Ông
làm chủ sai bảo Tôi bất cứ lúc nào khi cần kể cả những lúc đang ngủ đêm khuya
thật ngon giấc qua một ngày làm việc tưng bừng, thế mà Ông vẫn kêu gọi không
nghĩ Tôi cần hồi sức để ngày mai tiếp tục.
Lần đó Ông gọi Tôi vào 1 giờ sáng chở người
Bạn Gái của Ông về nhà chứ ngủ lại tại đây thì chết nếu Bà Chủ bắt gặp, mai Bà
Chủ đến sớm thấy được không phải Ông mà có Tôi nữa vì tội “biết mà không nói”
thì tiêu Ông Chủ lẫn Tôi, nên trong đầu Tôi luôn có câu “Không biết, không
thấy, không nghe, không hiểu” khi Bà Chủ có hỏi. Thật sự Ông Chủ chưa bao giờ
dặn dò nói với Tôi về việc làm của Ông mà tỉnh bơ như không có gì, có những lúc
Ông nhờ, Tôi nói với Ông bằng ánh mắt như muốn hỏi “Có sao không?” thì Ông bình
thường hất mặt như bảo “Cứ làm đi mọi chuyện Tao lo, không sao hết” nên Tôi cứ
lầm lủi mà làm theo ý Ông, nhưng Tôi biết chắc “Cuộc tình Trăng Mây” này của
Ông Chủ thế này sẽ không có đáp số rồi sẽ bể, không riêng Tôi mà ai là Tôi cũng
nhìn thấy như thế. Tôi biết!
Ngày
ấy đến, cái ngày mà Tôi đoán Ông Chủ phải thật khổ mệt đủ chuyện Tôi luôn nghĩ
thế nhưng Trời Ơi! Chu yện hoàn toàn khác 100%
mà không ai nghĩ đến. Đêm hôm đó cái đêm mà Tôi ghi mãi vào bộ nhớ khi nghĩ đến
cũng còn khủng khiếp, đêm đó do làm việc nhiều mệt mỏi, Ông Chủ kêu Tôi ngủ
sớm, về phòng tắm rửa lên gường lăn ra làm 1 giấc đến sáng, cái giờ phải thức
dậy nhưng chưa đến đã nghe tiếng Ông Chủ đập cửa gọi trong nguy ngập cùng giọng
nói cấp cứu mà chưa bao giờ nghe Ông Chủ vội vã với âm điệu như thế này Ông
nói:
-
Cu Nhí... Cu Nhí mở cửa... mở cửa... Mày phải giúp Tao,
Vợ Tao đến. Phải đưa Cô Xuân vào phòng Mày rồi Mày nhận là người yêu của Mày... Cứu Tao, chỉ có Mày cứu Tao được thôi không ai có thể...
Tôi vừa tỉnh ngủ vừa thức chưng hửng không thể nghĩ ra lại có chuyện này, đã
nghĩ về chuyện Ông Chủ sẽ bể nhưng không bao giờ nghĩ lại có Tôi đứng một vai chánh
lớn thế này, đang lo nghĩ chưa kịp có lời nào thì Ông Chủ đẩy Cô Xuân vào phòng
Tôi, cái phòng của người Làm Công không cân xứng với nhan sắc và phong cách
sang trọng của Cô Xuân người Phụ Nữ trắng da dài tóc mùi thơm rực cả phòng, Ông
Chủ đóng cửa rồi thoát cửa sau leo qua nhà hàng xóm đi mất để lại Tôi và Cô
Xuân trong phòng mà không khí nặng nề chưa bao giờ có, Tôi ấm ớ mời Cô Xuân ngồi
vào cái ghế gỗ cũ mềm duy nhất trong phòng, mà nhìn Cô Xuân nét mặt không vui do
cách tỵ nạn này của Ông Chủ xếp đặt nhưng phải đành không có lối khác hơn mà Cô
Xuân cũng chuẩn bị đối phó. Tôi lung lay đầu óc thì chuông cửa ngoài gọi mở,
Tôi bỏ Cô Xuân bước ra ngoài như mới thức dậy đi mở cửa cho Bà Chủ, sáng sớm
thấy nét mặt Bà không vui có chuyện đang đến. Bà hậm hực hỏi Tôi:
-
Ông Chủ Mày đâu?
- Dạ! Con ngủ sớm nên không biết Ông Chủ.
Đó là
lời thật, nói đúng thật lòng mà từ bé Tôi đã được Ông Ngoại dạy dỗ “Sống phải
thật vì chính cái thật mới nên người” nên nói không ngại ngùng. Bà Chủ nhìn Tôi
“háy” một cái như lời cám ơn rồi đi thẳng đến phòng Ông Chủ, đứng trước mà khó
chịu hơn bởi căn phòng Ông Chủ khóa cửa ngoài kỹ lưỡng có nghĩa câu trả lời
không có Ông Chủ tại đây, Bà Chủ quay lại Tôi trong lúc Tôi cũng vừa bước đến
từ cổng, Bà hỏi:
-Cu Nhí! Mày có biết đêm qua Ông Chủ có đến đây ngủ không?
-
Dạ có thưa Bà.
Sau
khi nghe câu nói Tôi, Bà Chủ trợn mắt la lớn:
- Chứ ở cổng Mày nói không biết, vậy Ổng đang ở đâu, trốn đâu, Mày
chỉ Tao ngay...
Vừa
nói Bà vừa la lớn “Để Tao tìm được là biết!”, cái nơi đầu tiên là cái phòng của
Tôi và cũng là cái nơi cuối cùng của Bà
tìm Ông Chủ, Bà bước đến mở cửa liền nói:
-
Dầu thơm Phụ Nữ đâu mà... Mày!
Bà
Chủ bước vào hất cái màn duy nhất ngăn phòng liền thấy Cô Xuân co ro ngồi trên
đống mùng mền không cân xứng áo quần của Cô Xuân và Tôi, Bà Chủ la lớn:
-
Trời ơi! Ai đây?
Tôi cũng liền chạy đến nói với Bà:
- Thưa Bà Chủ... đây là người... yêu... của Con.
Bà Chủ trừng con mắt lớn mà nói:
- Mày có bao tiền mà trả nuôi con này, mà Nó như Chị Hai Mày...
Bà lại lục tung đồ rồi đi đến phòng WC vẫn
không thấy ai quay lại Cô Xuân hỏi:
-
Bộ Mày không có mắt hay sao mà quen Thằng này, Nó không đủ sống
làm gì nuôi Mày?
Cô Xuân không dám nói nhìn gì len lén như
một phạm nhân tội nặng rồi khe khẽ nhìn Bà Chủ khóc trong tức tưởi mà cũng
chính cái khóc này làm Bà Chủ không nghĩ xa hơn, nhưng đâu ai biết dòng nước
mắt của Cô Xuân khóc vì sao người tình Cô Xuân, người Anh Hùng Cô Xuân đã hứa
hẹn thật nhiều không ngán không sợ ai nhưng đụng chuyện lại bỏ trốn như thế, để
1 người làm công phải gánh vác thế này, nghĩ đến đây Cô Xuân đứng lên lấy túi
đồ nhìn thẳng Tôi với đôi mắt thương hại rồi đi thẳng, Tôi cũng đi theo như
đóng cho hết vở kịch mà không bao giờ nghĩ sẽ là một diễn viên thế này, ra cổng
đón xe Cô Xuân nhìn vào trong nét mặt như nói “Hãy đợi đấy” và nhìn Tôi như lời cám ơn “Sẽ
gặp lại”.
Phan Thiết, Ngày 6.7.2014
NGUYENTIENDAO
@ Chí
khí mạnh mẽ và nhiệt tình là đôi cánh vĩ đại.
Goethe