Cò lạc đàn bị nạn rớt bi thương.
Trắng dã xanh xao mắt mẹ đợi cố hương
Tợ tuyết lạnh phủ trùm ngày còn lại
Như lời gào than trong phút giây tê dại....
Vôi gạch đường băng là mơ ước kinh hoàng,
Ai đã hình dung xác ngập cánh đồng hoang,
Chịu đựng nỗi đau ruộng hướng dương loang cháy
Làm thế giới trùm bi thương đến vậy!
Bé thơ ơi! Em có tội tình gì?
Cha mẹ ngóng chờ em theo nội bước ra đi,
Tôi cảm nhân nỗi phân ly lòng người ở lại.
Thì biến động chiến tranh luôn làm ta sợ hãi
Về cuộc sống yên bình cho tất cả hôm nay.....