Ngày họp mặt học sinh trường Chính-tâm lần
17, tôi không thấy mặt anh, trong khi anh luôn là người có mặt đầy đủ từ trước
tới nay. Tôi thắc mắc hỏi ra mới biết anh đang lo một việc riêng hệ trọng, chủ
hôn một đám cưới. Từng tuổi nầy một người như anh có gia đình con cháu; ngoài
ra anh đang chủ một doanh nghiệp lớn của tỉnh Bình-thuận. Anh đã thành công trong
sự nghiệp của mình với sự ngưỡng mộ của nhiều người. Họ muốn anh đem đến may mắn
cho tương lai con cái họ như anh sau nầy.
Một lần tôi đến thăm anh đang nằm điều trị
ở bệnh viện Hoàn-mỹ tại Tp. HCM. Tôi rất ngạc nhiên người nuôi bệnh lại là L, một
cô bạn học; còn vợ anh đang ở nhà coi sóc doanh nghiệp sản xuất. Sao lại có người
bạn tốt như vậy, hết lòng giúp anh trong lúc khó khăn; một sự thay thế không thể
tốt hơn. Đó chẳng qua anh đối xử tốt, sẵn lòng vì bạn bè. Và bạn bè rất quí anh.
Lần đầu tôi đến nhà anh cùng các bạn, anh
đãi đằng chu đáo vui vẻ hát karaoké tới khuya mới đi ngủ. Sáng ra anh còn mời mọi
người uống cà-phê ăn sáng no đủ trước khi chia tay. Nhìn mọi người lên xe, anh
rơm rớm nước mắt. Anh ở cách Tp. Phan-thiết vài chục cây số cách xa bạn bè, khi
có bạn đến thăm anh không muốn cho ai về. Các bạn đều mến anh, các bạn nữ trọng
anh như người anh của lớp, anh Ba Kết.
Ba Kết sẵn sàng hổ trợ mọi thứ. Những lần
đầu tổ chức Ngày họp mặt cựu học sinh trường Chính-tâm rất khó khăn về tài
chính. Anh làm yên tâm mọi người bằng cách ủng số tiền lớn trước, còn nếu thiếu
hụt bao nhiêu tiền anh nhận chi trả thêm. Tức là bao trước phần nào và bao chót
luôn nếu cần, nhờ vậy Ngày họp mặt học sinh trường Chính-tâm có điều kiện liên tục duy trì
cho đến ngày hôm nay. Tấm lòng của anh luôn được bạn bè trân trọng bởi nghĩa cử tốt đẹp vì việc chung. (còn tiếp)
NTH
8-7-2014