F MỘT CUỘC ĐỜI ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


MỘT CUỘC ĐỜI

Tám  tuổi  mồ  côi  Cha  
Mười  một  tuổi  mồ  côi  Mẹ
Cha  bước  vào  đời  khi  tuổi  còn  rất  bé
Với  đôi  chân  trần  Cha  bỏ  xứ  ra  đi  
Bước  ly  hương  Cha  có  mang  được  gì  
Ngoài  tấm  thân  ốm  gầy  đen  đúa 

Quảng  Bình  quê  Cha  giờ  xa  xôi  cách  trở 
Cha  đi  vào  Bình  Thuận  quê  người  
Góp  nhặt  cuộc  đời  như  góp  nhặt  cơm  rơi  
Manh  quần  tấm  áo  là  cả  trời  cơ  cực 
Không  một  người  thân  không  nơi  nương  tựa  
Cha  nuôi  sống  mình  bằng  sức  lực  mồ  hôi  
Không  đi  trường  học  Cha  chỉ  học  trường  đời  
Nhiều  cạm  bẩy  và  biết  bao  lừa  lọc  
Kinh  nghiệm  cuộc  đời  đã  nuôi  Cha  sống 
Vất  vả  từng  ngày  bằng  lao  động  chân  tay  
Cha  tha  phương  lê  gót  đến  nơi  này  
Vùng  Biển  mặn  tràn  đầy  Tôm  Cá
Cha  lao  mình  ra  nơi  biển  cả
Lặn  hụp  suốt  ngày  để  đổi  lấy  bát  Cơm  
Cha  lớn  lên  giữa  muôn  lớp  sóng  dồn  
Lớp  sóng  ngoài  khơi  và  lớp  đời  gian  trá 
Cuộc  đời  Cha  quá  nhiều  vất  vả 
Cô  độc  một  mình  giữa  đất  lạ  người  xa

Rồi  một  buổi  chiều  thuyền  Cha  lại  ghé  qua 
Neo  bến  đỗ  vùng  Long  Sơn  gió  lộng  
Miền  đất  nhỏ  hàng  Dừa  xanh  gợn  sóng  
Đá  cuội  trắng  ngời  êm  dịu  gót  chân  Cha 
Cũng  nơi  này  Cha  rung  động  thiết  tha 
Trước  dáng  nhỏ  cô  gái  nghèo  vùng  biển 
Mẹ  con  đó  tóc  dài  như  sóng  biển  
Mắt  u  buồn  lưu  luyến  chân  Cha 
Tay  chung  tay  xây  dựng  một  mái  nhà
Cha  ở  rễ  vì  Mẹ  là  con  một 
Ngoại  thương  Cha  thằng  rễ  nghèo  côi  cút
Trao  cho  Cha  đứa  con  gái  Ngoại  thương  
Ngoại  nói  rằng  tóc  Ngoại  đã  điểm  sương 
Muốn  thấy  Mẹ  có  nơi  gởi  phận 
Số  Mẹ  Cha  quá  nhiều  lận  đận
Gian  khổ  từng  ngày  mới  đủ  cái  ăn 
Ngoại  lìa  đời  vào  tối  tròn  Trăng  
Không  có  Cha  vuốt  cho  mắt  Ngoại 
Ngoại  mất  đi  mà  lòng  nhiều  tê  tái  
Nuối  tiếc  vô  cùng  vì  không  thấy  mặt  Cha  
Khi  Cha  về  thì  Ngoại  đã  đi  xa  
Cha  khóc  Ngoại  nghẹn  ngào  bên  nấm  mộ
Cùng  nối  tiếp  từng  ngày  từng  gian  khổ  
Nuôi  một  đàn  cháu  dại  cũng  cút  côi
Bao  nhiêu  năm  chăm  chút  mòn  hơi 
Mẹ  vất  vả   thương  Chồng  nên  chịu  đựng 
Mẹ  ban  phát  tình  thương  không  lạm  dụng  
Rằng  có  ngày  Mẹ  được  trả  công 
Chỉ  mong  sao  cho  yên  dạ  Chồng  
Làm  đủ  phận  người  bác  dâu  hiền  thảo
Có  những  đêm  ngoài  trời  đầy  mưa  bão 
Mái  lá  nghèo  không  che  được  mưa  rơi  
Nước  mắt  rơi  hoà  lẫn  mưa  rơi 
Thương  đàn  cháu  tả  tơi  buốt  lạnh  
Mẹ  sanh  nhiều  nhưng  chỉ  còn  hai  nhánh  
Bốn  đứa  cháu  và  hai  con  thơ  dại  
Gánh  nặng  chất  chồng  làm  Mẹ  Cha  tê  tái 
Gượng  từng  ngày  nuôi  cháu  dại  lớn  khôn  

Và  tin  buồn  đưa  đến  một  hôm  
Đứa  cháu  nhỏ  vùng  Khe  Sanh  tử  trận  
Rồi  Mẹ  Cha  cũng  qua  cơn  bĩ  vận  
Thời  cơ  may  đã  đến  với  Cha  
Vì  làm  ăn  Cha  phải  luôn  xa  Nhà  
Nhiều  cái  Tết  Cha  không  về  xum  họp  

Cuộc  đời  này  quá  nhiều  tan  hợp 
Vật  đỗi  Sao  dời  Cha  trắng  cả  đôi  tay  
Nổi  buồn  đau  làm  vóc  Mẹ  hao  gầy  
Cha  trăn  trở  từng  đêm  thao  thức  
Mẹ  qua  đời  vào  một  đêm  Hạ  dứt
Ở  ngoài  trời  vừa  mới  chớm  vào  Thu  
Lá  rơi  nhiều  mờ  mịt  tối  âm  u  
Trên  giường  lạnh  , xác  thân  Mẹ  lạnh  
Hôm  tiển  Mẹ  đi  trời  mưa  hoài  không  tạnh  
Nghĩa  Trang  buồn  cây  cỏ  quá  hắt  hiu  
Không  gian  buồn  cảnh  vật  cũng  tiêu  đìu
Qua  màng  lệ  áo  tang  trắng  xoá 
Con  thấy  Cha  lệ  trào  trên  má
Cúi  mặt  nhìn  vĩnh  biệt  một  người  thương  
Mẹ  và  Cha  không  còn  bước  chung  đường  
Không  chia  sẻ  buồn  vui  khó  nhọc  
Một  thân  Cha  bây  giờ  cô  độc  
Cánh  Nhạn  lạc  bầy  khóc  bạn  lẽ  loi 

Cúi  lạy  Cha  trong  một  buổi  chiều  rơi  
Con  lo  sợ  về  làm  dâu  người  lạ  
Về  nhà  lạ  cơm  canh  cũng  lạ
Ba  năm  trời  giấc  ngủ  chẳng  đầy  hơi  
Thương  Cha  hiền  con  chẳng  phút  thảnh  thơi
Lòng  lo  sợ  cho  Cha  già  em  dại 
Nắng  sớm  mưa  mai  bạc  màu  thân  áo  vải  
Thấy  Cha  già  bương  chải  con  đau  
Thương  Cha  già  con  biết  phải  làm  sao  ?
Làm  dâu  người  ta  là  quên  đường  về  nhà  Mạ
Có  những  đêm  ngoài  trời  buốt  giá  
Ngồi  bên  đèn  đan  áo  cho  Con  
Hình  dung  Cha  giờ  cũng  mõi  mòn  
Đang  vá  áo  sau  một  ngày  lao  động  
Thương  em  dại  thơ  ngây  bé  bỏng 
Phải  ra  đời  tần  tảo  sớm  hôm 
Em  ra  đường  khi  chưa  đủ  trí  khôn  
Sợ  xe  cộ  dồn  bước  chân  em  nhỏ 
Lắm  những  buổi  chiều  nhiều  mưa  gió 
Con  ngồi  thương  em  dại  lẽ  loi
Aó  của  em  giờ  chắc  ướt  hết  rồi  ? 
Em  đang  lạnh  bờ  môi  tím  tái  ! 
phải  chi  con  không  là  phận  gái 
Đi  theo  Chồng  bỏ  lại  sau  lưng  
Ngày  Con  đi  từng  bước  ngập  ngừng  
Muốn  ở  lại  với  Cha  mãi  mãi
Chỉ  ước  mong  thời  gian  kéo  lại  
Trở  lại  thời  em  chị  bên  nhau  
Thật  ấm  lòng  những  buổi  Cơm  rau  
Cơm  tuy  nhạt  mà  tình  thương  không  nhạt 
Ở  nơi  đây  tường  lầu  vách  gác 
Vật  chất  đủ  đầy  mà  dạ  lại  ủ  ê  
Không  đêm  nào  nước  mắt  chẳng  rơi  
Thương  em  dại  và  Cha  già  đơn  lạnh  

Rồi  thời  gian  cũng  vì  nghịch  cảnh  
Con  bế  cháu  về  sống  cạnh  bên  Cha  
Bao  nhiêu  năm  chăm  sóc  Cha  già  
Con  vẫn  thấy  mình  còn  thiếu  sót  
Nay  Cha  đi  thảnh  thơi  cùng  Trời  Đất  
Con  ngậm  ngùi  đau  xót  tâm  can
Cầu  mong  Cha  ở  dưới  Suối  Vàng  
Hồn  thanh  thản  mau  về  cõi  Phật  
Ở  Hồng  Trần  buồn  đau  chất  ngất  
Con  trẻ  còn  nặng  nợ  Cha  ơi  !
Cha  đợi  Con  khi  xong  nợ  đời 
Con  sẽ  quỳ  bên  Cha  kiếp  nữa  
Để  hầu  hạ  Cha  cho  trọn  nghĩa  
Mà  kiếp  này  Con  trẻ  quá  vô  tâm !


         (  Tháng  7  âm  lịch     năm    1997  )