Nói đến Nhạc thì bài Nhạc không thích đó luôn hiện ra trong Tôi do thế nầy. Tôi mê thích bài Nhạc duy nhất trong cái băng Cassette đó đến nỗi mở băng Cassette là nghe bài đó, hút gió bài đó, hát nho nhỏ vài câu thích của bài đó cho là tuyệt vời. Hôm đó ở xa nhà cùng chiếc xe lang thang qua hè phố, vừa ngang qua cái Quán Café nghe bài Nhạc Tôi yêu thích liền quay xe bước vào ngồi ghế thưởng thức bài Nhạc mà mấy hôm nay đói bài Nhạc Tôi thích, mới ngồi xuống thì bài Nhạc hết, Tôi phải nghe cái bài thật mệt mỏi mà đã nghe không biết bao lần. Ly nước đưa ra Tôi nói nhân viên Tôi muốn nghe lại bài trước, nhân viên nói liền không được đâu Ông Chủ khó lắm không cho, Tôi mở hai mắt lớn ngạc nhiên rồi uống ly nước phải nghe cái bài Nhạc không thích trong đau đớn mà không ngon miệng tí nào.
Nhưng vẫn chưa xong mà dưới đây mới chính là câu chuyện Bài Nhạc Không Thích, tháng ngày cứ qua Tôi quen một Bạn Gái gần như cái gì cũng vừa ý riêng chỉ có âm nhạc là khác Tôi, Bạn Gái Tôi lại mê thích bài Nhạc ấy vô cùng, cái bài Nhạc khốn khổ mà Tôi sợ nhất trần gian nên phải bị nghe cái bài Nhạc không ưa thích đó nhiều bằng cái bài nhạc Tôi ưa thích, do tới nhà Bạn Tôi cũng nghe, Bạn đến nhà Tôi cũng phải mở cho Bạn nghe, ra Quán uống nước cũng bị bài Nhạc đo tra tấn. Vì tình yêu mà Tôi phải chiều theo ý, có vài lần Tôi gợi ý như muốn nói bài Nhạc đó xưa rồi lạc hậu rồi thì bị những trận đòn giận hờn mà Tôi luôn là người chiến bại.
Chiến tranh nỗi lên “Giặc giết Em rồi quăng mất xác, bởi vì Em là Du Kích đó Em ơi” Đúng Em chết, ngày đưa xuống huyệt Tôi nói với Gia Đình cho Tôi đưa cái máy Cassette theo mở bài Nhạc Em thích, như tiễn cho Em nghe cái bài Nhạc Em thích đó lần cuối mà vĩnh biệt. Từ đó Tôi yêu thích bài hát như yêu thích Em mà hối hận khi có Em bên cạnh sao không yêu thích bài Nhạc đó giờ mới yêu thích, phải chăng ngày ấy Tôi chưa yêu Em? Nước mắt chảy...
Phan Thiết, Ngày 27.7.2014
NGUYENTIENDAO
@ Âm Nhạc nói lên được tình yêu.
“Quên”