Hôm sau thức sớm thả bộ ra đường, hai bên lề cỏ mọc cũng
có hoa, rất nhiều hoa li ti nhiều màu hồng vàng tím tím, coi kỷ có hoa hồng dại,
cúc dại, thạch thảo. Nhìn vào các biệt thự có nhiều hoa trổ vàng, cây to lá bạc
hỏi mới biết là mimosa. Thời đó còn xe thổ mộ, xe ngựa kéo, đi chậm rãi cho người
ngắm cảnh không có taxi như bây giờ, còn không chỉ cuốc bộ. Tôi thường chọn cuốc
bộ, đi lên dốc thì cực, đi xuống dốc thì sướng. Nhờ vậy ở Đà-lạt nhìn cảnh đẹp
vô cùng, lãng đãng mờ ảo như tranh vẽ. Phố trên nhìn xuống phố dưới, phố dưới nhìn ngược lên phố trên. Cho tầm nhìn
rộng rãi thoáng dễ thở, chỉ ngắm nhìn thôi cũng đã mắt rồi. Ra tới bờ hồ Xuân hương, bùng
binh, hai bên dãy nhà chợ thấy mai anh đào nở rộ, đi đâu cũng thấy bông toàn
bông màu hồng phấn nhạt, cảm thấy đẹp, thấy dễ chịu thư thái trong lòng không
còn mệt nhọc muộn phiền, đi như lạc vào cỏi mộng. Thế mới gọi Xứ hoa đào.
Sáng sớm chúng tôi đưa tiển người quá cố về nghĩa trang Du sinh,
một nghĩa trang rộng lớn nằm trong lòng thành phố. Nơi tôi từng thấy khi đứng
trên điểm cao, có người chỉ nói đó là “ Thành phố buồn “, nơi an nghỉ ngàn thu
của người dân xứ sương mờ Đa-lạt. Từ trước tới nay chúng tôi là du khách bàng
quang, chỉ thích tìm đến những nơi cảnh đẹp vui chơi. Lần này thì lại khác,
chúng tôi hòa mình vào người dân xứ Đà-lạt để cùng đưa tiển một người thân.
NTH
22-8-2012