Đừng tìm nữa anh thuyền xưa đà cập bến
Bỏ mối neo thuyền lòng dạ lắm ngổn ngang
Em vẫn đợi chờ dẫu rằng biết anh say mê lạc lối
Những buổi hẹn hò anh quên mất cả người anh yêu
Vẫn biết xa nhau là xa nhau vĩnh viễn
Nỗi nhớ thương sẽ day dứt cả cuộc đời
Ta gặp nhau có lẽ tại ông Trời
Duyên có định nhưng nợ nần không định
Thà rằng chinh phụ ôm con chờ chồng hoá đá
Có một chút nghĩa tình em cũng đành như thế thôi anh
Hoa hé nhuỵ bướm ong dập dìu qua lại
Đợi chờ anh hoa tàn héo một đời
Thuyền không bến trôi lững lờ sông vắng
Sông quá dài thác đổ gập ghềnh xa
Em không thể vì cuộc đời quá ngắn
Anh như cánh chim trời em chẳng biết nơi nao
Nếu thật lòng yêu nhau thì anh ơi cầu mong hạnh phúc
Đừng cho nhau nỗi đau gợn sóng tận cõi lòng
Đừng tìm nữa anh ơi thuyền xưa đà cập bến
Ai có thấu chăng thuyền u uất mãi nỗi lòng
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN