F ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


CHẠNH LÒNG KHI NHÌN LẠI

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương

 
Hai câu thơ nổi tiếng mà ngày trước tôi được học, đúng như khung cảnh ngôi trường xưa của tôi được các bạn quay DVD gởi qua , nhìn hình ảnh ngôi trường của những năm đầu đời bước vào cấp 2 tôi không ngăn được cảm xúc trào dâng và tôi bật khóc, đứa cháu nhỏ ngồi gần đưa tay lên lau nước mắt ôm tôi hỏi : Tại sao bà nội khóc ? Tôi nghẹn ngào trả lời cháu vì bà xúc động quá , cháu ngây thơ hỏi : xúc động là gì hả bà nội ? Ờ! Phải chi cháu biết xúc động là sao, là gì, thì hay quá. Chắc nhiều người sẽ nói tôi mau nước mắt, là mềm yếu v..v, có gì mà phải khóc , ờ !.. có gì đâu nhỉ , ngôi trường này đã đỗ nát từ rất lâu rồi chứ phải mới đây sao ? Vì lúc còn ở quê nhà tôi cũng nhiều lần đi qua đó nhưng đâu có chạnh lòng đến rơi nước mắt như thế này đâu, có lẽ vì lúc đó tôi ở gần nó quá muốn nhìn là thấy, với là tới, nên tôi đâu có cảm giác bồi hồi như thế này, khó có ai cảm thông nếu không phải sống đời tha hương như tôi, xa đến nữa vòng trái đất như thế này đây.

Một miền ký ức dường như sống lại , hiện về trong tôi hình ảnh của ngày xưa , đây là sân trường ngập đầy ánh nắng và cát , mùa gió bấc cát bay để lộ trên mặt sân trường những mảnh sành nhẵn nhụi , cùng những vỏ sò , vỏ ngao , lúc đó tôi nghĩ có lẽ nơi đây từng là bãi biển vào thời xa xưa , xưa lắm. Còn nơi kia là phòng học của chúng tôi , tôi nhớ đến từng chỗ có mảnh ngói vỡ mà mùa mưa chúng tôi phải ngồi dồn lại để tránh chỗ bị dột nước, tôi nhớ bậc tam cấp phía sau phòng học chính dẫn xuống sân sau , bậc tam cấp có tay vịn cong cong cổ xưa , tôi nhớ từng viên gạch vỡ , từng mảng tường vôi loang lổ phủ rêu xanh .

Tôi nhớ đến những buổi thuyết trình vui nhộn , khi đến tổ nào thuyết trình thì hôm đó phải trang trí , còn viết bảng thì phải chọn bạn nào viết chữ đẹp. Trên bàn thầy, cô giáo có khăn trải bàn và bình hoa nylon , những câu hỏi khó lẫn những câu hỏi ngây ngô làm cả phòng học oà vỡ tiếng cười . Có tiết mục văn nghệ , các ca sĩ nhí chúng tôi được dịp trổ tài, tôi nhớ có lần tôi song ca với Minh Trang bài "căn nhà màu tím", không hiểu lúc đó tôi hát có hay không mà được các bạn vỗ tay tán thưởng , những lần thuyết trình sau tôi hát đơn ca, chắc vì đứng một mình hơi khớp cho nên hát dỡ òm, bị các bạn cười , còn tôi thì xấu hỗ quá, thế là sự nghiệp ca hát của tôi chấm dứt từ đó.

Cũng ở trong ngôi trường này tôi có một kỷ niệm rất dễ thương vói người bạn mới vừa mất vì tai nan giao thông, bạn Nguyễn Văn Dũng .

Lúc vào học đệ thất tôi được Ba thưởng cho 1 cái đồng hồ, mà ngộ quá , đồng hồ của tôi chỉ có 2 cây kim giờ và phút , không có kim giây, lần đầu tiên trong đời tôi được món quà có giá trị như thế nên tôi rất quí, bởi vì quá quí nên tôi sợ nó hư, vì thế vào lớp học thay vì như các bạn là nhìn lên bảng nghe thầy giảng bài, riêng tôi cứ nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ, vì không có cây kim giây nên tôi không biết nó có còn chạy hay không , vậy là thỉnh thoảng tôi cứ phải lắc lắc tay và kê tai vào nghe có còn kêu tíc tắc, để biết là nó không hư . Hành động đó lập đi lập lại trong suốt buổi học, và rồí tôi có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, tôi nhìn sang bên dãy bàn bên kia , thì đúng như thế, Dũng đang lập lại những động tác của tôi và cười thật ranh mãnh , tôi mắc cỡ cúi mặt, thì ra nãy giờ thằng ôn dịch đang theo dõi mình , tôi đâm ra ghét nó kinh khủng và về sau cứ như vậy mỗi lần 2 đứa gặp nhau , Dũng thường nhại lại tôi như thế, nhưng công tâm mà nói Dũng cũng tốt đã không kể cho các bạn khác để chọc tôi.

Bây giờ bạn đã ra đi , đi về một nơi thật sự bình an , bạn có biết tôi đang nhớ đến bạn cũng như nhớ đến cái thời ngây ngô của mình.

Hôm nay ngồi xem đĩa DVD này , nhìn thấy ngôi trường xưa và mấy bạn của tôi đang đi thơ thẩn trong sân trường, tôi không khỏi chạnh lòng .

Cảnh cũ và người xưa , đã hơn 40 năm rồi còn gì ! Chúng tôi bây giờ đã lên lão hết rồi , trán đã nhăn, tóc đã bạc cuộc đời mỗi đứa có những cung bậc khác nhau , đứa thì thành danh , đứa thì bạc phận , đứa còn đứa mất , cũng có đứa lưu lạc nơi xa , nhưng khi có dịp gặp lại nhau là chúng tôi như trở lại cái thời " ăn chưa no, lo chưa tới ", mà chọc ghẹo vui cười , để rồi khi chia tay về với cuộc sống tất bật cơm áo gạo tiền hàng ngày cũng còn một chút gì đó để khi nghĩ lại mà thoáng cười vu vơ.

Nói như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh : " cho tôi xin một vé đi về tuổi thơ ".

Vâng ! Và tôi cũng thế, tôi cũng muốn có môt vé để về lại với tuổi thơ của mình .
***********************
Mỹ Lệ . Cali 27 June 2010