Tới rồi đi như mưa mùa bối rối,
Đây tơ lòng cung thương lỗi cung yêu.
Cụm cỏ đùa vướng víu ngã liêu xiêu
Liễu rũ bóng nghiêng tay mềm vẫy gọi
Giao xa Quỳnh oằn mình trông mòn mõi
Nhành vắng Chim xào xạc gió ru êm?
Hỏi Sao trời : chông nỗi nhớ vào đêm ?
Anh vũ lượn giục vầng dương mới ghé
Kết đan những sợi khiết tinh lặng lẽ
Nghĩa Yến oanh thành tổ chở khát khao
Liệu đất trời có thấu đạt niềm đau ?
Thành bao cuộn Tơ vò không manh mối
Hay thân Còng trách đời mình nông nổi
Không ích gì sao se cát biển đông?