xắn tươi cười. Họ là những người bạn của tôi, đẹp rạng rỡ như chuỗi hoa vàng kia. Họ còn tặng nhau những chùm hoa vàng ấy sau những tiết mục văn nghệ, trông rất dễ thương làm sao.
      Mồng một tết, tôi vào tham quan Hội hoa xuân 2005 tại Công viên văn hóa Tao-đàn. Vừa vào cổng chánh, tôi choáng ngợp bởi những chùm hoa rũ xuống màu vàng óng, thấy có rất nhiều du khách vây quanh đứng ngắm nhìn lên. Trong chậu, cây được tạo dáng kiểng lớn, cao chừng 5 mét toàn hoa và hoa. Hoa vàng đung đưa cộng thêm ánh đèn màu vàng chiếu ban đêm, trông như nhiều đèn chùm vàng y lấp lánh, thật kỳ ảo. Lần đầu tiên tôi mới thấy một cây hoa lạ, có rất nhiêu hoa như thế không thể nào đếm nổi, cùng nở đồng loạt phủ kín. Cây hoa thấy đề tên Osaka. 
      Cây Osaka sau nầy có tên Hoàng-yến. Cây Hoàng-yến nầy của một nghệ nhân có vườn kiểng ở Thủ Đức trồng, được ông Trí-Việt chủ nhiệm Câu lạc bộ nghệ nhân Tao-Đàn tìm ra đưa về trưng bày. Cây Hoàng-yến được hoan nghênh với giải thưởng "Cây hoa của năm".
      Hoàng-yến là giống cây có tên Bò cạp nước, hiện nay được trồng nhiều ở vỉa hè các tuyến đường mới, phố mới cho bóng mát hoa đẹp. Hoàng-yến khó chiết nhánh, thường trồng hột dễ hơn, trái như trái ô môi nhưng nhỏ hơn. Cành nhánh lên thẳng túa ra như những cái cần câu không đều, dáng không đẹp nếu để tự nhiên. Cây cho hoa vào mùa hạ, hoa màu vàng chanh, nhưng càng ngoài nắng gắt hoa có màu vàng óng. Muốn có hoa Hoàng-yến chơi tết phải trồng chậu, uốn cành tạo dáng, bứt hết lá trước tết. (còn tiếp)

NTH
3-7-2014

MIỀN TÂY MÙA NỔI!

Em tôi đứng lặng nhìn sông nước,
Về miền tây mùa lũ khóc thương dân.
Dưới chân đê con nước vẫn tràn dâng,
Chợ chiều muộn mái lều chơ chổng vắng...
Kỳ thực năm nào mùa nước về trầm lắng
Sơn sẻ rộn ràng chắn lưới thả giăng,\
Mua sắm chăn mền ,gia vị chiếu khăn
Tôm cá sẵn bà con mình bươn chãi
Mua bán trên sông khó khăn chẳng ngại
Cá trắng một đời chèo chống ung dung
Đền đáp nghĩa tình mùa lũ lao lung
Ơn trời đất ,sông cho nhiều tôm cá
Mẹ quê vẫn trọn một lòng chấp vá
Già hom hem .tay dầm lướt nắng mưa....

THỰC TRẠNG !

Anh túc rợp sắc màu huyễn hoặc 
Về con đường thác loạn mê say.
Đập đời tuổi trẻ hôm nay,
Đá mang cơn nghiện ngất ngây vũ trường
Đưa người vào chốn buôn hương.
Đò tình sa ngã ,kỹ cương bổ nhào.
Trước kỳ thi cử xôn xao,
Đưa chân theo bạn tìm nàng Tiên nâu.
Quan trường chức sắc còn đâu!
Khách mơ cám dỗ Cao lâu Trà đình.
Sau bao đoạ lạc phỉ tình,
Dò sông thì dễ pháp đình khó nương.
Ý thân ...trót cảnh  đã vương
Em buôn ma tuý, hết đường hồi gia...

100 từ. CHIỀU MƯA NGÀY NÀO

     Đó là tựa đề bài nhạc mà Tôi và Bạn sáp vào hát ngay chốc như đã tập dợt ghê lắm, Bạn thì có cái giọng “Bè” thật khéo và luôn cầm đờn khẩy khi chúng Tôi hát bài này.
     Năm đó Bạn từ xa về mọi người mừng khi gặp lại Bạn nên tổ chức một buổi gặp mặt ăn uống nho nhỏ nhưng đầy tình cảm Bạn Bè, đến khi hát Tôi lại nhớ bài này nên cùng Bạn, bài có đoạn:
     + . . .Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu, Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh . . .

               Phan Thiết, Ngày 2.7.2014
                   NGUYENTIENDAO

   @ Tặng Lành, nghe bài này nhớ mày

NGHE MƯA...

Chiều vọng tiếng mưa trên phố,
Chiều gợi niềm hoài cổ sâu xa.
Mây buông mờ nẻo thiết tha,
Phủ mưa khuất dấu chân ngà chim di
Về đâu hở giọt lưu ly?
Kinh kha mộng mị chia ly nghen ngào.
Ếch gào khản giọng chiêm bao,
Kêu than rền rĩ ...đâu nào tiếc thương
Giếng nguồn khơi mối tơ vương,
Cạn ngày mê đắm ,giọt nương,giọt tràn...
Cảm thông mưa cũng võ vàng
Tình yêu sâu nặng bàng hoàng ngất ngây
Đôi lần trút cạn vào đây!
Ta xoè tay đếm hạt dầy hạt thưa......

Tình Phụ

Cầu hôn đã chọn ngày lành
Đôi ta vun đắp duyên tình đậm sâu
sao anh thấy quá lâu
Tháp ngà đã sẵn cô dâu chưa về
Cũng như anh, em cùng thề
Đôi ta sống mái phu thê trọn đời
Dễ dầu ngăn cách đôi nơi
Chi bằng đội đá vá trời không nao
Nhân tình thế thái ngờ đâu
Nghĩa tình em vứt bờ ao hôm nào
mơ mà mộng trăng sao
Rời xa nhau thể chưa bao giờ gần
Được gì em hởi biết chăng
Nhau đau ruột cắt can tâm thất tình

NTH

30-6-2014 

THÀNH PHỐ YÊU THƯƠNG!

Cầu ba chiếc nối đôi bờ tuyệt diễm,
Đôi lứa tụi mình nối chung nhịp thương yêu.
Mà tìm đâu trong những lúc cô liêu,
Tháp lầu nước nắng chiều nghiêng soi bóng.
Cũng hàng cây đường công viên thơ mộng,
Đôi bạn hẹn hò gặp gỡ quán Đào Viên.
Dễ gì tìm ngày tuổi ngọc thần tiên,
Chi chít nét ngây ngô thời áo trắng
Nhân tiền kiếp nối tình mưa với nắng
Nghĩa thâm giao se lại mối duyên thơ
Mà chúng mình nào đâu đã thờ ơ
Rời một bước thêm ngàn giờ nhung nhớ.
Được gần nhau chung niềm vui hớn hở
Nhau nhác lục tìm ngày tháng cũ yêu thương...

LỆ THỜ ÔNG CÁ !

Đàn tràng tế lập nghinh long hải,
Ông luỵ lệ xưa của vạn chài.
Đi đánh bắt vào mùa  giông gió
Biển bão bùng buồm giật sóng tung
Có thuyền lật giữa gió hung,
Đôi lần gặp được cá ông đội vào.
Đàn na tín thí thở phào,
Bà hà thoát nghiệp ầm ào tế dâng
Đi đầu cờ trống múa lân
Biển người trẫy hội góp phần tôn vinh
Mồ ông tôn tạo phân minh
Côi thêm công đức của dân vạn chài
Một phường bá trạo sức trai
Mình xem lễ hội nể tài ngư dân.....

Cảm Cảnh

Đàn kêu tích tịch tình tang
Ông cùng đứa trẻ lang thang khắp miền
Đi đây đi đó xin tiền
Biển dâu biến lão triền miên đói nghèo
ngày mà cũng như đêm
Đôi tròng tăm tối lại thêm tuổi già
Đàn kìm níu kéo ai qua
mua bà bán móc ra vài đồng
Đi buôn lời lỗ có chừng
Biển người qua lại chịu dừng mấy ai
Mồ hôi ướt đẫm bờ vai
Côi cút đứa trẻ mặt mày lấm lem
Một mai đây nó lớn lên
Mình ên trơ trọi bấp bênh như già

NTH

29-6-2014  

100 từ. NGƯỜI GIÀU CŨNG KHỔ

     Anh giàu có nhưng đáng thương do thiếu nhiều cái mà Tôi dư thừa:
-  Giàu, mà không rộng rãi sẽ bị coi là kẻ keo kiệt.
-  Giàu, có thể bị tách rời nhiều người.
-  Giàu, Con dễ hư đốn.   
- Giàu, khó tìm người thật cho mình.
Giàu, dễ đưa mình đến trụy lạc mà không hay biết.
Và sự thành công giàu có của mình có thể là sự thất bại người khác, gây hận thù.
    Như vậy nhìn lại người giàu, có nỗi khổ nhiều mà không ai hề hay biết chỉ nghĩ giàu là sung sướng tất cả.

              Phan Thiết, Ngày 29.6.2014
                    NGUYENTIENDAO

   @ Luôn hiểu cho bất cứ ai ở vào vị trí nào cũng khó cho Họ.
                             “Quên”