F LOI VAN NGAN ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


LOI VAN NGAN

                        BỆNH  NHÂN

       Mấy năm nay cứ vào cái mùa Đông trời lạnh, Bà ghé Tôi khám bệnh thường xuyên nhưng Tôi chỉ cho biết cái bệnh “trở gió trái trời” làm Bà lạnh đau nhức trong xương tủy cộng cái ho khọt khẹt khó thở của lá phổi người lớn tuổi, mà khi mùa Đông qua đi, mùa Xuân đến thì không thấy Bà đến Tôi khám, đồng nghĩa Bà đã hết bệnh, Tôi bằng lòng cho một bệnh nhân 76 tuổi về già và cho Tôi là một Thầy Thuốc.
        Năm nay khí hậu khác thường, trời lạnh rét phải mặc vài ba lớp áo mới chạy trốn được cái lạnh. Sáng hôm nay khí hậu lạnh hơn cả, Bà lại lượm thượm trong 3 lớp áo dầy đến khám, Tôi nói Bà an tâm do khí hậu năm nay lạnh bất thường như thế, khi khí hâu trở lại bình thường Bà sẽ không cần đến 1 viên thuốc, cứ an tâm không gì đâu.
        Đúng vậy! Một tuần sau không thấy Bà đến cùng khí hậu đã trở lại bình thường mát mẻ, ngày thật đẹp, trời sáng trong, đầu mùa Xuân đang đến nhưng không còn thấy Bà do cái lạnh của những ngày cuối mùa Đông tăng lên làm Bà không thể chịu nổi đã đưa Bà đi. Tôi biết Bà ra đi, làm Tôi một chút đau lòng nào đó “Lương y như từ mẫu”. Mọi việc tưởng qua đi như không có gì để Tôi nghĩ lại của một người Già lớn tuổi phải bệnh hoạn, cùng Thầy Thuốc.
       5 ngày sau Tôi đang khám bệnh bình thường, một công việc hàng ngày phải làm của một Thầy Thuốc đã chọn hướng đi bao năm nay. Nhưng hôm nay thấy lạ, Tôi gặp một bệnh nhân nữ, Chị tuổi trung niên không gia đình người thân, gần 10 ngày nay Chị sống với người Mẹ do đau nhức quá đã ra đi, sống với Mẹ đi làm công có bao tiền đã đưa hết cho Mẹ để điều trị bệnh nhưng Mẹ không đi điều trị phải đến lúc nào chịu không nổi mới khám và uống thuốc, chứ Mẹ luôn nói bình thường nhưng khi nằm một mình lại rên một mình, riêng bản thân Chị cũng đau nhức nhưng chịu đau nhức để lo Mẹ, nay bao ngày lo cho Mẹ mất nay mới đi khám.
        Tôi đau lòng nặng hơn, người Mẹ đó là người Bà mà Tôi thường gặp vào mùa Đông hàng năm lại có sự thương tâm thế này ư! Tôi lặng người cứ nghĩ về Bà nay lại đến đưa Con Gái không một người thân đang lập lại do con bệnh của Bà, giống nhau cũng đang đón chờ, mà bao năm Tôi đâu dám nói với Bà Con Bệnh ung thư máu đang trong người Bà.

          Phan Thiết, Ngày 24.8.2012
               NGUYENTIENDAO

  @ Một người là một vầng trăng, không để người khác nhìn thấy mặt tối tâm của chính mình
                    Mark  Twain