Người ta ví công ơn Cha Mẹ
Tựa Trường Sơn sánh với Thái Bình Dương
Nhưng con nghĩ không có gì so sánh
Bằng tình thương Phụ Mẫu với con thơ
Chín tháng cưu mang hôi cơm tanh cá
Sanh con ra khi trời mới vào đông
Nhìn thân con hãy còn đỏ hỏn
Tình thương con rào rạt ở trong lòng
Đôi tay Mẹ là Hàn Thử Biểu
Đo nhiệt con những lúc trở trời
Khi con buồn lòng Mẹ chẳng vui
Con hớn hở lòng mừng như mở hội
Con đứt tay Mẹ đau đứt ruột
Con đạp gai dường như Mẹ đạp chông
Mẹ của con người Mẹ hiền khả kính
Suốt cuộc đời tận tụy vì con
Sắc hương phai theo ngày tháng lụn dần
Yêu con trẻ hơn thân gầy của Mẹ
Áo rách vai Mẹ không may áo mới
Mẹ dành tiền mua áo đẹp cho con
Vì thương con Mẹ trở thành ích kỷ
Mẹ ghét ai chê con Mẹ xấu xa
Mẹ mến ai khen con Mẹ nết na
Mẹ muốn con hoàn toàn tất cả
Có những buổi trưa hè oi ả
Mẹ lần từng con Chí cho con
Đôi tay gầy mềm mại như Nhung
Sợ day mạnh đau đầu con trẻ
Những đêm mưa nằm bên con ấp ủ
Mẹ dạy con Tứ Đức Tam Tòng
Mẹ dạy con Công Ngôn Dung Hạnh
Làm sao kể hết tình thương của Mẹ
Vũ Trụ này có gì sánh lại đâu
Con sợ nhất là giờ phút Biển Dâu
Con của Mẹ thảm sầu khi xa Mẹ
Nhưng rồi Mẹ vẫn bỏ ra đi
Một tối mùa Thu phút biệt ly
Sau cơn bệnh nặng đau thân xác
Con mất Mẹ rồi chẳng còn chi !
Trên gường leo lét ngọn đèn chong
Con quỳ bên xác Mẹ cầu mong
Linh Hồn của Mẹ mau siêu thoát
Về với Niết Bàn cỏi xa trong
Ôi ! Cổ Quan Tài đỏ hắt hiu
Gói Trọn hình hài Mẹ chắt chiu
Khăn tang trắng xóa mờ nước mắt
Linh Cửu Mẹ đi một buổi chiều
Chiều nay mây trắng lặng lờ bay
Xạc xào lá đổ ở trên cây
Mưa bay lất phất mờ Nhân Ảnh
Nghĩa Địa thân tàn Mẹ gửi đây
Mẹ chết thật rồi Mẹ Hiền ơi
Bơ vơ Trần Thế Cha Con thôi
Đường Trần Mẹ dứt Hồn thanh thản
Cha vẫn u hoài mắt lệ rơi !
Vĩnh biệt Mẹ : 19 / 6 / Âm Lịch 1976